[Dịch] Chí Tôn Vô Lại

Chương 30 : Thiên kim tán tẫn hoàn phục lai !




Sau nửa tiếng đồng hồ, sự tình cuối cùng đã rõ ràng.

Một năm trước, Tiểu Lôi bị Ngô Đạo Tử bắt tới sơn cốc. Mà Ngô Đạo Tử đã quay trở về một lần, tiến hành nhiều thủ tục xin cho Tiểu Lôi tạm nghỉ học, đồng thời còn chạy về nhà đem các thứ mang đi. Kết quả là gặp Lâm San San tìm tới cửa.

Lâm San San mấy ngày hôm trước trộm của Tiểu Lôi hai ngàn đồng, vốn do sự tình khẩn cấp nên bất đắc dĩ phải làm. Nàng mặc dù thanh danh bất hảo, nhưng lại là một nữ hài có tính cách cố chấp, sau đó liền tìm thiên phương bách kế xoay xở tiền, muốn hoàn trả cho Tiểu Lôi. Chỉ là trên thế giới sự tình hết lần này tới lần khác đều là tình cờ. Tiểu Lôi bị Điền gia tiểu thư đâm đến thí cổ khai hoa, sau đó hai ngày đều không đến trường học. Lâm San San bất đắc dĩ phải tìm đến tận nhà.

Ngô Đạo Tử là loại người nào ? Một bộ giảo hoạt lười nhác của Tiểu Lôi, tất cả đều là do lão dạy dỗ. Mắt thấy có một nữ hài đến nhà tìm Tiểu Lôi, trong lòng tò mò, lão hư hư thật thật cẩn thận hỏi han vài câu. Biết được Lâm San San là đồng học của Tiểu Lôi, mà kinh tế đang quẫn bách, lão lập tức vỗ ngực, nói rằng nhà này tạm thời không sử dụng đến, dứt khoát hạ giá tiền thuê cho Lâm San San.

Theo suy nghĩ của Ngô Đạo Tử lúc đó, lão nhất tâm thu Tiểu Lôi làm đệ tử, đem cho thuê nhà, có thể cắt đứt đường về của Tiểu Lôi! Nếu Tiểu Lôi nhất quyết phản kháng, nhưng hắn lại không có nhà để quay về, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời của mình thôi. Đồng thời, bản thân khi quay về Nga Mi sơn, căn nhà này cũng bỏ không, lão gia hỏa cả đời tính toán cẩn thận, không chịu có hại, tự nhiên muốn tận dụng, không bằng thu một ít tiền nhà, mua một chút rượu uống cũng tốt !

Mà Lâm San San lúc ấy cũng đã cùng đường, hơn nữa khi nàng tìm tới nhà, Ngô Đạo Tử đã đem đồ đạc trong nhà bỏ hết vào túi càn khôn, nhìn nhà cửa trống trơn, quả nhiên là nhà không có người ở. Bản thân nàng cũng quả thật kinh tế đang eo hẹp, Ngô Đạo Tử định giá lại thấp, liền dứt khoát thuê ngay.

Sau đó, Lâm San San lại gọi đến một cô bạn của mình, chính là "Như Hoa cô nương", hai người cùng chia sẻ tiền thuê.

Hiểu được sự việc đã qua, Tiểu Lôi âm thầm cắn răng, hận không được lập tức bay trở về Nga Mi sơn tìm Ngô Đạo Tử tính sổ. Lập tức hắn trầm mặc trong chốc lát, trong lòng đột nhiên cười rộ lên.

“Lão tử bây giờ đã có hai ngàn vạn rồi, tự nhiên muốn hưởng thụ một chút. Ngôi nhà nhỏ này, không ở cũng được. Coi như làm chuyện tốt, cho Lâm San San mượn ở cũng hay. Trong tay có nhiều tiền, ra ngoài tìm một căn nhà lớn, rộng rải, sáng sủa, lại thuê vài cô giúp việc trẻ tuổi xinh đẹp, chẳng phải thống khoái hơn sao?”

Nghĩ đến đây, hào khí trong lòng nổi lên, nếu không nhớ đến căn nhà này là sản nghiệp duy nhất mẫu thân để lại cho mình, trong lòng không nở tặng cho người. Nếu tặng cho Lâm San San thì biết làm sao?

Hắn nghiêm túc nhìn Lâm San San: "Chuyện cho thuê nhà ta tịnh không biết. Nhưng lão gia hỏa đó đã cho cô thuê thì cũng chấp nhận được. Chỉ có điều trong phòng ta còn có vài thứ, ta đi lấy lại đã."

Nói xong, Tiểu Lôi cũng không nhìn vẻ mặt của Lâm San San, bước nhanh vào phòng của mình. Đến cửa phòng, đã ngửi được một mùi hương thơm ngát, căn phòng nhỏ chỉ khoảng mười thước vuông được bố trí rất ấm cúng, trên cửa sổ treo một tấm rèm màu xanh nhạt, trên chiếc giường nhỏ trải một tấm khăn trải giường có hình vẽ vui nhộn. Chiếc tủ nhỏ chứa vài món đơn giản đặt ở bên cạnh. Nhìn sơ qua, tuy đầu giường có đặt vài con gấu bông, không có cái gì gọi là đồ trang trí trong phòng, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự cẩn thận và sạch sẽ của chủ nhân.

"Phòng này ai ở ?" Tiểu Lôi hỏi một câu, nếu phòng của mình bị Như Hoa cô nương đó ở qua, hắn cả đời này sẽ không bao giờ tiến vào phòng này nửa.

"Ta ……" Lâm San San đứng sau, sắc mặt ửng đỏ, thấp giọng đáp. Ánh mắt lẫn tránh, tựa hồ không dám nhìn Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi trong lòng có chút kỳ quái. Căn nhà này có hai phòng ngủ, một phòng khách, căn phòng của Ngô Đạo Tử còn rộng rãi thoáng mát hơn rất nhiều. Lâm San San lại như thế nào lại chọn căn phòng nhỏ hơn?

Bất quá hắn giờ phút này trong lòng còn thắp thỏm chuyện khác, ý niệm này trong đầu cũng chợt lóe qua, tịnh không hề nghĩ lại. Chỉ là nghe nói không phải mẫu bạo long kia ở phòng của mình, cũng cảm thấy an ủi một chút.

Hắn cũng mặc kệ hai người đang đứng phía sau, lấy một cái ghế đặt ở giữa phòng, sau đó đứng lên trên, lấy tay nhẹ nhàng đẩy một tấm trần treo. Sau đó lấy ra một tấm nhựa.

Tiểu Lôi vừa nhìn qua, lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, thanh âm đó chính là tiếng than của chim đỗ quyên, thảm tuyệt nhân hoàn.

"Tiền của ta aaa!!!"

“Bịch” một tiếng, hắn từ ghế trên té xuống, mông đập trên mặt đất, tấm nhựa cũng rớt xuống theo.

Trong lúc đó một cái bọc giấy rách rớt xuống đất. Nguyên bản bên ngoài bao là một lớp giấy dầu chỉ đã chỉ còn lại một phần tư. Bên trong lộ ra những thứ gì đó.

Một thứ trong đó, mơ hồ có thể thấy được nguyên bản là một cuốn sổ tiết kiệm. Có điều đã bị con gì gặm nhấm hơn phân nửa. Các số tiền, số tài khoản vốn có đều nhìn không thấy nửa.

Mà một thứ khác, lấp lánh, hình như là một tấm giấy ép plastic, nhìn kỹ, nguyên lai là một tấm giấy chứng minh. Có điều đáng tiếc là chỉ còn lại khoảng một phần ba.

Tiểu Lôi sắc mặt trắng bệch, trợn mắt há hốc mồm nhìn trên mặt đất gì đó, đột nhiên “bộp” một tiếng, hai cục lông lá đen thui gì đó từ trên trời rớt xuống, run lẩy bẫy, đứng không vững. Nhìn kỹ, lại là hai con chuột, có điều ốm đến chỉ còn da bọc xương, khí lực để di chuyển cũng không có, miễn cưỡng co giật, vô lực chạy trốn.

"Adam? Eva?" Tiểu Lôi bật thốt lên.

Như Hoa cô nương đứng sau thấy hai con chuột, lập tức sợ tới mức thét lên, phóng ra phòng khách, Lâm San San cũng từng gặp qua hai "Sủng vật" này của Tiểu Lôi, mặc dù theo thiên tính nữ hài tử, nàng cũng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhưng nàng thấy vẻ mặt quái dị Tiểu Lôi, nàng lộ ra vẻ thương cảm, rốt cuộc đứng lại không bỏ chạy.

Tiểu Lôi thấy trên mặt đất chỉ còn lại phân nửa cuốn sổ tiết kiệm và một phần ba tờ giấy chứng minh, thật sự là khóc không ra nước mắt.

Có lẻ sau khi hai nữ hài tử chuyển đến ở, phụ nữ thiên tính sạch sẽ, tự nhiên sẽ không giống Tiểu Lôi và Ngô Đạo Tử để cho chuột sống trong nhà.

Sau khi trải qua quá trình quét dọn cẩn thận, Adam và Eva ẩn trốn khắp nơi, cùng hai nữ hài bộc phát một cuộc chiến tranh du kích dài dằng dặc, sau khi trải qua mấy tháng ẩn trốn, cuối cùng cũng không biết là hai tiểu súc sanh thông minh hay ngu xuẩn, lại có thể trốn tới phòng của Lâm San San. Nhưng thật ra lại đúng với chân lý “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”, từ đó về sau lại có thể tránh khỏi sự đuổi giết của hai nữ hài, kéo dài hơi tàn cho đến hôm nay.

Chỉ là sống trên trần nhà, lại không có đồ ăn, hai nữ hài ngày thường lại rất sợ hãi, tại phòng bếp đã bố trí rất nhiều bẫy chuột, Adam và Eva đáng thương khi Tiểu Lôi Ngô Đạo Tử còn ở thì áo cơm vô ưu, bây giờ mỗi ngày lại tìm kiếm đồ ăn rất gian nan, cuối cùng chỉ có thể suốt ngày gặm nhấm thứ gì đó của Tiểu Lôi lưu lại. Sức sống của chuột rất cường đại, cái gì cũng có thể trở thành thực vật, cuối cùng đem sổ tiết kiệm hai ngàn vạn của Tiểu Lôi lưu lại gặm nhấm đến cơ hồ chỉ còn một mảnh giấy vụn, lại có thể tiếp tục kéo dài hơi tàn!

Có điều đáng thương cho Tiểu Lôi, trong lòng hắn nhỏ máu, tức giận đến thở không nổi, thiếu chút nữa thì ngất đi. Cả người chao đảo nhìn hai con chuột trước mặt đang chậm chạp mưu toan tìm đường thoát thân, hắn chửi một câu rồi nhảy dựng lên, một tay túm đuôi, mở cửa sổ hung tợn quẳng chúng ra ngoài ra ngoài.

Hắn xoay người lại, mặt đầy sát khí, hai mắt đỏ rực, nghiến răng, bộ dạng dữ tợn, làm Lâm San San hoảng sợ lùi lại một bước.

"Anh, anh không có việc gì chứ ?" Lâm San San dè dặt hỏi.

"Không có việc gì ? Không có việc gì mới là lạ ! Sau này lão tử mà thấy chuột, thấy một con giết một con, thấy hai con giết một đôi !" Tiểu Lôi mở miệng chửi bới, ngực kịch liệt phập phồng, hiển nhiên tâm tình kích động.

Lâm San San không dám nói gì, chỉ đứng xa xa nhìn Tiểu Lôi.

Rốt cuộc, chừng ba phút, Tiểu Lôi thở dài thườn thượt, lắc đầu, sắc mặt rốt cuộc bình tĩnh trở lại. Hắn chạy đi rửa tay, rồi ngồi phịch trên ghế trường kỷ trong phòng khách, hai tay ôm đầu bối rối.

Nếu không có sổ tiết kiệm, còn có thể mang theo giấy chứng minh đến ngân hàng làm thủ tục giải quyết, có thể dở sổ tra lại. Nếu giấy chứng minh bị mất, cũng có thể đi làm giấy mới.

Cho dù thị sổ tiết kiệm và giấy chứng minh đều đã đánh mất, cũng có biện pháp ……

Nhưng …… nhưng …… nhưng tấm giấy chứng minh của Tiểu Lôi dùng để đến ngân hành mở tài khoản là tờ giấy giả!! Lúc trước hắn vốn đã chuẩn bị bỏ trốn, vì sợ cừu nhân của Điền gia trả thù, sợ cừu nhân tầm cừu từ ngân hàng truy ra, liền dùng tờ giấy chứng minh giả đến ngân hàng mở tài khoản. Đó cũng là biện pháp cẩn thận của hắn.

Nguyên bản hắn theo Ngô Đạo Tử làm giang hồ phiến tử mưu sinh, loại nghề nghiệp ăn cơm giang hồ, làm sao thiếu được một, hai tấm giấy chứng minh chuẩn bị để phòng thân, đó là lệ thường trong giang hồ.

Nhưng bây giờ, giấy chứng minh giả ở đâu để hắn đi bổ túc hồ sơ ??

Đáng thương Tiểu Lôi ngay cả số giấy chứng minh cũng không nhớ nổi, cho dù muốn đi làm lại cũng không được !

"Lần này là tự mình đá trúng tảng đá." Thật lâu sau, Tiểu Lôi rốt cuộc ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ thở dài.

Mắt thấy Tiểu Lôi cúi đầu ủ rũ, Lâm San San nhẹ nhàng bưng một ly nước, ôn nhu nói: "Anh, anh đừng buồn, rốt cuộc là sự tình gì ……"

"Cô không biết đâu……" Tiểu Lôi lắc đầu, ngâm nhỏ: "Giấc mộng hoàng kim a, rốt cuộc chỉ là công dã tràng. Hắc hắc ……!!"

Như Hoa cô nương, trốn sau cửa phòng, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn Tiểu Lôi và Lâm San San.

Lâm San San không biết an ủi như thế nào, chần chờ một lát, nói: "Này, anh tối nay ở đây ăn cơm đi, tôi vừa lúc mua về rất nhiều đồ ăn."

Tiểu Lôi do dự một chút, thật ra hắn cũng hơi đói, giờ phút này lại đã nghèo rớt mồng tơi, dứt khoát gật đầu đáp ứng.

Trù nghệ Lâm San San thật sự không kém, Tiểu Lôi mặc dù tâm tình buồn bực, nhưng quả thật đã đói, ăn một hơi no nê, hắn tâm tình cũng bình tĩnh lại một chút, nhìn mảnh sổ tiết kiệm đặt ở ghế trường kỷ, dứt khoát đi tới quăng vào thùng rác.

Hừ, ta bây giờ mặc dù không có tiền, nhưng dù sao cũng đã tu tiên một năm, pháp thuật cao minh. Chỉ là hai ngàn vạn mà thôi ! Chỉ cần một năm tiền của tiểu gia có thể đủ hai ngàn vạn, sau này còn có thể lên đến ba ngàn vạn, bốn ngàn vạn !

Hắn nghĩ đến đây, tính vô lại quang côn của hắn bắt đầu kích phát, sắc mặt lại bắt đầu tươi tỉnh. Trong lòng cảm thấy đắc ý: “Hừ, lão tử đem hai ngàn vạn dùng để nuôi chuột, trên đời này ai có thể làm ra loại chuyện kinh thiên động địa như thế?”

Nhưng đắc ý không lâu, lập tức một chuyện khó xử lại hiện ra.

“Bây giờ trên người chỉ có trăm mấy chục đồng mà thôi, sau này làm sao bây giờ ? Không nói đến chuyện khác, ít nhất phải giải quyết chỗ ở trước ra sao?”

Nghĩ vậy, Tiểu Lôi sắc mặt cổ quái, liếc nhìn Lâm San San, lúng túng nói: "Cái đó, a …… Lâm San San, a …… ta có thể ở đây hai ngày được không ?"

Lâm San San tay đang cầm chén đũa không nhịn được run lên, khuôn mặt bỗng đỏ bừng, liếc nhìn Tiểu Lôi, lí nhí nói một câu: "Được."

Mẫu bạo long Như Hoa cô nương sắc mặt cổ quái đứng bên cạnh, nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Lâm San San, rốt cuộc lại gật gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.