"Sư huynh, cái gọi là Khổng Tước Minh Vương Nhãn là gì?" Tư Mã Tiếu quay sang tò mò hỏi, bởi vì rất ít khi hắn nhìn thấy sư huynh có bộ dạng ngưng trọng như vậy cho nên hắn càng cảm thấy chuyện này càng lúc càng thú vị.
"Bốn mươi hai túc Nam Thiên, Phượng Hoàng Hỏa Cụ Trang, Khổng Tước Động Minh Vương, Nhân Mã Phong Lưu Thương, Thiên Hạc Xuất Đông Phương, Kiên Nhẫn Mạc Sài Lang." Thu Chi Quân thản nhiên nói: "Hiện tại người biết đến câu ca dao này cũng không còn nhiều lắm, ta cũng không nhớ rõ tất cả, nhưng câu ca dao này kể về những chòm sao mạnh nhất trong bốn mươi hai túc Nam Thiên. Phượng Hoàng Hỏa Cụ Trang, Phượng Hoàng cực mạnh, đó là một bộ cụ trang thuộc hành hỏa, bộ cụ trang hệ hỏa này vô cùng bá đạo và cường hãn, rất nhiều cụ trang Bắc Thiên cấp cũng so lại được. Nhân Mã bán thần thương, nói đúng ra thì là Bán Nhân Mã tọa, những võ giả của Bán Nhân Mã tọa am hiểu nhất là dùng lao, thương nhanh như gió, hơn nữa tính cách của bọn họ vốn phiêu phù tựa như không khí vậy. Hạc chân nhân là người sáng lập ra Thiên Hạc tọa, tất cả mọi thứ từ đồ vật cho đến võ kỹ đều theo một trường phái riêng khác hẳn với các chòm sao khác. Kiên Nhẫn Mạc Sài Lang, hoàn cảnh tự nhiên của Sài Lang tọa vốn cằn cỗi khắc nghiệt, cho nên mới bồi dưỡng cho người Sài Lang tọa có tính cách kiên nhẫn đến cực điểm, trong bốn mươi hai túc Nam Thiên không có ai có thể sánh bằng."
"Vậy còn Khổng Tước Động Minh Vương thì sao?" Đây cũng là lần đầu tiên Tư Mã Tiếu nghe được câu ca dao này, nên trong lòng cũng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, nhưng sư huynh lại chậm chạp không nói tới Khổng Tước Động Minh Vương.
"Đây chính là tên của một loại võ kỹ." Sắc mặt Thu Chi Quân đầy vẻ ngưng trọng: "Truyền thuyết có nói Khổng Tước Minh Vương Nhãn có thể nhìn thấu vạn pháp trên thế gian, đại khái cũng giống như một loại võ kỹ có thể nhìn rõ tiên cơ vậy. Số người có thể tu luyện thành công võ kỹ này cực kỳ ít ỏi, Đường Thiên không có khả năng tu luyện thành."
Nghe thấy mấy lời sư huynh thì thào tự nói, Tư Mã Tiếu rất kinh ngạc: "Vì sao Đường Thiên lại không thể tu luyện thành được?"
Thu Chi Quân phục hồi lại tinh thần, giải thích: "Khổng Tước Minh Vương Nhãn sở dĩ cường đại là bởi vì nó dùng tinh tọa chi lực để tu luyện mà thành. Nhưng người có thể vận dụng tinh tọa chi lực chỉ có thể là tinh tọa chi chủ. Hiện tại Khổng Tước chi chủ chỉ có một, đó là Lang Ngọc, thánh bảo của Khổng Tước Tọa là Khổng Tước linh hiện đang ở trong tay hắn, chính vì vậy ta mới cảm thấy kỳ quái, không hiểu Đường Thiên tu luyện thành Khổng Tước Minh Vương Nhãn bằng cách nào."
"Khổng Tước Tọa?" Tư Mã Tiếu bỗng nghĩ đến điều gì đó, lập tức ngẩng đầu lên: "Ta nhớ ra rồi, trước đây có tin tức nói rằng, rất nhiều bí bảo của Khổng Tước Tọa bắt đầu xuất hiện hiện tượng hạ giai. Sự kiện này đã dẫn đến sự khủng hoảng không nhỏ, rất nhiều người cho rằng Khổng Tước Tọa sắp bước theo số phận của Anh Tiên tọa."
"Thì ra là thế." Sắc mặt Thu Chi Quân càng thêm ngưng trọng: "Như vậy chắc hẳn Đường Thiên đã dùng phương pháp nào đó để cưỡng đoạt tinh tọa chi lực của Khổng Tước Tọa rồi!"
"Tinh tọa chi lực cũng có thể bị cướp đoạt sao?" Tư Mã Tiếu cảm thấy không thể tin nổi đến cực điểm.
"Việc này trước kia cũng đã phát sinh qua, nhưng cực kỳ hiếm thấy." Thu Chi Quân lắc đầu nói: "Tình huống cụ thể không được lưu truyền ra, trước hết chúng ta cứ xem trận chiến này đã."
Ánh mắt hai người lại vùi vào trong chiến trường một lần nữa.
Đường Thiên khoanh tay đứng giữa không trung, con mắt tản ra khí tức băng hàn hờ hững nhìn chăm chú vào Mông Vi trước mặt. Cơ bắp vẫn đau nhức như trước, nhưng lúc này tâm của Đường Thiên đã trở lên lạnh giá như băng tuyết, tất cả cảm giác về cơ thể đều trực tiếp bị chặt đứt.
Thân hình đang ở giữa không trung của hắn bỗng bước về phía trước một bước, bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện.
Tàng Phong Bộ!
Con ngươi trong mắt Mông Vi co lại, bàn tay khẽ lật, nắm chặt trường kiếm dựng thẳng ở trước mặt, sau đó đột nhiên tung ra một chiêu Hoành Trảm.
Không hề có quang mang, chỉ thuần túy là lực lượng.
Kiếm xẹt qua không khí, thân kiếm ẩn chứa lực lượng cường đại khiến không khí tiếp xúc với bề mặt thân kiếm bị chấn vỡ làm người ta có cảm giác như thân kiếm trở lên vặn vẹo vậy.
Thân kiếm chuẩn xác đánh trúng lên người Đường Thiên, nhưng cảm giác trống rỗng trên tay làm Mông Vi lập tức biết được một kiếm này đã thất bại.
Khi nàng vừa định rút kiếm trở lại.
Bỗng nhiên có ba điểm lóe lên tựa như ba con đom đóm bốc cháy xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
Quỷ Vương hỏa lưu huỳnh!
Trong lòng Mông Vi dấy lên cảm giác nguy hiểm cực độ, không chút nghĩ ngợi, cánh tay run lên, lập tức thanh âm thanh thúy của không khí bạo liệt vang lên, đồng thời một thanh trường kiếm giờ chỉ là bóng kiếm mơ hồ chuẩn xác đánh trúng ba điểm như con đom đóm đang di chuyển kia.
Bốp bốp bốp!
Mỗi lần đâm trúng một điểm sáng là lại có một luồng lực lượng lạnh như băng âm thầm truyền vào trong thân kiếm.
Mông Vi giật mình nắm chặt băng kiếm trong tay, cảm giác lạnh lẽo làm nàng lạnh run suýt chút nữa không cầm được thanh kiếm. Nhưng dù sao thân thể của nàng cũng hết sức kiên cường và dẻo dai, nàng cắn răng đè cảm giác lạnh băng kia xuống, xoay tay đánh một kiếm về phía sau.
Lần thứ hai thất bại!
Trong lòng lại dấy lên cảm giác nguy hiểm lần nữa, lại là Quỷ Vương hỏa lưu huỳnh.
Thân kiếm run lên, bốp bốp bốp, chuẩn xác đánh trúng, Mông Vi lại run rẩy, nàng cảm thấy tay phải mình sắp bị đông cứng lại rồi.
Xoẹt xoẹt!
Một chuỗi hoa lửa lóe lên trước mắt nàng. Sắc mắt Mông Vi vẫn bình tĩnh như thường, đảo kiếm sang tay trái tiếp tục đâm tới.
Đốm hoa lửa trước mặt Mông Vi nổ tung, bóng dáng mơ hồ của Đường Thiên thoắt ẩn thoắt hiện trong cái ánh sáng chợt lóe lại chợt tối. Sắc mặt Mông Vi trầm tĩnh hẳn, thanh kiếm bên tay trái không hề có ý dừng lại, liên tục đánh chuẩn xác lên mỗi một đốm hoa lửa trên quỷ trảo của Đường Thiên.
Ngay cả những đốm lửa Quỷ Vương hỏa lưu huỳnh cũng không thể tạo thành phiền toái cho Mông Vi. Cứ mỗi khi cánh tay của nàng sắp bị đông cứng là nàng lại đổi kiếm sang tay khác.
Cánh tay còn lại của nàng cũng cường hãn như vậy.
Trong ánh mắt màu băng lam của Đường Thiên, Mông Vi trước mắt hắn gần như không có nửa điểm sơ hở. Kiếm pháp của nàng hết sức đơn giản, hiển nhiên nàng biết rõ điểm mạnh cũng như điểm yếu của mình lên phối hợp cực kỳ hoàn mỹ. Cũng không phải Mông Vi không có sơ hở nào mà là nàng hiểu được phải bảo vệ nhược điểm của mình ra sao.
Đó mới là phong phạm của cao thủ chân chính, bất kể là một cường giả nào, bất kể hắn có phương thức chiến đấu ra sao, cũng không bao giờ để xuất hiện những sơ hở chỉ mạng. Nhưng trong lòng Đường Thiên vẫn không hề gợn sóng, hắn không ngừng biến ảo thân hình, dưới Khổng Tước Minh Vương Nhãn, uy lực của Tàng Phong Bộ và Hỏa Liêm Quỷ Trảo được hắn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhờ có sự trợ giúp của Khổng Tước Minh Vương Nhãn, Đường Thiên và Mông Vi đã cân sức ngang tài.
Sắc mặt Mông Vi vẫn trầm tĩnh như thường, nhưng trong lòng đang ngưng trọng đến cực điểm.
Thực lực của Đường Thiên không ngờ lại cường hãn đến mức độ này!
Trảo pháp khi thì quỷ dị dị thường, khi thì cương mãnh hung hãn, quả là trảo pháp vô cùng cao mình. Hơn nữa chân lực của hắn lúc đầu thì băng hàn sau đó chỉ trong nháy mắt đã biến thành hung hãn và quỷ dị, chân lực mạnh mẽ xoay tròn giống như một mũi khoan.
Nhưng khiến Mông Vi cảm thấy phiền toái nhất chính là cái thân pháp không thể tưởng tượng được của hắn.
Lúc đông lúc tây, khi đang vọt tới thì đột nhiên rút lui, thân thể của hắn dường như có thể thay đổi sang bất cứ phương hướng nào hoàn toàn nằm ngoài phạm vi thường thức của người ta. Điều này giúp cho Đường Thiên có thể công kích từ bất cứ ở góc độ nào. Mông Vi không thể không tập trung tinh thần ứng phó với công kích xuất quỷ nhập thần của Đường Thiên.
Hơn nữa công kích của Đường Thiên, bất kể là góc độ hay là thời cơ xuất thủ đều làm người ta phải tán dương, đồng thời cũng làm cho Mông Vi cảm thấy khó chịu khó có thể nói nên lời.
Nàng phải tập trung tinh thần hơn nữa mới đủ để ngăn cản công kích của Đường Thiên. Nếu không phải thực lực của Đường Thiên mới chỉ là thất giai thì lần này e rằng nàng đã gặp phải phiền toái cực lớn rồi.
Song phương đều lấy nhanh đánh nhanh khiến người ta nhìn hoa cả mắt.
Bỗng nhiên, Mông Vi cảm thấy hơi mệt mỏi, điều này làm nàng cả kinh.
Nàng lập tức hiểu được, đó là do công kích gian xảo của Đường Thiên làm cho tinh thần của nàng luôn bị giữ trong tình trạng tập trung cao độ, chính vì vậy tinh thần và tâm lí mới bắt đầu xuất hiện cảm thấy mệt mỏi. Sau khi Đường Thiên mở cái ánh mắt màu lam đầy cổ quái ra, tuy uy lực lúc tấn công cũng không biến hóa quá nhiều, nhưng tính uy hiếp lại tăng trên diện rộng.
Đôi mắt dường như có tể thấy rõ tính chất của võ kỹ hay sao? Thật mạnh!
Trong kiếp sống chiến đấu, đây là lần đầu tiên Mông Vi cảm thấy mệt mỏi như thế.
Chẳng lẽ đây mới là ý đồ chân chính của Đường Thiên hay sao?
Hơn nữa người này... Đánh qua đánh lại với mình lâu như vậy... Vì sao vẫn còn lực lượng?
Trong lòng Mông Vi cũng có chút nghi hoặc, thế kiếm của nàng rất nặng, cùng Đường Thiên đối chiến nhiều như vậy mà Đường Thiên vẫn làm như không hề có chuyện gì. Tuy lực lượng của Đường Thiên không tồi, nhưng đấy là so với người thường, chứ nếu so với những đối thủ như nàng thì vẫn khó có thể chịu nổi một kích.
Theo lý thuyết thì thể lực của hắn đã sớm bị tiêu hao sạch rồi mới đúng, sao vẫn còn khí lực để duy trì công kích có cường độ cao như vậy?
Keng!
Trong khoảnh khắc khi trường kiếm của nàng va chạm với trảo mang của Đường Thiên, nàng đã phát giác ra điểm không hợp lí, quả nhiên trường kiếm lập tức bị bắn ngược trở lại. Đây chính là dấu hiệu thể lực bị tiêu hao quá độ, đối với một kẻ mẫn cảm với chiến đấu như Đường Thiên thì đương nhiên sẽ phát hiện ra rồi.
Không được, phải thay đổi tình trạng này!
Mông Vi vốn là người quyết đoán, một khi đã ra quyết định thì lập tức thực hiện không chút dây dưa, rút kiếm trở ra.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người là Đường Thiên không hề đuổi theo.
Cho đến tận lúc này Mông Vi mới có thời gian nhìn kỹ tình trạng của Đường Thiên, nhất thời trong lòng khẽ buông lỏng. Lúc này toàn thân Đường Thiên đã ướt đẫm, khắp người toàn mồ hôi, tuy trên mặt vẻ mặt vẫn là vẻ lạnh như băng làm tim người ta phải đập nhanh ra thì khuôn mặt cũng đã ửng hồng đầy mồ hôi, hơi thở cũng trở lên ồ ồ gấp gáp, cánh tay run nhẹ, từ đó có thể thấy được lúc này hắn đã là nỏ mạnh hết đà.
Nhưng Mông Vi không hề có chút lơi lỏng chủ quan nào, tên Đường Thiên này đã mang tới cho nàng quá nhiều bất ngờ và kinh ngạc.
Nàng không thích cái loại cảm giác này, máu trong cơ thể như sôi lên, trường kiếm dựng thẳng, trầm giọng quát: "Bạch Kình Tứ Ngô Kiếm!"
Bỗng nhiên ở giữa không trung hiện lên một bức tinh đồ của Kình Ngư tọa, một chùm sáng nhu hòa từ không trung rủ xuống, bao phủ trường kiếm trong tay nàng.
Oanh!
Kình khí kinh người lan ra bốn phía, mái tóc Mông Vi tung bay, cầm kiếm đứng yên, ánh mắt đầy trang trọng, trông giống như một vị nữ chiến thần!
Trong tầm mắt băng lam của Đường Thiên, khí thế của Mông Vi đang tăng lên với tốc độ kinh người, cảm giác cực độ nguy hiểm bao phủ toàn thân hắn, tâm tình vốn lạnh như băng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu không ổn.
Sau đó điều nằm ngoài dự đoán của mọi người là Đường Thiên lập tức giải trừ Khổng Tước Minh Vương Nhãn, màu lam trên con mắt trái nhanh chóng nhạt đi. Khí tức lạnh như băng đầy đáng sợ trên người hắn chợt biến mất, cảm giác đau nhức và mệt mỏi lập tức ùa tới giống như thủy triều khiến Đường Thiên phải rên rỉ một tiếng thiếu chút nữa thì lâm vào hôn mê, hắn cắn răng chịu đựng nhưng khuôn mặt không khỏi trở lên vặn vẹo, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
Bá Vương long vô cùng hung hãn... Đại thúc nói đúng quá, đàn bà đúng là một sinh vật hung tàn mà ( ^^!)... Chẳng lẽ chính vì nguyên nhân này đại thúc mới quyết định không kết hôn...
A, không ngờ rằng, thật sự phải dùng đến một chiêu kia...
Cũng không biết có tin tưởng được không nữa... Này, ngươi nhất định phải đáng tin đó...
Trong lòng Đường Thiên tự giễu cười khổ, hắn dùng hết sức bình sinh, mở rộng ra song chưởng ra. Toàn thân Đường Thiên không ngừng run rẩy, thoạt nhìn giống như một con bù nhìn nghiêng ngả trong cơn gió lạnh vậy.
Tư thế này thật xấu xí đến cực điểm... Chờ sau này mình lợi hại hơn nhất định phải đổi lại cái tư thế này... Nếu mình mà bị bá vương long đánh bại thì chắc chắn sẽ bị tên ruồi trâu kia cười nhạo...
Đường Thiên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Mông Vi, nhếch miệng muốn cười nhưng kết quả là mồm méo xệch giống như bị động kinh vậy. Khốn cảnh như thế này, địch nhân mạnh mẽ như vậy cũng không những không làm cho Đường Thiên có chút nóng nảy nào, mà ngược lại, hắn lại cảm thấy thật hưng phấn, hưng phấn từ trong tận đáy lòng.
Giống như ở trong thân thể có thứ gì đó ngủ say đang từ từ tỉnh lại.
Địch nhân mạnh như vậy, nếu đánh bại nàng, nhất định thực sẽ đã nghiền lắm đây!
Địch nhân mạnh như vậy, nếu đánh bại nàng, thì mình sẽ bước được một bước thật dài! Nhất định sẽ càng mạnh hơn!
Vì sao mình lại cảm thấy hưng phấn như vậy... Vì sao mình lại cảm thấy vui vẻ như thế... Vì sao mình không hề cảm thấy chút sợ hãi nào..
Bởi vì muốn thắng lợi!
Vì sao lại muốn thắng lợi...
Bởi vì thắng lợi sẽ được mọi người khen ngợi mà, bởi vì thắng lợi sẽ có rất nhiều tài phú, bởi vì thắng lợi có thể giúp mình đi xa hơn nữa, bởi vì thắng lợi có thể làm cho mình tiếp tục chiến đấu!
Ta muốn mỗi một trận đều thắng lợi! Vĩnh viễn thắng lợi!
Lòng tham của ta chính là không đáy như vậy đấy!
Đường Thiên nhếch miệng cười, lộ ra cái răng nanh trắng như tuyết, gầm gừ lên như sấm.
"Thiêu đốt đi, Hồng Nhãn Tình!"