[Dịch] Chí Tôn Vô Lại

Chương 37 : Chức nghiệp tiểu bạch kiểm




Tiểu Lôi từ trước tới giờ chưa gặp phải loại sự tình như thế này…

Một nữ nhân xinh đẹp đứng trước mặt, tạo ra một dáng điệu đủ để làm cho động tâm bất cứ người nào, mà mục đích chính là muốn hắn câu dẫn bạn gái của đệ đệ?!

Sự việc hoang đường như thế, từ miệng cô ta từ từ nói ra, mang theo sức mê hoặc làm cho người khác khó lòng kháng cự.

Đặc biệt là đối với nam nhân!

Huống hồ, dáng điệu của cô ta lại khiêu khích như vậy!

Tiểu Lôi một chút cũng không hoài nghi, nếu như đồng ý với đối phương, chỉ cần nắm lấy cơ hội lần này, có lẽ ngay lập tức có thể có được quyền lợi, tài phú hoặc là nhiều thứ khác… mà người bình thường nằm mơ mới có.

Chỉ là sự hứng thú duy nhất trong đầu hắn bây giờ, đương nhiên không phải là chuyện này.

Nhưng mà vị tỷ tỷ đang đứng trước mặt này của Lôi Hống, cô ta đưa ra giao dịch hoang đường như vậy, cuối cùng là vì cái gì?

“Thế nào?” Tỷ tỷ của Lôi Hống chớp mắt nhìn Tiểu Lôi, từ cái miệng đỏ xinh từ từ buông ra tiếng nói có phần thu hút: “Còn cân nhắc suy nghĩ gì nữa?”

“Ha ha…” Tiểu Lôi bật cười, hắn cười rất quái dị, giống như là dạng giảo hoạt của tiểu hồ li, hắn tịnh không trực tiếp trả lời, ngược lại, lại còn cười châm biếm: “Ta thực sự không nghĩ đến…… lẽ nào ta trong mắt cô, rất giống với mấy tên mặt trắng chuyên môn câu dẫn nữ nhi hay sao?

Tỷ tỷ của Lôi Hống thoáng qua chút mất bình tĩnh, nén giọng nói: “Vậy còn do dự cái gì nữa? Tiền bạc, tài phú, những cái đó ngươi muốn có thì dễ như trở bàn tay. Không lẽ đó không phải là những thứ mà nam nhân các ngươi nằm mơ mới có sao?”

“Dễ như trở bàn tay…” Tiểu Lôi dường như đang nhẩm lại bốn chữ này. Hắn đột nhiên cười, hỏi: “Tại sao? Tại sao lại là ta? Tại sao ngươi lại lựa chọn ta? Tại sao ngươi lại cho rằng chuyện này là nếu ta làm, thì dễ dàng như trở bàn tay?”

Tỷ tỷ của Lôi Hống cười nhẹ một tiếng: “Có lẽ ngươi không phải là loại tiểu bạch diện gì đó… Tiểu tử, ngươi đừng có tự đề cao mình vậy, nếu nói là muốn cái loại tiểu bạch diện chuyên môn câu dẫn nữ nhân, ta tùy tiện bỏ ra một chút tiền là có thể kiếm được một đống!” Cô ta giơ tay chỉ một dãy lầu các bên cạnh, cười lạnh: “Không cần nói đến nơi khác, chỉ tính nơi này của ta, đã có nhiều kẻ có nghề hơn ngươi. Họ đều đã trải qua huấn luyện đặc thù, chuyên môn ở đây giúp ta lấy lòng những quý phu nhân có tiền có thế với những nữ nhân cô đơn! Từ phương diện này mà nói, “năng lực chuyên môn” của họ so với ngươi giỏi hơn rất nhiều!”

Tiểu Lôi không những không tức giận mà còn bật cười, hắn giả vờ như không nghe thấy ý tứ trào lộng trong lời nói của tỷ tỷ Lôi Hống, ngược lại cười hi hi: “Vậy ta càng thêm hiếu kỳ a… … còn câu nói kia, tại sao lại tìm ta?”

Tỷ tỷ của Tiểu Lôi trầm mặc mất mấy giây, ánh mắt của cô ta tránh né Tiểu Lôi, tựa hồ nhìn ra xa, miệng từ từ nói: “Ta với Điền Kha Nhi quen biết nhau đã mười năm, lúc cô ta mới tám tuổi, ta quen cô ta. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa thấy cô ta để ý qua một nam nhi nào…” Cô ta nhíu mày, tựa hồ ngập ngừng một lúc, mới tiếp tục nói: “Ánh mắt mà cô ta nhìn ngươi hôm nay, rất kì lạ… Với điều kiện của Điền Kha Nhi, bao nhiêu phú gia tử đệ, thanh niên anh tài đều muốn thu hút sự chú ý của cô ta, hừ, chỉ là trước giờ cô ta chưa từng dùng ánh mắt như vậy để nhìn người khác”.

Tiểu Lôi trong lòng tự nói: “Đúng là oan uổng. Điền Kha Nhi nhìn ta thất thần, đó là vì lão tử đã nhìn qua thân thể của cô ta. Thử tưởng tượng xem, một tiểu nữ trong trắng từ nhỏ đến lớn sống ở trong nhà như thế này, thân thể bị một nam nhân trẻ tuổi nhìn thấy hết, lần sau gặp lại đối phương, không luống cuống mới lạ!”

Nghĩ đến đó, hắn lại cười, nói: “Đó cũng tính là lí do sao?”

Tỷ tỷ của Lôi Hống lắc đầu nói: “Ta tự nhiên còn có lí do khác, chỉ cần chờ một lúc, ngươi gặp rồi tự nhiên hiểu. Giờ chỉ có một câu, ngươi đồng ý hay không đồng ý?”

Tiểu Lôi trợn mắt, cười lạnh nói: “Cô nói gì? Lôi đại tỷ! Cô đưa khẩu súng ra, mà cô cũng vừa nói rồi, đây là địa bàn của cô, cô lúc nào cũng có thể gọi ra mười mấy khẩu hướng vào ta. Nếu ta không đáp ứng, thì cho dù là ngay ở đây, cô cũng không thể làm gì được ta, chỉ sợ ra khỏi đây, lúc nào cũng có thể giết ta diệt khẩu đúng không?

Tỷ tỷ của Lôi Hống trong mắt thoáng ra chút giễu cợt, cười lạnh, nói: “Nói như vậy là ngươi đáp ứng rồi!”

Tiểu Lôi nhún vai: “Cho là vậy đi”. Hắn lộ ra nụ cười bỡn cợt : “Sự việc tốt đẹp như thế này, làm sao mà lại cứ rơi lên đầu ta vậy a... Xem ra là nhân phẩm của ta tốt, ông trời đều giúp ta... Hắc hắc... Tiểu nữ Điền Kha Nhi lớn lên lại càng đẹp, gia đình lại có tiền, cô ta lại là con gái độc nhất. Nếu như có thể lấy cô ta, đó vốn là sự tình đẹp đẽ “tài sắc kiêm thu”, huống hồ, còn có cô đằng sau giúp đỡ".

Tỷ tỷ của Lôi Hống nhìn Tiểu Lôi, dường như có chút nhìn không thấu tên tiểu tử trẻ tuổi này. Rõ ràng cảm thấy hắn rất giảo hoạt, nhưng mà lại có dáng điệu cẩu thả.

Tiểu Lôi nuốt nước bọt, hốt nhiên nói : "Tốt thôi, việc này ta coi như tiếp nhận, giờ có thể đi ăn được chưa ? Hôm nay đúng là ta đã giúp đệ đệ của cô đánh một trận, nhưng mà cô là lão bản ở đây, mời ta ăn cái gì đó ngon ngon, không phải là quá đáng chứ ?"

Tiểu Lôi vừa nói, vừa cười hi hi ha ha đưa tay kéo tỷ tỷ của Lôi Hống, nhưng mà đầu ngón tay vừa chạm vào vai của đối phương, tỷ tỷ của Lôi Hống liền giống như bị điện giật lui về sau một bước, nhãn thần lập tức băng lãnh.

"Đi thôi !" Cô ta bước nhanh về phía trước dẫn đường. Tiểu Lôi lè lưỡi, làm mặt quỷ, đi theo sau. Chỉ là nhãn tình tuyệt đối không chú ý đến lưng và mông đang lắc qua lắc lại của mỹ nhân bốc lửa trước mặt, thậm chí, trong đầu hắn có suy nghĩ đen tối gì, người khác không thể nào biết được.

Lôi Hống cùng với Điền Kha Nhi đã đợi một lúc, nhìn thấy hai người quay lại, ánh mắt của Điền Kha Nhi khi nhìn thấy Tiểu Lôi, lập tức giống như con thỏ bị làm cho kinh sợ né tránh nhìn đi chỗ khác. Nhưng mà vẫn không kìm được liếc mắt nhìn trộm Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi giả như không biết, nghe thấy Lôi Hống cười nói : "Mẹ nó!..A, Tiểu Lôi, ngươi cảm thấy nơi này thế nào ? Tỷ tỷ đã đưa ngươi đi xem qua chưa ? Ài, trên lầu phức tạp như vậy, có gì hay chứ ?"

Tiểu Lôi nhìn Lôi Hống một cái, trong lòng than thở : "Xuẩn ngưu, ta mới đi quanh một vòng, tỷ tỷ của ngươi đã đem lão bà của ngươi bán cho ta rồi... hắc hăc…, mặc dù ngươi đối với ta không tồi, nhưng mà ngược lại ngươi cũng không thích Điền Kha Nhi, a... đúng rồi, ngươi thích những nữ nhi như con gái của Mike Tyson, loại nữ nhân có thể cùng ngươi luyện quyền. Điền Kha Nhi a, dáng điệu õng ẹo, loại tiểu mỹ nhân này, xem ra không thể cùng ngươi luyện quyền. Tiện thể người không thích cô ta, tiểu gia ta không quản vất vả thu nhận giúp ngươi vậy..."

Đúng lúc này, mấy cô tiếp viên mặc kỳ bào được may bó sát thân hình đi vào. Chỉ thấy mỗi người đều tóc dài phủ vai, thân hình thon thả, khuôn mặt xinh xắn, trên mặt đều nở nụ cười ngọt ngào. Tiểu Lôi tuyệt không nhìn mấy người bọn họ, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào mấy cái khay bằng bạc trên tay họ.

"Á, toàn là bạc a… đến cả mấy cái chén bên trên cũng là bạc … chỉ là không biết trong đó có đựng gì ngon không… Tỷ tỷ của Lôi Hống nói, người ở đây tiêu phí ít nhất cũng đã một vạn ba, nhiều tiền như vậy, cuối cùng là ăn thứ sơn hào hải vị gì đây a…"

Hắn cùng với Ngô Đạo Tử đi lừa gạt người ta nhiều năm, không nói đến cái khác, đơn thuần nhãn quang phân biệt cái gì là vàng bạc châu báu, sớm đã hoàn toàn rèn luyện xong xuôi.

Chỉ thấy những tiếp viên xinh đẹp, với dáng điệu tao nhã giống như theo lễ nghi cung đình, lấy từ trong khay bạc từng cái chén nhỏ màu bạc đặt trước mặt bốn người.

Cái chén không lớn, nhưng mà hoàn toàn được làm từ bạc ròng, phát tán ánh bạc nhu hòa, trên bề mặt được chạm khắc công phu hoa văn nhỏ, tạo bên một hình bát giác, giống như hình một đóa hoa sen nở rộ.

Chỉ đơn thuần một cái chén, đã là một vật có giá trị không nhỏ a.

Tiểu Lôi nhãn châu loạn đảo, trong lòng bất giác nghĩ, đợi chút nữa làm sao nghĩ ra biện pháp chờ sau khi ăn xong len lén lấy một cái chén đi mới được…

Xoa xoa cái bụng sớm đã đói meo, Tiểu Lôi than một tiếng : "Trước tiên cứ ăn gì đã rồi nói sau. Chiêu Phá sơn không mặc dù lợi hại, nhưng mà cũng rất hao phí năng lượng, hiện giờ bụng đúng là đói quá rồi".

Chỉ là không biết, trong những cái chén bằng bạc đẹp đẽ kia đựng cái gì đây ?

Vi cá ? Bào ngư ? Tổ yến ?

Tại sao lại là một cái chén nhỏ vậy ? Không lẽ chỉ là món khai vị ?

Liền đó, những thị nữ đứng phía sau lưng đưa cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn mở cái nắp trên chén, Tiểu Lôi nhìn qua, mắt trợn lên.

Hắn không dằn được sự tức giận trong lòng, trừng mắt nhìn tỷ tỷ của Lôi Hống nói : "Không thể nào ? Cô trưa nay không phải là mời chúng tôi ăn cháo đấy chứ ?"

Trong chén nhỏ tinh xảo trước mặt, toàn là cháo loãng !

Không cần nghi ngờ gì, quả thực đó là một chén cháo ! Mà lại còn không có lấy bất cứ nguyên liệu trân quý gì…

Tỷ tỷ của Lôi Hống nhìn sang Tiểu Lôi, nói giọng khinh thường : "Không lẽ ngươi không biết món ăn loãng đối với con người rất tốt sao ? Ăn mỗi ngày càng tốt, dinh dưỡng càng nhiều ! Kha Nhi, muội nói có đúng không ? Còn nữa, muốn hiểu rõ đạo dưỡng sinh ! Cần phải hiểu rõ "Tích phúc"! Hừ, xem cái mặt ngươi như vậy, là biết ngươi không hiểu rồi !"

Tiểu Lôi không nói gì được, chỉ nhìn trừng trừng vào chén cháo trước mặt.

Con mẹ nó!. Cái gì mà người ta phải tiêu phí một vạn ba ! Chỉ cho một chén cháo ? Không lẽ gạo này là làm từ vàng hay sao??!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.