[Dịch] Chí Tôn Vô Lại

Chương 159 : Độc Long Thảo




“Tiên Âm, bây giờ ngươi đã không còn bỏ chạy được, niệm tình tất cả đều là Tiên Lâm đồng đạo, hai phái chúng ta quan hệ trước giờ cũng không tệ, hay là ngươi theo ta về gặp chưởng môn sư huynh. Ngươi đường đường là Tiên Sơn chưởng môn, người chắc cũng sẽ không làm khó khó ngươi. Chẳng lẽ tiên tử ngay cả một điểm khí độ này cũng không có sao?” Ngọc Hư Tử cao giọng nói.

Sắc mặt Tiên Âm âm trầm, tính của nàng là thà chết chứ không hàng. Hiện tại song phương lâm vào cảnh bế tắc, nhưng ngay cả nửa điểm để khiến nàng cúi đầu cũng không chấp nhận được. Nàng cắn răng nói: “Ngọc Hư Tử, cần gì phải dối trá chứ. Ngươi tính gạt ta, thừa dịp ta bị thương hại ta, chủ ý như vậy chẳng lẽ ta cũng không biết sao? Đơn giản một chút là Tiên Lâm đại hội ba năm sau ngươi có thể mất đi một địch thủ. Hừ! Côn Luân cao nhân cái gì chứ, ti bỉ vô sỉ!”

Ngọc Hư Tử bị Tiên Âm nói trúng tâm tư, thẹn quá hóa giận nói: “Bố trận! Bắt chúng lại!”

Tiên Âm cười lạnh, chỉ đưa mắt nhìn bảy tên Côn Luân môn đồ cộng thêm Ngọc Hư Tử trước mặt, tổng cộng tám người, đứng chiếu theo vị trí bát quái. Tiên Âm chính là Tiên Sơn chưởng môn, sao lại không biết lợi hại của Bát Quái kiếm trận của Côn Luân phái chứ?

Nếu muốn phá trận pháp này, khi Tiên Âm không bị thương thì có thể thừa dịp đối phương chưa kịp bố trận hoàn chỉnh, đoạt tiên cơ xuất trọng thủ đánh thương một người của đối phương, tự nhiên là có thể thoát thân. Nhưng hiện tại nàng không có lực để tái chiến, chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn động tác của đối phương.

“Ngọc Hư Tử, nếu ngươi muốn liều mạng, vậy thì phải coi ngươi nguyện ý trả giá cỡ nào!” Giọng của Tiên Âm trở nên khủng bố, khiến Ngọc Hư Tử vô cớ phát lạnh trong lòng.

Tiên Âm từ từ mở túi Bách Bảo trong tay ra, lựa lựa vài cái rồi nhịn không được trừng mắt nhìn Tiểu Lôi. Nàng vừa nhìn đã biết đồ vật trong đó của nàng bị tên Tiểu Lôi lấy đi không ít. Bất quá cũng may là món đồ kia vẫn còn đó.

Tiên Âm lấy ra một nắm lệnh kỳ nho nhỏ. Lệnh kỳ này đỏ, cam, vàng, lục, thanh, lam, tím tổng cộng bảy cây. Tiểu Lôi trước đó có thấy qua, cứ tưởng là pháp bảo để bố trí trận pháp gì đó, hắn đối với trận pháp không có chút hứng thú gì, cho nên mới không lấy đi.

Tiên Âm nắm mấy cây lệnh kỳ này trong tay, đột nhiên cảm thấy vững tâm hẳn lên, trên mặt lộ vẻ cười lạnh lùng, không hề còn chút úy kỵ nào nữa.

Trong lòng Ngọc Hư Tử còn đang nghi hoặc thì đã thấy Tiên Âm chậm rãi cắm bảy cây lệnh kỳ kia lên khu đất trước mặt. Phương vị cắm không án chiếu theo Bắc Đẩu Thất Tinh hay diệu pháp đạo gia gì cả. Hắn chỉ ngẫn người ra dùng mắt nhìn đám lệnh kỳ kia một hồi rồi đột nhiên biến sắc nói: “Khá lắm! Nghĩ không ra là thứ đồ này không ngờ lại lọt vào tay ngươi!!” Hắn vội vàng hét: “Lui ra! Mau lui ra!!”

Tiên Âm vừa cắm xong đám lệnh kỳ, liền cười lạnh nói: “Trễ rồi!”

Nàng chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, nắm lấy cây lệnh kỳ tối hậu trong lòng bàn tay, miệng thì chậm rãi niệm động tiên quyết. Chung quanh lập tức nổi lên âm phong. Khu rừng này đột nhiên xuất hiện tầng tầng lớp lớp sương mù! Đám sương mù này tới thật nhanh, lúc đó khiến cho mọi người giơ tay lên cũng không thấy nổi năm đầu ngón tay.

Tiểu Lôi đang kinh ngạc thì nghe tiếng Tiên Âm quát bên tai: “Đứng ở bên cạnh ta, cần nhất là đừng có loạn động!!”

Ngọc Hư Tử quát lớn nói: “Tiên Âm! Ngươi đường đường là Tiên Sơn chưởng môn, không ngờ lại sử dụng cái thứ Thất Sát Lệnh Kỳ ma đạo này. Chẳng lẽ không sợ phạm thiên điều sao?”

Tiên Âm cười lạnh: “Trước hết lo giữ mạng chạy khỏi nơi đây rồi sau này mới nói!”

Đột nhiên nàng chỉ một ngón tay, chỉ thấy sáu cây lệnh kỳ trên mặt đất đồng thời bắn ra sáu đạo sương mù màu sắc bất đồng. Trong nháy mắt, thế giới xung quanh tựa như biến đổi!!

Ngọc Hư Tử vốn chỉ cách Tiên Âm cùng với Tiểu Lôi bất quá khoảng mười bước thôi, nhưng khi sương mù vừa nổi lên lập tức nhanh chóng tán ra khắp nơi. Nhìn lại chung quanh, chúng nhân Côn Luân nhịn không được đều la hoảng cả lên! Nguyên do là chung quanh đã không còn giống khu rừng cây trước đó nữa.

Nơi đây tựa hồ như một không gian hỗn độn, xung quanh đều là bạch sắc hư không, trên đầu dưới chân đều như vậy. Nhìn tới trước mặt, ước chừng cự ly hơn mười thước, chính là Tiểu Lôi với Tiên Âm hai người, đang ngồi song song ở đó.

“Mọi người đừng hoảng sợ. Trận pháp này chỉ làm mê ảo thị tuyến! Bất quá là pháp thuật che mắt mà thôi. Chúng ta hiện giờ vẫn còn ở trong rừng cây, đây là trận pháp mê hoặc tâm thần! Bảy đạo Thất Sát Lệnh Kỳ này, quan trọng là không nên loạn động, một khi dẫn phát thất sát, chính là đi vào cửa sinh tử!” Tiếng quát sang sảng của Ngọc Hư Tử vừa dứt, đám môn đồ Côn Luân lúc này mới trấn định lại được.

Tiên Âm cười nói: “Ngọc Hư Tử, cho dù ngươi có đứng đó bất động, tưởng là ta không làm gì được ngươi sao?”

Lệnh kỳ màu đỏ trong tay nàng khẽ vung lên, lập tức một đạo sương mù đỏ đột nhiên xuất hiện ngay chỗ chúng nhân Côn Luân. Sương mù nổi lên, ngay cả người đứng đối diện nhau cũng không phân biệt được ai là ai, bị hãm trong đám sương mù đó. Cũng may là nhờ có thanh âm của Ngọc Hư Tử trấn định, liên tục quát tháo, mới khiến chúng nhân Côn Luân không động đậy.

“Tiên Âm, sử dụng Thất Sát Lệnh Kỳ này rất ư hao phí pháp lực. Hiện tại ngươi đang thụ thương, còn có thể chủ trì trận pháp này được bao lâu chứ? Hừ!”

Tiên Âm cười lạnh một tiếng liền dừng lệnh kỳ lại. Ngọc Hư Tử thấy mắt hoa lên, đột nhiên giữa không trung xuất hiện một con quái thú đầu rồng mình sư tử thân vằn vện như báo, đang giương nanh múa vuốt nhắm Ngọc Hư Tử chụp xuống. Ngọc Hư Tử hoảng sợ lập tức lắc người né sang bên một bước rồi đâm tới trước một kiếm. Nhưng nhát kiếm này lại đâm vào quãng không! Hắn thầm nghĩ trong lòng: Không xong rồi! Bị lừa rồi!

Quả nhiên con quái thú kia bất quá chỉ là ảo tưởng mê hoặc tâm thần con người mà thôi. Cho dù Ngọc Hư Tử đứng yên bất động, cũng không có chút thương tổn gì. Chỉ là hắn nhịn không được, đã bước một bước, liền khiến trận pháp bị dẫn động.

Hắn đang muốn hét lên, liền cảm thấy dưới chân bị xiết lại. Hắn cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy trên mặt đất không ngờ xuất hiện mấy cái bạch sắc quỷ trảo rùng rợn chụp lấy hai chân hắn. Mặc dù hắn biết đây là do trận pháp tạo thành, nhưng trong lòng cũng sợ hãi, tiện tay vung kiếm lên, chặt đứt mấy cái quỷ trảo kia. Vậy mà lại nghe tiếng một tên đệ tử kêu la thảm thiết. Một khi bị hãm trong trận, căn bản đã là nhận không ra người phe mình. Thứ duy nhất có thể thấy được, chỉ là Tiên Âm ở phía xa xa.

Vừa nghe tiếng kêu la thảm thiết vang lên, Ngọc Hư Tử cắn răng quát: “Khá lắm Tiên Âm! Ngươi lại đả thương Côn Luân môn nhân ta, mối cừu này vậy là không thể giải rồi!”

Tiên Âm trầm ngâm một hồi rồi thản nhiên nói: “Nếu không phải là ngươi mang lòng dạ xấu xa, chủ động khiêu khích thì cũng sẽ không đến nỗi này.” Nói xong, lệnh kỳ lại vung lên.

Ngọc Hư Tử vừa máy động trong lòng thì nghe một tiếng trước mặt, lại xuất hiện thêm một bức tường lửa cao hai trượng. Hỏa diễm mãnh liệt, hơi nóng phà vào mặt, cảm giác như tóc trên đầu đều như muốn bị thiêu rụi hết. Hắn biết rõ đây chỉ là huyễn tượng, nhưng trong lòng vẫn có chút e ngại, đột nhiên lý trí linh đài có chút ý tưởng, liền thở dài một tiếng rồi không ngờ không hề băn khoăn về những thứ trước mắt, khoanh chân ngồi xuống đất, trong lòng yên lặng niệm Tĩnh Tâm Quyết.

Tiếng niệm Tĩnh Tâm Quyết của hắn càng lúc càng lớn. Dần dần thanh âm phảng phất như tiếng chuông lớn. Từng chữ từng chữ trong miệng tuôn ra, chấn động tâm hồn mọi người. Không ít đệ tử Côn Luân mặc dù không thấy được hắn, nhưng tai vẫn nghe thấy được Tĩnh Tâm Quyết của Ngọc Hư Tử, dần dần cũng trấn định lại được. Tiếng niệm kinh cũng từ từ trở nên lớn hơn.

Mỗi chữ Ngọc Hư Tử niệm ra lập tức khiến Tiên Âm có chút khó chịu. Cái thứ tụng niệm này so ra vốn cùng loại với Sư Tử Hống gì đó hoặc là công pháp yết ngữ của Phật gia, hết thảy đều chính là khắc tinh cho trận pháp của Tiên Âm. Bình thường thì pháp lực Tiên Âm cường đại nên cũng không sợ hắn. Chỉ là hiện tại pháp lực của nàng chỉ còn không tới ba thành nên dần dần có vẻ phải ráng sức. Nàng nhịn không được quát: “Xú đạo sĩ, niệm làm ta đau đầu quá!”

Nói xong, lệnh kỳ liền huy động liên hồi. Từng đạo sát khí xông tới hướng Ngọc Hư Tử. Ngọc Hư Tử chỉ cảm thấy trong chốc lát khắp người đều là khí âm hàn, khi thì nóng, khi thì lạnh, khi thì ngứa ngáy, bên tai nghe tiếng sấm vang rền, lại còn ẩn hiện tiếng kêu la thảm thiết. Hắn biết rõ hết thảy đều là mê huyễn trong tâm thần, nếu trong lòng nhịn không được, có chút cử động, sẽ tiếp tục bị vây hãm trong trận pháp. Liền lúc đó hắn ráng sức đề khởi đạo gia vô thượng tâm pháp, thu liễu tâm thần, cứ vậy chống chọi với Tiên Âm.

Tiên Âm cười lạnh một tiếng, không quản tới Ngọc Hư Tử nữa, nhưng lại liên hồi thôi động trận pháp giáng xuống đám Côn Luân môn nhân. Đám môn đồ này đạo pháp không được cường đại như Ngọc Hư Tử, liền lập tức có hai người chịu đựng không nỗi, lại bị vây hãm trong trận.

Ngọc Hư Tử không còn chọn lựa nào khác. Hắn có thể thủ được nhưng lại không thể cứ nhìn môn nhân bị thiệt hại.Rốt cuộc đành quát lớn một tiếng. Thanh âm này từ miệng hắn phát ra giống như sét đánh giữa không trung.

“Ùm oành!!!”

Tiểu Lôi chỉ cảm thấy một tiếng ầm vang lên trong đầu, yết hầu thấy ngòn ngọt, suýt nữa là phun ra một búng máu. Đây là do Ngọc Hư Tử liều mạng không sợ tu vi bản thân bị hao tổn, thôi động pháp lực chọi thẳng cùng Tiên Âm.

Chỉ thấy Tiên Âm cùng với Ngọc Hư Tử đồng thời phun ra một búng máu. Rốt cuộc thì Tiên Âm cũng không chịu được. Trận pháp lợi hại cỡ này vốn là cần người có pháp lực cao cường chủ trì. Thời khắc này Tiên Âm chịu đựng không nổi nữa, lệnh kỳ trong tay đã rơi xuống đất. Lập tức Ngọc Hư Tử cảm thấy huyễn tượng huyễn âm chung quanh tiêu thất đi. Hắn mở mắt liền phát hiện đã về lại khu rừng kia, Tiên Âm cùng với Tiểu Lôi cũng ở ngay trước mặt. Hắn cười lạnh một tiếng, thân thủ liền tiến tới bắt lấy Tiên Âm. Mặc dù hắn cách Tiên Âm có hơn mười bước, nhưng một trảo này không ngờ là đã tới ngay trước mặt! Tiểu Lôi kinh hãi liền trở tay dùng thái đao chém tới trước.

Ngọc Hư Tử thật là xui xẻo. Tinh thần của hắn dù sao cũng còn bị ảnh hưởng, lúc này tâm tình vẫn còn kích động, đương nhiên là không để ý tới cây đao của Tiểu Lôi. Cứ tưởng kim sắc thủ chưởng (cánh tay bằng vàng thay thế cho cánh tay bị Khinh Linh Tử chặt đứt năm xưa) kia của hắn cho dù đụng phải đao kiếm cũng không sợ thương tích.

Nhưng cây đao vừa chém lên cánh tay Ngọc Hư Tử, ánh điện quang đã xẹt khắp chung quanh. Ngọc Hư Tử lúc này mới đột nhiên nhớ ra: Không xong rồi!

Hắn chợt nhớ ra thái đao này của Tiểu Lôi sắc bén vô cùng, ngay cả phi kiếm cũng bị nó chặt gãy.

Chỉ nghe xoạt một tiếng, Ngọc Hư Tử kinh hô, cánh tay kia của hắn đã bị chặt cụt. Cũng may là cánh tay của hắn vốn không phải là huyết nhục thân thể. Cho dù hoảng sợ, cũng không đau đớn lắm. Hắn liền nổi giận trở tay vung cùi chỏ đánh ngay ngực Tiểu Lôi.

Đụng phải lực lượng ngàn cân cỡ này, Tiểu Lôi lập tức văng ra phía sau đụng gãy hai cây đại thụ rồi mới rớt xuống đất. Hắn muốn đứng lên nhưng vừa cử động thì lập tức lại phun ra một búng máu.

Ngay lúc đó, Ngọc Hư Tử cùng kêu thảm một tiếng, liên tục lui người về phía sau, nửa thân người nhuốm đỏ tiên huyết. Hắn nhìn chằm chằm lấy Tiên Âm, ánh mắt lộ ra mục quang oán độc rồi cả người mới chịu không nổi té xuống.

Ngay ngực của hắn cắm một thanh lệnh kỳ màu đỏ.

Tiên Âm lạnh lùng nói: “Ngươi hận ta thu thập ngươi sao? Ngươi thừa dịp ta bị thương mới ra tay đối phó, cũng đâu kể là quang minh chính đại gì!”

Ngọc Hư Tử nằm trên mặt đất, nhanh chóng lấy từ trong người ra một viên linh đan nuốt lấy rồi quát: “Phóng Độc Long Thảo!!”

Đám Côn Luân đệ tử, một nửa đều đã nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, coi ra đều là do trập pháp đả thương. Còn lại hai tên đệ tử, ráng hết sức đứng dậy đồng thời lấy ra một bao giấy tung về phía Tiên Âm…

Tiên Âm không còn cách nào khác, nàng hiện tại có thể làm được gì đã làm rồi, thân người cũng không còn khả năng cử động nữa, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết. Tiểu Lôi ráng hết sức dồn lấy một tia khí lực, mắt vừa thấy vụ khí màu xanh biếc phóng về hướng Tiên Âm, hắn không còn giờ suy nghĩ, chỉ quát lên: “Xú bà nương, tiếp lấy!!!”

Hắn thuận tay quăng Càn Khôn Kính trộm được trước kia qua. Tiên Âm tiếp lấy lập tức nhận ra được vật gì. Trong lòng phấn khởi, đem Càn Khôn Kính chắn trước mặt…

Oong một tiếng, Càn Khôn Kính như phát ra một tiếng rên rỉ… Chỉ thấy lục sắc mê vụ kia bám vào mặt kính. Tấm kính kiên cố dị thường kia không ngờ hình như bị mục nát đi… mặt kiếng xuất hiện một vết rạn ti tí.

Tiên Âm biết tính mạng được mất là ở ngay lúc này, không còn để ý gì hết, ráng vận một hơi khẩu khí, thân người vụt lùi về phía sau vài thước rồi mới ngã xuống đất, máu phun ra ngoài miệng, nhưng cũng né tránh được mê vụ kia.

Tiên Âm cười lạnh hai tiếng rồi nói: “Ngọc Hư Tử, món quà hôm nay, sau này nhất định sẽ hồi báo!”

Nói xong, Tiểu Lôi cùng Tiên Âm hai người đỡ lấy nhau, từ từ lui vào rừng.

Ngọc Hư Tử bị trọng thương chỉ ở đó không truy đuổi, hai tên môn nhân thủ hạ của hắn nào có can đảm để rượt theo? Chỉ đành trơ mắt nhìn hai người bỏ đi.

Đáng tiếc cho Càn Khôn Kính, không ngờ trở thành phế vật! Cũng không biết vụ khí xanh biếc kia, Độc Long Thảo gì đó, rốt cuộc là thứ gì?

Tiểu Lôi đỡ Tiên Âm đi được một hồi, đột nhiên Tiên Âm cứng người lại té xuống. Nàng té xuống mà không hề có chút dấu hiệu nào, hai mắt nhắm nghiền, thân thể cứng đờ. Tiểu Lôi đưa tay thăm dò chỉ thấy hô hấp đều bị bế tắc, rờ cổ tay nàng dò xét nội tức một hồi, không ngờ nội tức trong người Tiên Âm đều tựa hồ bị đình trệ.

Chẳng lẽ con mụ này đã chết rồi sao?

Mặc dù Tiểu Lôi hận Tiên Âm, nhưng mấy ngày nay ở chung với nhau, cũng hiểu được ả đàn bà này mặc dù đáng hận, nhưng cũng thật đáng thương. Vừa rồi trong lòng nàng mặc dù vẫn ôm ý đồ riêng, nhưng lại thật sự ra sức che chở hắn. Tính ra, nếu không có nàng, hắn sợ cũng không may rồi.

Bây giờ Tiên Âm không ngờ chết đi, trong lòng Tiểu Lôi không khỏi có chút buồn rầu, chỉ đành thở dài: “Tiên Âm à Tiên Âm, ngươi làm nhiều chuyện bậy như vậy, hôm nay chết ở nơi này, cái gì cũng coi như là kết liễu rồi.”

Nhưng lời nói vừa mới thốt ra, liền nghe thấy Tiên Âm đột nhiên rên lên một tiếng rồi ho sặc sụa.

Tiểu Lôi lại càng hoảng sợ, té chổng mông xuống đất. Hắn ngoác miệng chửi tại chỗ: “Mẹ ngươi, nếu ngươi chưa chết, sao lại đi hù tiểu gia chứ!”

Tiên Âm uể oải tỉnh lại, thanh âm còn yếu ớt, khí tức lại càng hư nhược, môi khẽ rung động, uể oải nói: “Ngươi đương nhiên là mong ta chết đi…, nhưng ta… ta chính là …. vĩnh viễn … bất, bất tử!”

Vừa rồi, Tiên Âm bất quá là nhất thời bị bế khí. Bây giờ uể oải tỉnh lại, vừa thở được một hơi, cử động một chút, đột nhiên la hoảng một tiếng: “Chuyện gì đây!! Chuyện gì đây!!!”

Tiểu Lôi ngạc nhiên nói: “Ngươi làm sao vậy?”

Thanh âm Tiên Âm trở nên sợ hãi đến cùng cực, nàng giống như phát điên, đột nhiên ngồi bật dậy, dùng hết sức lấy hai tay bịt lên cặp mắt, sờ sờ vài lần rồi hét lớn: “Ta… ta không nhìn thấy được!!! Ta không nhìn thấy được! Mắt của ta không nhìn thấy được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.