Tiểu Lôi tự tin với tu vi Nghịch Thiên Quyết của mình thì Bà La Na Tề nhất định không chống đỡ nổi. Ngày đó Tiêu Dao Tử chỉ có pháp lực tu vi của một cao thủ Tu Pháp Kỳ, phối hợp với Nghịch Thiên Quyết, đã có thể đánh bại Tiên Âm, Quân Kiếm và Tiên Sơn phái Huyền Các Tứ Lão.
Ông một tiếng!
Thiền trượng trong tay Bà La Na Tề không ngừng vỡ vụn rồi hóa thành kim phấn bay đi.
Nơi đao phong của Tiểu Lôi cùng phật quang hộ thể của Bà La Na Tề tiếp xúc đột nhiên phát ra quang mang chói lòa, sau đó một loạt tiếng nổ vang lên. Phật quang cuối cùng bị phá vỡ, tựa như vô số hoa sen nở rộ, kim quang tán xạ ra bốn phía.
Thân ảnh hai người nhanh chóng tách ra. Tiểu Lôi bay ngược trở lại, hai chân chạm đất còn run rẩy, lảo đảo vài bước mới đứng lại được.
Bà La Na Tề cũng văng ra, tăng bào rách toạc, tựa như một con bướm đang bay, lộ ra bộ áo trong màu trắng. Chỉ có điều thiền trượng đã bị hủy, từ trên tới dưới đã tiêu tán thành phấn vàng, ngay cả một mảnh nhỏ cũng không còn.
Bà La Na Tề nhìn tăng bào của mình bị hủy, thở dài, trầm giọng nói: “Lợi hại! Một kiếm thật bá đạo.”
Chữ “đạo” vừa mới nói ra xong thì từ trên trán, một dòng máu tươi chảy xuống. Thì ra Nghịch Thiên Nhất Kiếm của Tiểu Lôi không những chấn nát thiền trượng, phá tan phật quang hộ thể mà còn đả thương ông ta.
Tiểu Lôi liên tục lùi về sau, chỉ cảm thấy cả người mềm rũ. Pháp lực trong cơ thể sau khi bộc phát mạnh mẽ, thì trở nên bủn rủn. Tiểu Lôi cảm thấy trong mũi và miệng có cái gì đó nhột nhạt, thuận tay quẹt ngang mũi một cái, nhìn lại thì thấy một vệt máu mờ mờ. Vừa mở miệng thì khóe miệng đã rỉ ra một dòng máu tươi. Trong tình huống cấp bách, hắn ngậm miệng, nuốt vào một ngụm máu tươi, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Bà La Na Tề.
Ông ta thở dài, ánh mắt lộ vẻ cổ quái nhìn Tiểu Lôi, thấp giọng nói: “ Giỏi! Giỏi lắm! Ngươi là người đầu tiên trong sáu trăm năm qua đả thương được ta.” Đôi lông mày dài trắng như tuyết chau lại, nhìn chằm chằm vào Tiểu Lôi, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.
Tiểu Lôi cắn răng chịu đựng, nuốt xuống một ngụm máu mới miễn cưỡng mở miệng được, cố ý lớn tiếng nói:”Thế nào? Không phục à? Nếu không phục ta với ngươi đấu lại”
Bà La Na Tề nhìn chằm chằm vào Tiểu Lôi, đột nhiên cất tiếng cười. Tiểu Lôi cảm thấy khuôn mặt cười của người đang đứng trước mặt và mới vừa rồi khác nhau vài phần. Khuôn mặt lúc nãy tựa như cao nhân Phật môn, không hề có lấy nửa phần giận dữ, bảo tướng trang nghiêm. Nhưng khuôn mặt lúc này lại thêm vẻ lăng lệ, ngạo nghễ.
Ông ta tuy đang cười, nhưng lại tựa như một thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ.
“Không cần đánh”- Bà La Na Tề thản nhiên nói. “ Pháp lực của ngươi luyện chưa tới, bây giờ đánh không lại ta. Ta cho ngươi biết một điều. Một kiếm của người có thể nói là hung hiểm nhất trong thiên địa, phạm vào thiên hòa, đem lại bất tường. Cẩn thận! Cẩn thận!”
Tiểu Lôi lạnh lùng nói: “Bất tường ư? Ta có thể một kiếm chém ngươi. Ngươi xem ngươi bất tường hay là ta.”
Bà La Na Tề không hề giận dữ, lắc đầu cười nói: “Ngươi xem lại đao của ngươi đi”
Tiểu Lôi cúi đầu nhìn xuống, kinh hãi thất sắc. Thanh đao trong tay hắn vốn sắc bén vô cùng. Đột nhiên đao quang chớp động, lưỡi đao vỡ vụn từng tấc rơi trên mặt đất, cũng hóa thành bột phấn bay mất. Trong chốc lát, trong tay Tiểu Lôi chỉ còn lại chuôi đao.
Vũ khí tùy thân lợi hại nhất đã bị hủy, chuyện này thật không bình thường, Tiểu Lôi vừa sợ lại vừa tức. Hắn hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Bà La Na Tề quát: ”Ngươi…..”
Bà La Na Tề lạnh lùng nói: “ Ngươi pháp lực cao siêu, thanh đao này miễn cưỡng có thể coi là bất phàm nhưng cũng không có cách nào chịu được lực lượng của Nghịch Thiên Nhất Kiếm. ...a .....Viên Chân Diệu Quyết cộng thêm Nghịch Thiên Kiếm. Nghịch Thiên Quyết của ngươi tu luyện thêm 100 năm nữa thì đánh bại ta cũng không phải là không có khả năng. Chỉ có điều là cần phải tìm được một thanh bảo kiếm lợi hại hơn mới được.”
Tiểu Lôi biến sắc nói: “ Ngươi nói cái gì? Nghịch Thiên Quyết , Viên Chân Diệu Quyết...làm sao ngươi biết được?”
Bà La Na Tề lắc đầu, không trả lời Tiểu Lôi, chỉ có ánh mắt mang vài phần sâu kín. Ông ta tựa như thở dài, thấp giọng tự nói với mình: “Không ngờ, quả nhiên một kiếm này... thật sự có người luyện thành sao....nguyên là như vậy. Sai rồi. Sai rồi.Thì ra chúng ta sai cả rồi!”
Tiểu Lôi loáng thoáng nghe ông ta độc thoại, chợt động tâm nhớ tới điều gì đó nhưng trong lúc đang rối loạn không thể nghĩ ra được, chỉ hét lên:” Ngươi nói cái gì mà ta một chữ cũng không nghe được. Rốt cuộc là ngươi muốn đánh hay không.”
Bà La Na Tề đột nhiên cười lạnh, mắt lấp lánh tinh quang. Cùng lúc đó, trên người ông ta cũng lộ ra vài phần sát khí. Mặc dù khoảng cách hai người lúc này là khá xa nhưng Tiểu Lôi vẫn cảm thấy thân thể như bị kim chích, không khỏi thầm kinh sợ.
Thế nhưng sát khí trên người Bà La Na Tề chỉ hiện lên một thoáng rồi biến mất. Ông ta chậm rãi nói: “Không cần đánh… Pháp lực của ngươi không bằng ta nhưng vừa rồi xem như ngươi thắng ta một phần. Ông ta chậm rãi khom người, hai tay chắp lại nói: “Các người có thể đi, ta sẽ không ngăn trở.”
Tiểu Lôi liếc Diệu Yên, hai người từ trong mắt đối phương đều nhận ra vẻ nghi ngại. Nhưng giờ phút này không thể chậm trễ, hai người lập tức đi về phía đám sương mù.
“Chậm đã” Ngay lúc hai người đi ngang qua, Bà La Na Tề đột nhiên lên tiếng.
“Sao?”
Tiểu Lôi cau mày: “Ngươi muốn thế nào?”
Mục quang Bà La Na Tề lộ ra vài phần do dự. Ánh mắt lấp lánh, phảng phất nội tâm có điều gì đó đang đấu tranh. Rốt cục ông ta thở dài, cười gượng, tự nói với mình: “Đồ gàn, chuyện lâu rồi. Ta cũng đã bỏ qua… đã bỏ qua thì cần gì phải tự gây áp lực với chính mình chứ.” Ông ta mỉm cười ngẩng đầu lên nói với Tiểu Lôi: “Hắn… Khinh Linh Tử hắn khỏe không?”
Tiểu Lôi biến sắc: “Khinh Linh Tử! Ngươi biết lão sao?”
Bà La Na Tề mỉm cười: “Nếu không phải Khinh Linh Tử làm sao ngươi biết được Viên Chân Diệu Quyết.”
Trong mắt Tiểu Lôi hiện lên vài phần kinh nghi, do dự một lúc mới nói: “Hắn rất khỏe.”
Bà La Na Tề gật đầu. Đột nhiên đưa tay sờ soạng trong người rồi lôi ra một chuỗi Phật châu đen tuyền, nói: “Pháp đao của ngươi hủy trong tay ta, trong lòng ta cảm thấy bất an. Cái này cho ngươi xem như bồi thường… Ngươi tu luyện Nghịch Thiên quyết, một kiếm này có thể nói là bá đạo lợi hại, thiên hạ vô song nhưng rất dễ dẫn phát lệ khí. Ngươi tuy pháp lực cao cường nhưng đạo tâm bất ổn, lệ khí trong người quá nặng, sợ rằng có thể nhập ma. Chuỗi phật châu này tuy không phải là pháp bảo lợi hại gì nhưng là do sư phụ Bồ Tát của ta ban tặng. Ngươi mang trên người khi tu luyện thì tà ma không thể xâm nhập. Hạt châu này vốn là trái bồ đề trên Linh Sơn, ngươi nên mang trên người nếu không đến lúc nhập ma thì sẽ phải tiếc nuối cả đời…”
Nói tới đây trong mắt ông ta thoáng hiện lên vẻ thống khổ. Ông ta lập tức mỉm cười, lắc lắc đầu, phất tay nói: “Thôi đi đi. Mong ngươi hãy nhớ lấy lời của ta ngày hôm nay....Địa phủ này là nơi ngươi không thể trở lại, lần này là ngươi đã gây đại họa. Tự tiện xông vào địa phủ là phạm phải thiên điều, nhưng Bồ Tát từ bi giúp ngươi qua được nạn này. ...Ai, ta năm đó là….” Nói tới đây thì ông ta dừng lại, ngồi xuống niệm kinh.
Tiểu Lôi tiếp nhận phật châu, nhìn kĩ chỉ cảm thấy phật châu này đen tuyền, rất không hợp nhãn, thế nhưng cầm trong tay lại khiến người mơ hồ sinh ra cảm giác nhu hòa, an tĩnh tâm hồn. Hiển nhiên là pháp bảo cực kỳ quý giá. Bảo đao bị hủy, trong lòng Tiểu Lôi đương nhiên có phần oán hận. Thế nhưng thấy Bà La Na Tề làm như vậy thì oán khí đã tiêu tan đi hết. Chỉ cảm thấy kì quái tại sao hắn lại làm như vậy. Vẻ mặt Tiểu Lôi lộ rõ nghi vấn, đang muốn hỏi, thế nhưng Bà La Na Tề không nhìn hắn. Tiểu Lôi gọi Bà La Na Tề vài lần nhưng ông ta chỉ cúi đầu niệm kinh.
Diệu Yên và Tiểu Lôi bất đắc dĩ chỉ biết chuyển thân đi vào trong sương mù. Bà La Na Tề vẫn ngồi lại tại chỗ, niệm xong một đoạn Tĩnh Tâm Chú, mới chậm rãi mở mắt. ông ta nhìn thoáng qua vùng sương mù rồi kín đáo thở dài.
Vừa rồi hai người tranh đấu tuy không phải là kinh thiên động địa nhưng cũng làm cho các vong hồn xung quanh đều sợ hãi tránh xa. Giờ chỉ còn lại một mình Bà La Na Tề.
“Nghịch Thiên Kiếm….Viên Chân Diệu Quyết….Bồ Tát tại thượng, quả nhiên ta và hắn cũng có chút uyên nguyên... Viên Chân Diệu Quyết.... Viên Chân Diệu Quyết của Tà Nguyệt Tam Tinh động....ta sao lại không nhận ra được chứ. Vốn năm đó được Bồ đề sư phụ truyền dạy Viên Chân Diệu Quyết chỉ có ba người chúng ta thôi.”
Bà La Na Tề lắc đầu, trong đầu hiện ra hình bóng hai người. Một người ống tay áo phiêu diêu, tay cầm trường kiếm. Đương nhiên là Khinh Linh tử. Một cái bóng khác hiện lên trong lòng ông ta, khuôn mặt ông ta hiện lên thần sắc oán hận, rốt cục cười khổ: “Bỏ đi, đã quên rồi..”
Tiểu Lôi từ từ tỉnh lại, nhận ra mình đang nằm trên giường trong phòng, trong tay đang nắm thứ gì đó. Cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là phật châu của Bà La Na Tề. Diệu Yên ngồi bên cạnh hắn, thấy hắn mở mắt ra mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Lôi cười nói: “Làm sao vậy? Sợ ta cũng chưa về à.”
« Hừ, chàng là nguyên thần xuất khiếu, luôn luôn có nguy hiểm. » Diệu Yên thở dài nói : « Sau này chàng tu thành đại đạo, có thể dùng nhục thân cùng thiếp lên trời xuống đất »
Tiểu Lôi từ trên giường nhảy lên, co giãn một hồi, ngạc nhiên hỏi : « A! Sao toàn thân ta không có chút khí lực nào ? » Diệu Yên lắc đầu cười khổ : « Chàng cùng lão Bà La Na Tề đánh nhau một hồi, pháp lực hao tổn quá nhiều. Cơ thể không yếu ớt mới là lạ đó. »
Tiểu Lôi làm mặt quỷ, cười hì hì : « Ta tưởng rằng nguyên thần xuất khiếu không có ảnh hưởng đến thân thể ». Diệu Yên nghiêm mặt : « Đừng nói bậy. Nếu chàng bị người đánh chết ở âm phủ thì cũng như trên trần gian thôi. Đều là một kết quả : Chết . »
Tiểu Lôi bỉu môi rồi làm vẻ mặt đau khổ : « A, chỉ đáng tiếc, thanh đao đó là pháp bảo tốt nhất của ta, do ta dùng Huyền Vũ Nội Đan của nàng tặng mà luyện thành. Vậy mà lại bị hủy mất »
Diệu Yên khe khẽ cười, an ủi nói : « Thanh tiểu đao đó tuy sắc bén nhưng không phải là tiên gia pháp khí chân chính, chẳng qua chỉ là vật phàm mà thôi. Tương lai chúng ta tìm một bảo kiếm lợi hại cho chàng...không lẽ chàng đi đánh người từ sáng đến tối cứ cầm con dao phay....không giống tiên kiếm mà lại giống dao mổ heo sao ? »Tiểu Lôi vốn tình khoáng đạt nên cũng mau chóng cho qua chuyện này.
Bỗng nhiên hắn lại trở nên buồn bã, chậm rãi ngồi xuống. Diệu Yên nhìn sắc mặt hắn khác thường, biết hắn có điều suy nghĩ. Nàng nhẹ nhàng đi tới, nắm lấy tay hắn ôn nhu nói : « Phu quân, chàng đang suy nghĩ gì vậy... ? » Tiểu Lôi lắc đầu cười nói : « Ta không ngờ rằng lần này xuống địa phủ lại tình cờ tra ra được thân thế của ta. Đến giờ ta vẫn không rõ, như thế nào ông ấy.... ông ấy lại là cha của ta, mẹ của Lôi Hống, lại là mẹ của ta.... »
Diệu Yên không nói gì, chỉ nắm chặt tay Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi trầm mặc một hồi, hốt nhiên miễn cưỡng cười nói : « Chuyện này phải điều tra thôi. Bất quá ta từ khi sinh ra đã không có cha mẹ, là do lão gia hỏa Ngô Đạo Tử nuôi ta lớn lên....Á...bất quá, tựa như từ năm ta mười tuổi, biết làm công việc nhà, thì lại biến thành ta nuôi lão. »
Nói tới đây Tiểu Lôi cười nhẹ, vỗ trán : « Mặc kệ như thế nào, ta vốn không có cha mẹ, giờ đã biết đích xác họ là ai. Tính ra xem như có lời rồi »
Mặc dù cười nói như vậy nhưng trong mắt hắn lại toát ra vẻ cô độc bất đắc dĩ. Diệu Yên thấy vậy, nhẹ nhàng ôm lấy hắn thở dài.
Hai người trầm mặc một hồi, lại nhắc lại tao ngộ ở địa phủ, nói đến Bà La Na Tề, cả hai người đều nghi vấn.
Tiểu Lôi nhíu mày nói: “Hắn biết Khinh Linh tử, nhận ra được Nghịch Thiên kiếm, biết Viên Chân Diệu Quyết. Số người biết được mấy chuyện này không có bao nhiêu. Lúc ấy đầu óc ta hơi rối loạn, bây giờ tĩnh tâm lại cũng có thể nghĩ ra vài phần. Bà La Na Tề nói là đệ tử của Bồ tát nhưng tu vi của hắn thực sự là rất cao.”
Diệu Yên gật đầu nói: “Không sai. Phu quân, một kiếm cuối cùng của chàng, thiếp đứng sau cũng không khỏi khiếp sợ. Nghịch Thiên Kiếm quả nhiên bất phàm, vậy mà Bà La Na Tề lại đỡ được. Pháp lực tu vi của hắn, chỉ sợ không dưới thiếp đâu..”