[Dịch] Chí Tôn Vô Lại

Chương 197 : Biết rõ là hố mà vẫn nhảy !




Phong Cuồng bị người đó nắm chặt cổ tay, nhất thời cả người vô lực, trong lòng hoảng sợ, hắn tự phụ vào pháp lực của mình, lại có được một thân pháp lực của môn chủ Phong Môn đời trước trao tặng, tuy cũng không phải là cao thủ đứng đầu, nhưng cũng đã một chân bước vào Tu Pháp Kỳ, tại phàm gian cũng có rất ít địch thủ, nhưng người trước mặt này chỉ cần một tay chế trụ mình, như thế bảo hắn không kinh hãi sao ?

Nhìn lại bàn tay người đó, cũng không phải là da thị, mà là bàn tay toàn bằng vàng, hắn động tâm, lập tức nói:” Các hạ là ai? Bản nhân là tông chủ Ngũ Hành Tông Phong Môn, không có quan hệ gì cùng tên tiểu tử họ Lôi kia.”

Người nọ gật đầu, lập tức thả Phong Cuồng ra, nói :” A, ngươi phái thủ hạ cường hành xông trận, vậy là có thù oán với hắn?”

Phong Cuồng nghe ý tứ trong giọng nói, lập tức đoán hắn cùng với Tiểu Lôi là địch không phải là bạn, tự nhiên gật đầu liên tục

Người nọ hừ một tiếng, nói :” Ngũ Hành Tông Phong Môn à ... hừ, danh tiếng Phong Môn các ngươi, ta tự nhiên đã nghe qua, tuy vậy bần đạo cũng mặc kệ không quản sự tình Phong Môn, ngươi tới đây là muốn tìm tiểu tử đó gây sự ? Tốt lắm, tốt lắm !” Dừng một chút, hắn lạnh giọng nói:” Nếu là nhất môn chi chủ, tu vi của ngươi cũng không quá kém, Bần đạo là Côn Luân Ngọc Hư Tử, hôm nay tới đây là để lấy mạng tiểu tặc kia “

Phong Cuồng lập tức nói: "Nguyên là cao nhân chữ Ngọc của Côn Luân phái, Phong Cuồng ra mắt đạo trưởng."

Người nọ đích thật là Ngọc Hư Tử. Trong lúc hắn ở trong núi Côn Luân bế quan chữa thương bị Tiểu Lôi cùng Khinh Linh Tử Diệu Yên xông vào, lại bị Tiểu Lôi hung hăng làm nhục một phen, cơn giận trong lòng làm sao có thể hạ xuống được ?

Mặc dù Côn Luân chưởng môn Ngọc Cơ Tử tỉ đấu thất bại với Khinh Linh Tử, đáp ứng không tìm Tiểu Lôi gây phiền toái, nhưng Ngọc Hư Tử trong lòng lại không thể bỏ qua, ngay khi xuất quan , lập tức giấu diếm chưởng môn nhân, lặng lẽ hạ sơn tìm đến Tiểu Lôi gây phiền toái.

Hắn biết trước mặt là Ngũ Hành Tông Phong Môn môn chủ, tự nhiên cũng biết thanh danh Ngũ Hành Tông Phong Môn. Ngũ Hành Tông Phong Môn này đã thoát nhập ma đạo, trong tu hành giới thanh danh dĩ nhiên tồi tệ, không dám gặp người chính đạo, nhưng giờ phút này Ngọc Hư Tử cũng mặc kệ, trong đầu chỉ muốn tìm Tiểu Lôi trút giận.

"Địa phương này bị bày trận pháp, tu vi của ngươi không thể xông vào. Hay là nhìn thủ đoạn của đạo gia! Hừ !"

Ngọc Hư Tử đi lên hai bước lấy ra một đĩa bát quái nơi tay , chiếu vào đại môn, đĩa bát quái lập tức phóng ra thất sắc quang hoa . Quang hoa khi thì sáng, khi thì ảm đạm. Ngọc Hư Tử cười lạnh nói: "Hừ, một Cửu Cung Bát Quái trận nhỏ nhoi, cũng có thể ngăn được đạo gia ? Hừ hừ …… bất quá này tiểu tử họ Lôi xem ra pháp lực tiến nhanh, Cửu Cung Bát Quái Trận Pháp này không có pháp lực nhất định là lập không được."

Hắn quay đầu nhìn Phong Cuồng, nói: "Đại môn này chính là Sinh Môn, đạo gia ta hiện tại tiến vào. Ngươi nếu muốn tìm tiểu tử đó phiền toái, cứ đi theo phía sau đạo gia . Chỉ sợ ngươi không có can đảm thôi."

Nói xong, hắn bước nhanh vào, hàng rào sắt trước mặt căn bản không ngăn được hắn, bị hắn vung tay áo lên, lập tức tự động mở ra.

Phong Cuồng đảo mắt, khóe miệng có chút cười lạnh khó phát hiện, đi theo phía sau.

Hai người đi vào đại môn này, dị tượng lập tức sinh ra. Đại môn này dường như tựa như nuốt chửng mọi thứ, sau khi hai người đi vào, phía sau một đoàn sương mù bốc lên. Lập tức thân ảnh liền tiêu thất.

Phong Cuồng đi theo phía sau Ngọc Hư Tử, vừa bước vào cửa, lập tức cảnh tượng trước mặt toàn bộ đều biến.

Trước mặt một đoàn sương mù. Trái một đoàn, phải một đoàn, trước một đoàn, sau một đoàn, bảy tám đoàn sương mù nhiều màu, vây quanh hai người.

"Ngươi cẩn thận đi theo, thiên vạn không được đi vào trong vụ khí kia. Cẩn thận bên trong có ẩn sát cơ." Ngọc Hư Tử tay cầm đĩa bát quái, trên đĩa bát quái hiện ra từng kim sắc đại tự dưới pháp lực của hắn.

"trái bước bảy, phải bước tám, ba trên bốn dưới ." Ngọc Hư Tử bước đi, ra lệnh Phong Cuồng đi theo mình.

Ngọc Hư Tử này quả nhiên có chút môn đạo, hai người vòng vèo một hồi, lập tức đi qua một đoàn sương mù, xuất hiện một con đường lớn, hai bên mờ mờ ảo ảo, lại là hai bức tường vụ khí, trong vụ khí có vô số tinh kỳ phe phẩy, mờ mờ còn có tiếng vó ngựa truyền đến, sát khí đằng đằng.

"Hừ, kỳ môn quả nhiên ở chỗ này." Ngọc Hư Tử cười lạnh một tiếng, đi nhanh vào.

Đột nhiên, huyết hồng sắc đại kỳ bên bức tường bắt đầu huy vũ, liền thấy hai kim giáp cự nhân đứng dậy sau bức tường, thân cao khoảng chừng năm sáu mét , trong tay cầm đại đao, cau mày trừng mắt, hét lớn một tiếng: "Người nào xông trận, giết !!"

Một tiếng hét lớn, tựa như sét đánh giữa không trung, Phong Cuồng kinh hãi, dưới chân lập tức chậm một bước.

Ngọc Hư Tử cười lạnh nói: "Sợ cái gì ! Đây là là Sinh Môn, đều là ảo tưởng gạt người, không cần quan tâm bọn họ, chỉ cần hướng phía trước đi là được."

Hắn bước đi trước, hai bên cự nhân gào thét liên tục, Ngọc Hư Tử sắc mặt ngạo nghễ, không thấy không nghe, bước hai bước, liền nghe thấy hai bên gió gào thét mãnh liệt, đại đao của hai cự nhân chém xuống.

Ngọc Hư Tử cố tình đánh cược, cười lạnh nói: "Đây là ảo tưởng, nếu như đoán không sai, không thể gây thương tổn cho ta."

Hắn ngẩng đầu mà đứng, bên trái một đao đã nhắm đầu hắn chém ngang, Ngọc Hư Tử đang ở cười lạnh, lại đột nhiên cảm thấy trên đầu hàn khí đập vào mặt, liền nghe thấy rắc một tiếng, nón đã bị chém rớt.

Hắn trong lúc cấp bách, nhất thời đầu co rụt lại, cảm thấy đỉnh đầu một mảnh mát lạnh, nón lá đã bị một đao chém rớt.

"Đây là thật ……" Hắn kêu lên một tiếng, đao bên phải cũng tới, đại đao từ trên bổ xuống, dù thiệt thòi nhưng Ngọc Hư Tử phản ứng nhanh nhẹn, trong lúc vội vàng cũng bất chấp thể diện, liền lăn lông lốc ra ngoài, ầm một tiếng, bụi đất tung bay, nguyên là địa phương hắn vừa đứng bị chém ra một hố to .

Ngọc Hư Tử hoảng kinh hồn vía, đã lăn tới dưới chân Phong Cuồng , hai người lùi ra khỏi con đường lớn, hai bên cự nhân lúc này mới ẩn đi.

Phong Cuồng nhìn Ngọc Hư Tử, sắc mặt cổ quái, cố gắng chịu đựng. Nón lá Ngọc Hư Tử bị mất, lộ ra đầu, hắn ngày đó tóc bị Tiểu Lôi cắt trụi, vốn là đầu trọc, hôm nay mọc dài ra một ít, nhưng lông mày không dài ra bao nhiêu.

Giờ phút này trên đầu tóc dài nửa tấc, dưới tóc mờ mờ còn có chín vết nhang ngày đó bị Tiểu Lôi điểm. Viền mắt trụi lủi, một lông mày cũng không có, hình dáng cổ quái không thể tả.

Ngọc Hư Tử bị mất mặt, mặt mày giận dữ, mắng to: " Tiểu tử giảo hoạt, trận pháp này cổ quái ! Không phải phổ thông Cửu Cung Bát Quái Trận !"

Giờ phút này trong trang viên , Tiểu Thanh nhìn vào kính theo dõi hai người xâm nhập, liên tục cười: " Lão đạo sĩ giỏi thật, xém chút bổ đôi đầu ngươi, tính là ngươi may mắn. Trận pháp của Diệu Yên tỷ tỷ, ngươi sao có thể tùy tiện phá vỡ ! Hừ...”

Lập tức nàng lại hơi nhíu mày: "Đạo sĩ này pháp lực không kém, Tiểu Lôi làm sao còn chưa tỉnh lại, có thể có một chút không ổn ……"

Bên ngoài Ngọc Hư Tử tức đến đỏ mặt , Phong Cuồng bên cạnh giờ phút này biết không thể nói gì. Chỉ là đứng ở một bên, cũng không dám đưa mắt nhìn hắn. Ngọc Hư Tử hét lớn: "Trận pháp này bị biến đổi qua, Sinh Môn biến làm Kim Môn, Kim Môn nhất định chỉ Sinh Môn, chúng ta tới Kim Môn xem !"

"Trái sáu phải năm, trên chín dưới ba !" Ngọc Hư Tử buồn bực quát, hai người từ một bên xông qua một đoàn sương mù, quả nhiên trước mặt xuất hiện một đạo kỳ môn. Trong kỳ môn này rất yên tĩnh , Ngọc Hư Tử nhìn qua, "Chính là nơi này. Nơi này vốn phải là Kim Môn, phàm là kẻ nào xâm nhập, sẽ bị chém chết. Địa phương vừa rồi chúng ta đi biến thành Kim Môn, vậy nơi này nhất định không phải Kim Môn …… ta đi trước !"

Lần này Ngọc Hư Tử có phòng bị, quát nhẹ một tiếng, trong tay hóa ra phi kiếm, tay phải mang kiếm. Tay trái cầm la bàn, chậm rãi đi vào kỳ môn, quả nhiên. Đi bảy tám bước, không có động tĩnh gì, hắn lập tức cười nói: "Hừ, quả nhiên như thế, bất quá là một thủ đoạn hoán đổi nho nhỏ mà thôi, đem Kim Môn và Sinh Môn đổi với nhau, tưởng rằng đạo gia ta nhìn không ra sao ! Hừ !"

Phía sau Phong Cuồng lại chờ hắn đi tới trước, nhìn không có chuyện gì, lúc này mới cẩn thận đuổi kịp, miệng nhàn nhạt cười nói: "Đạo trưởng quả nhiên bản lĩnh cao."

Hai người tại bên trong kỳ môn đi chừng nửa chén trà, nhưng thông đạo trước mặt tựa như vô cùng vô tận, xa xa nhìn lại, lại nhìn không tới cuối, Ngọc Hư Tử trong lòng lầm bầm, nhưng sợ mất mặt, nên không nói gì.

Đi đến phía trước, đột nhiên trước mặt xuất hiện hai lá cờ giống như màn cửa ngăn lại đường đi, Ngọc Hư Tử cười nói: "Tới tới, đi ra ngoài là xuất trận."

Hắn trong lòng đắc ý, đưa tay tới lá cờ kia, đột nhiên Phong Cuồng đứng sau sắc mặt biến đổi, trong lòng mờ mờ cảm thấy có chút không ổn, nhịn không được kêu lên: "Chậm đã !"

Nhưng những lời này đã muộn.

Ngọc Hư Tử đưa tay vén lá cờ lên , nghe thấy ào một tiếng, một đoàn kim sắc hỏa diễm từ mặt sau kỳ môn phun ra.

Ngọc Hư Tử không có phòng bị, kêu lên thảm thiết một tiếng, liên tục lui về phía sau, Phong Cuồng thì quay đầu bỏ chạy, mặt sau hỏa diễm mãnh liệt cuồn cuộn, cả người Ngọc Hư Tử bị hỏa diễm bao trùm, hắn lại ra sức vũ động trường kiếm, kiếm khí tung hoành, ngăn lại hỏa diễm, từng bước lui về phía sau.

Khi hai người hoảng sợ chạy thoát ra khỏi con đường, hỏa diễm kia tới cửa, tự động tiêu tan mất, nhìn lại Ngọc Hư Tử, đạo bào đã bị cháy sạch, khuôn mặt nám đen, vốn trên đầu có nửa tấc tóc, cũng bị cháy sạch sẽ bóng loáng, giờ phút này hắn mười phần hết chín là tựa như một hòa thượng mặt đen.

Ngọc Hư Tử tức giận kêu oa oa: "Khá lắm tặc tiểu tử !! Không ngờ đem Kim Môn biến làm Hỏa Môn !" Hắn thầm sợ hãi : Cũng may đạo gia có pháp lực hộ thể, pháp lực của chủ trì trận pháp không mạnh, nếu vừa rồi phun ra chính là tam vị chân hỏa, tính mệnh đạo gia chắc mất ở chỗ này !

Tiểu Thanh trong trang viên nhìn thấy rõ ràng, bất đắc dĩ buông lá cờ nhỏ trong tay, thở dài: "Đáng tiếc pháp lực ta không đủ, bằng không , thả ra tam vị chân hỏa, tất sẽ lấy được tính mệnh hai tặc tử các ngươi!"

Ngọc Hư Tử kêu oa oa vài tiếng, Phong Cuồng tại bên cạnh nhịn không được nhíu mày nói: "Đạo trưởng không cần tức giận, chúng ta lại tìm đường ra ."

Ngọc Hư Tử sắc mặt trầm xuống, nghiến răng nói: "Ngươi đang cười nhạo ta sao ?"

Phong Cuồng mỉm cười, nói: "Không dám, chỉ là chúng ta thân ở trong trận, hay là trước tiên tĩnh tâm lại mới được."

Vừa rồi hai người bị hỏa diễm phun trúng, trên người Phong Cuồng cũng bị đốt mấy chỗ, mặc dù quần áo có chút tàn phá, hình dáng cũng hơi thảm hại, nhưng sắc mặt lại vẫn trầm tĩnh, trên trán cũng không thấy chút hoảng sợ.

Ngọc Hư Tử nhìn hắn, hừ một tiếng: "Tiểu tử nhà ngươi, thật ra cũng có một chút cốt cách !"

Phong Cuồng nhàn nhạt cười nói: "Không dám, chỉ là tại hạ vốn tính khí lạnh lùng một chút mà thôi."

Hai người lập tức lại tìm kỳ môn.

Nhưng trận pháp này cũng không biết bị Diệu Yên biến đổi thế nào. Kim Môn biến thành Hỏa Môn, Hỏa Môn lại biến thành Thủy Môn. Lúc hai người xâm nhập Hỏa Môn, lại đối diện tới một cổ đại hồng thủy cuộn tới, đường ra phía sau lại đột nhiên bị một mảnh tường đất ngăn lại, suýt nữa đem hai người dìm chết ở ở trong. May mắn Ngọc Hư Tử một kiếm chém nát tường đất phía sau, hai người lúc này mới đắc dĩ thoát khốn.

Lập tức hai người lại xông vào Mộc Môn, trong Mộc Môn này lại xuất hiện vô số tường đất, vô cùng vô tận trên dưới trái phải đè ép xuống, muốn đem hai người ép thành bùn thịt. Ngọc Hư Tử thi triển Côn Luân phái Phong Tự Tam Thập Lục Trảm, lúc này mới đem tường đất chung quanh chém nát toàn bộ, trong hoảng hốt phấn khởi thần uy, lúc này mới mạnh mẽ phá tan một đường đào thoát ra.

"Tức chết ta rồi !!" Ngọc Hư Tử tức tối liên tục dậm chân, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hận không thể lập tức đem Tiểu Lôi bầm thây vạn đoạn, áo ngoài Phong Cuồng cũng đã sớm rách, thở dài nói: "Tiền bối, trận pháp này thật cổ quái, chúng ta hay là đi ra trước đã."

Ngọc Hư Tử lại nghiến răng nói: "Không ! Ta không tin pháp lực nhỏ nhoi của tiểu tử này có thể làm khó đạo gia !"

Họ lại đi tiếp, cuối cùng là Thổ Môn.

Chỉ là trận pháp trong Thổ Môn, lại chẳng biết bị Diệu Yên cải thành cái gì. Hai người cẩn thận, từng bước xông vào, đi vào trong kỳ môn, lại phát hiện chung quanh hoàn cảnh lập tức biến hóa, hai người đã trong một mảnh rừng rậm rạp cây cối.

"A, nguyên là Thổ Môn này đã biến thành Mộc Môn." Ngọc Hư Tử thở dài, hạ giọng nói: "Nơi này cũng không phải là Sinh Môn, chúng ta ra ngoài tìm kiếm lại."

Phong Cuồng trầm mặc nửa ngày, lúc này lại đột nhiên mở miệng nói: "Đạo trưởng, ta có một chuyện không rõ."

"Cái gì ?"

Phong Cuồng chậm rãi nói: "Loại trận pháp này, nhất định có người chủ trì, nhưng vừa rồi chúng ta liên tục bị hãm, lại vẫn có thể trốn ra, đó là vì cái gì ?"

Ngọc Hư Tử cười lạnh nói: "Đó là bởi vì đạo gia pháp lực cao cường, vừa rồi, do ta ra sức thi triển thần thông, nên mới chạy thoát ra, nếu là bản thân ngươi thì đã chết rồi!!"

Hắn nói chính là sự thật , vừa rồi lúc bị hỏa thiêu , cũng do Ngọc Hư Tử chạy ở phía sau, ngăn lại hỏa diễm. Cho nên Phong Cuồng bị thiêu rất ít. Trong lúc tường đất đè ép, cũng may mắn Ngọc Hư Tử bổ ra vài chục tường đất, tường đất mỗi cái đều dày một thước, dài vô cùng vô tận, nếu là dựa vào pháp lực Phong Cuồng, sợ rằng bổ năm ba bức tường thì đã bị đè chết, làm sao có kiếm thuật lợi hại mạnh mẽ như Côn Luân phái phong tự ba mươi sáu trảm ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.