Chương 24: Nương nương khang đích Khinh Linh Tử.
Thoát khỏi chiếc cầu kia, xuất hiện một con đường bằng đá cổ xưa, những bậc đá sứt mẻ tàn tạ không biết đã trải qua bao nhiêu năm rồi. Ngô Đạo Tử một thân đạo bào, tay áo phiêu phiêu đi bên cạnh Tiểu Lôi, trên mặt mang theo vài phần "Khó ngửi", Tiểu Lôi đang cố tình chọc tức ông ta, vì vậy dùng sức ho khan một tiếng, một cục đờm to đùng nhổ trên mặt đất.
Ngô Đạo Tử nhíu mày muốn nói gì chợt nghe thấy bậc thềm trước mặt truyền tới một tiếng ca:
"Đạp biến thanh sơn vô trọng sổ,
Hành đáo tây nam,sạ kiến Nga Mi vụ。
Đình ngọ âm âm như bạc mộ,giáo nhân nan nhận lai thì lộ。
Liệu thị tiên gia lưu khách trụ,hoặc cự trần phàm,cố tác trương gia thuật。
Mạc thán vô duyến không tứ cố,hữu duyến đoan tại vô duyến xử。”
Lập tức nhìn thấy một người, tay áo tung bay từ trên đi xuống, chờ tới trước mặt hai người thì khúc ca đã hát xong.
Tiểu Lôi quan sát người này, cũng mặc một bộ quần áo giống của Ngô Đạo Tử, đều là một thân đạo bào, chỉ là tướng mạo so với Ngô Đạo Tử dễ nhìn hơn. Khuôn mặt như ngọc thạch, răng trắng môi hồng, trên đầu đội một chiếc đạo quan, mỉm cười nhìn Ngô Đạo Tử và Tiểu Lôi hai người.
Tiểu Lôi cố tình thở dài một tiếng, nói lớn: "Lão già a lão già, đồng dạng là tu tiên mà vị tiên sinh này so với ông hơn vài phân tiên khí a. Vừa thấy là biết đắc đạo cao nhân, không giống như ông, mặc đạo bào vào cũng chỉ một bộ giang hồ lừa đảo."
Ngô Đạo Tử tức tới lông mi dựng đứng, vừa muốn lên tiếng thì nghe thấy người nọ "Y" một câu, giương hai mắt nhìn Tiểu Lôi: "Ngô Đạo Tử sư đệ, đây là đồ đệ ngươi đem về sao?"
Sắc mặt hắn dần dần xuất hiện vài phần kinh ngạc, hô nhỏ: "Tiểu tử này lại có thể là linh thai tiên thể! Xem tuổi của hắn bất quá chỉ trên dưới hai mươi a, như thế nào có thể tu luyện tới bực này?"
Ngô Đạo Tử cười hắc hắc, cúi người, cười nói: "Khinh Linh Tử sư huynh, đồ đệ này của ta trên người mang kỳ duyên nên ta mới đặc ý dẫn hắn lên núi. Sư phụ lão nhân gia còn có đó không?"
Khinh Linh Tử cười nói, chỉ lên cuối bậc thềm, rồi lại nhìn trên dưới Tiểu Lôi, hít một hơi dài: "Xem ra bổn phái lần này hắn sẽ là người đứng đầu trong hàng tam đại đệ tử rồi, ngoài hắn không có ai được. Các vị sư huynh đệ mang theo mấy gã kia mấy ngày nay xem như uổng phí công phu a."
Khinh Linh Tử lại liếc mắt nhìn Ngô Đạo Tử, mỉm cười nói: "Sư phụ đang ở bên trên cùng các sư huynh đệ giảng đạo, ngươi lên đi ta còn có vài tục sự phải làm, đi trước đây."
Nói xong cứ như vậy nhanh chóng rời đi.
Tiểu Lôi nhịn không được nhìn Ngô Đạo Tử hỏi: "Cái gã ái ái này là sư huynh của ông hả? Sư phụ bên trên giảng đạo sao hắn lại có thể rời đi được?"
Cái câu "Ái ái" khiến Ngô Đạo Tử khóc cười không được, lập tức trầm giọng nói: "Nhỏ giọng một chút! Khinh Linh Tử là đại sư huynh của phái ta! Đạo pháp rất mạnh, phóng mắt nhìn thiên hạ cũng không có mấy người là đối thủ! Chỉ là hắn tính tình cổ quái, đừng xem hắn một bộ hiền lành, khi trở mặt sẽ nổi điên đó, ngay tới sư phụ cũng không trị được hắn a!"
Tiểu Lôi mặt khinh thường nói: "Sư phụ ông không trị được hắn? Một người ngay tới đồ đệ mình cũng đánh không lại, ta xem sư phụ ông lợi hại cũng chỉ có hạn a."
Ngô Đạo Tử hít một hơi dài, nhìn xung quanh rồi mới trầm giọng nói: "Đây là môn quy kỳ quái của phái ta, bất quá, ngươi đã muốn nhập phái ta rồi thì cũng không ngại nói cho ngươi nữa..."
Nói đến đây, sắc mặt Ngô Đạo Tử kỳ quái, khuôn mặt đỏ bừng bừng, trầm giọng nói: "Khinh Linh Tử sư huynh này, kỳ thật không phải đồ đệ của sư phụ ta, hắn thậm chí căn bản không phải là người của Tiêu Dao phái ta."
"A?"
"Khinh Linh Tử vốn là một tu hành giả trong Nga Mi sơn, vốn mấy trăm năm trước hắn có cơ hội tu thành tiên, kết quả... Ài, kết quả vì một việc ngoài ý muốn nên phải lưu tới hôm nay. Vốn cơ hội thăng thiên cũng bị mất rồi, nếu hắn muốn tiếp tục tu tiên, chỉ có thể cầu biện pháp khác thôi. Ài, hắn vốn không phải con người, đạo hạnh lại cao, nhưng sự việc mấy trăm năm trước đã hủy diệt con đường tu tiên của hắn, kết quả không thể không đi tìm con đường khác, lúc đó mới xin ở nhờ tại Tiêu Dao phái ta, học tập tu tiên pháp môn của Tiêu Dao phái. Luận về tuổi, hắn so với sư phụ còn lớn hơn nhiều lắm lắm. Vốn người có bổn sự như hắn không có khả năng ở chỗ chúng ta đây, cho nên... Ài, cho nên lúc hắn nhập môn, bổn môn đã lập ra một quy củ, hứa với hắn là" chỉ dưới chưởng môn một bậc "Ngoại trừ chưởng môn của bổn phái ra, mọi người khác nhìn thấy hắn đều phải gọi một tiếng sư huynh!"
Nói đến đây, Ngô Đạo Tử sắc mặt quái dị, cười khổ nói: "KHông được xem ta bây giờ gọi hắn là sư huynh, cứ xem là sư phụ của ta năm đó lúc chưa kiêm nhiệm chưởng môn cũng phải kêu hắn một tiếng sư huynh!"
Tiểu Lôi ngạc nhiên nói: "Như vậy bối phận chẳng phải loạn rồi sao?"
Ngô Đạo Tử lắc đầu nói: "Khinh Linh Tử đối với Tiêu Dao phái ta có ân huệ, vì thế lúc trước hắn gặp nạn chúng ta mới thu nhận hắn, vì hắn mà đặc ý lập ra môn quy này. Vì vậy, trong phái, người có bổn sự lớn nhất là hắn. Chỉ là, vì môn quy kia, ngoại trừ sư phụ ra, mỗi người đều phải xưng hô hắn là" Sư huynh ", a... Tương lai nếu ngươi nhập môn, ngươi gặp hắn cũng phải kêu" sư huynh ", đã hiểu được không?"
Tiểu Lôi cười khổ nói: "Ông kêu hắn là sư huynh, tôi cũng kêu hắn là sư huynh, thế này.. Thế này thì còn quy củ mẹ gì." Con ngươi hắn vừa chuyển, cười nói: "A, Khinh Linh Tử kia, rốt cuộc lúc trước gặp việc gì mới phải làm môn hạ của Tiêu Dao phái vậy?"
Ngô Đạo Tử lắc đầu: "Không thể nói, không thể nói. Đây là cấm kỵ của bổn môn, tuyệt đối không thể nhắc tới, tương lai ngươi cũng sẽ biết, chỉ là, ngàn vạn lần không được nhắc tới. Ngươi mà nhắc đến, vạn nhất bị Khinh Linh Tử nghe thấy, hắn sẽ nổi điên đó."
Nói xong, không chờ Tiểu Lôi hỏi tiếp, Ngô Đạo Tử lại một hơi kéo hắn đi, nhanh chóng bước lên trên.
Sau khi đi qua mấy trăm bậc thềm, rốt cuộc tới đỉnh núi, nhìn thấy một tòa đạo quan đổ nát, ngay cả tấm biển trên cửa cũng phá lạc không chịu nổi, Tiểu Lôi nhìn thấy nhíu mày, trong lòng càng coi thường Tiêu Dao phái.
Ngô Đạo Tử lại mỉm cười, mang theo Tiểu Lôi đẩy đại môn, một bước tiến vào.
Một bước vượt qua cánh cửa, lập tức Tiểu Lôi chấn động!
Từ bên ngoài đạo quan mà nhìn, nơi này bất quá chỉ là một tiểu viện rách nát, lớn nhất cũng chỉ hơn trăm mét. Nhưng mà, vừa bước qua cửa, chỉ thấy tầng tầng lầu các, nơi nơi cung ngọc, rộng rãi sáng ngời, khí khái xa hoa! Phóng mắt nhìn tới, trước mặt trong tòa đại điện, kim bích huy hoàng, đại môn rộng mở, bên trong một hàng người đang ngồi ngay ngắn.
Ngô Đạo Tử liếc mắt, mỉm cười nói: "Đây là tiên gia diệu thuật, chính là vô thượng đạo pháp của tổ sư khai sơn bổn phái, ngươi ở đây lâu sẽ không còn thấy kỳ quái nữa."
Đi vào đại điện, chỉ thấy chung quanh ngồi ba trung niên ăn mặc giống Ngô Đạo Tử, đều ngồi trên bồ đoàn trên mặt đất, chiếc bồ đoàn sau cùng là không có ai ngồi.
Ở giữa đại điện là một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ, một thân đạo bào sạch sẽ, trên đầu búi tóc, thần tình phiêu nhiên, khí tức xuất trần, mặc dù râu tóc bạc phơ nhưng da mặt lại mềm mại, một "Hạc phát đồng nhan" tiêu chuẩn.
Vị đạo sĩ kia mở to mắt nhìn Ngô Đạo Tử một cái, một giọng tiên âm từ xa xa vang tới: "Ngô Đạo Tử, ngươi đã trở lại sao?"
Ngô Đạo Tử kéo qua Tiểu Lôi, cung kính đi tới trước, cúi mình, trầm giọng nói: "Đệ tử Ngô Đạo Tử, lần này xuống núi dẫn theo cháu trai tới gặp sư phụ."
Nói xong, không chờ Tiểu Lôi phản ứng, Ngô Đạo Tử đã hung hăng đá một cái vào kheo chân Tiểu Lôi, làm hắn quỳ xuống.
Tiểu Lôi lớn lên ở trong xã hội hiện đại, cho tới bây giờ đều không quỳ trước mặt ai, lúc này lại bị Ngô Đạo Tử đá cho một cái quỵ xuống, trong lòng phát hỏa, đang muốn hét lớn. Vị đạo sĩ phía trên lại cười nhẹ hai tiếng, tùy tay nhấc lên, một trân gió cuốn tới đỡ Tiểu Lôi dậy.
"Ngô Đạo Tử, ngươi vừa thấy mặt đã muốn cháu ngươi quỳ xuống, ta còn chưa đáp ứng cho hắn nhập môn a!"
Ngô Đạo Tử khuôn mặt đỏ bừng, âm mưu bị phát hiện, lập tức vâng vâng dạ dạ, hạ giọng nói: "Sư phụ, đứa cháu này tính tình cứng rắn nhưng tư chất cũng không tệ, thêm vào từ nhỏ hắn cũng được đệ tử dạy, lục thức đã thông, cũng tính là có chút căn cơ. Gần đây lại được kỳ duyên, lúc này đã thoát thai hoán cốt, không phải phàm nhân nhục nữa, đệ tử muốn cho hắn thu làm môn hạ, sư phụ minh giám!"
Lão đạo sĩ lúc này mới mở hai mắt, ngưng thị nhìn Tiểu Lôi vài giây, khuôn mặt vốn hòa hoãn cũng đã lộ ra vài phần ngạc nhiên: "A? Kẻ này quả nhiên kỳ quái! Đã là cháu của ngươi, vậy năm nay cũng chưa tới hai mươi tuổi a. Như thế nào đã tu luyện tới mức này? Ta xem trong thân thể hắn đã" tẩy kinh phạt tủy "Thoát thai hoán cốt, sớm đã thành bán tiên chi thể rồi?"
Ba đạo sĩ phía dưới cũng ngạc nhiên nhìn Tiểu Lôi. Ngô Đạo Tử vẻ mặt đắc ý, đem đoạn hoang thoại kia của Tiểu Lôi nói lại một lần, cái gì mà trong mộng được tiên nhân điểm hóa .v.v.v
Tiểu Lôi bên cạnh cười thầm không thôi, mà lão đạo sĩ kia càng nghe sắc mặt càng chú tâm, rốt cuộc hít một tiếng dài: "Tam thanh đạo tôn tại thượng, chẳng lẽ tổ sư gia hiển linh, điểm hóa đệ tử bổn môn?"
Hắn ngưng thần nhìn Ngô Đạo Tử, nghiêm mặt nói: "Ngô Đạo Tử, đạo pháp tu luyện của ngươi đã tới cấp mấy rồi?"
Ngô Đạo Tử lập tức khom người: "Sư phụ tại thượng, đệ tử ngu dốt, chỉ tu luyện tới thất cấp phẩm."
Lão đạo sĩ kia cũng gật gật đầu, trên mặt không buồn không vui, nhàn nhạt nói: "Cũng khó cho ngươi, ngươi năm nay cũng chưa quá năm mươi, tu luyện tới thất cấp đã là khó được rồi."
Lão do dự một lát, nghiêm mặt nói: "Ngô Đạo Tử, ta xem đứa cháu của ngươi, tạo hóa kỳ duyên, đã là phúc trạch cực kỳ thâm hậu rồi! Ngươi phúc trạch chưa sâu, nếu tùy tiện thu hắn làm đồ đệ, có lẽ sẽ bị trời ghen ghét! Cái này không ổn..." Nói đến đây, lão đạo sĩ thở dài nói: "Ta đành thu hắn làm môn đệ a, cứ xem như là ‘quan môn đệ tử’ Vậy!"
Ngô Đạo Tử lập tức khuôn mặt trở nên quái dị, nhìn lão đạo sĩ, ba đạo sĩ bên cạnh cũng kinh nghi không thôi.
Lão đạo sĩ mỉm cười: "Ngươi cũng đã khó khăn đem cháu mình lên núi muốn thu nó làm đồ đệ, vi sư ta lại cướp hắn của ngươi, nói thế nào cũng là không phải, như vậy đi... Ta tặng ngươi một món pháp bảo xem như là vi sư bồi thường cho ngươi."
Nói đến đây, lão đạo sĩ vung tay, một đạo kim qua bắn tới tay Ngô Đạo Tử, chỉ thấy một thanh bảo kiếm dài ba thước, trên thân kiếm hàn quang trận trận, lấp lánh phi phàm, lão đạo sĩ thở dài nói: "Đây là phi kiếm vi sư từng dùng, bây giờ đem tặng cho ngươi a."
Ngô Đạo Tử lập tức trên mặt bừng bừng, cung kính thu kiếm về, quỵ sụp trên đất: "Đa tạ sư phụ cho kiếm!"
Tiểu Lôi buồn bực nghĩ thầm: “Lão hỗn đản nhà ngươi, vì một thanh phá kiếm mà đem bán đứng ta!”
Ba đạo sĩ bên cạnh thần tình hâm mộ. Lão đạo sĩ phía trên nhìn mọi người, lại nói: "Thôi, hôm nay lão đạo sĩ ta làm việc cũng quá phân, thanh kiếm này của ta các ngươi đã muốn bấy lâu nay, giờ ta lại cho Ngô Đạo Tử, có lẽ các ngươi trong lòng cũng bất mãn. Ba gã tiểu tử các ngươi đem lên núi hôm nay ta cũng phá lệ xem xét, đều cho các ngươi thu làm môn hạ, xem như là đệ tam đại đệ tử đi vậy!"
Nói xong, lão đạo sĩ ngoắc ngoắc tay với Tiểu Lôi, cười nói: "Tiểu tử, còn không quỳ bái sư?"
Tiểu Lôi mắt đảo quanh, đột nhiên mở miệng hỏi: "Bái ông làm sư phụ thì có gì tốt?"