“Ở đâu? Chỗ nào?”
Tiểu Lôi nắm bả vai Nguyệt Hoa, lay mạnh vài cái, nhưng Nguyệt Hoa tâm tình rõ ràng đang trong một trạng thái kỳ quái, ánh mắt tràn đầy nổi sợ hãi và tuyệt vọng…
“Rốt cuộc là cái gì? Em nhìn thấy cái gì? Nguyệt Hoa… em chỉ nằm mơ mà thôi, đừng sợ…”
Nguyệt Hoa đột nhiên kêu lên một tiếng, thân thể vùng vẫy mãnh liệt, nhưng tay lại ôm chặt eo Tiểu Lôi, hắn cơ hồ bị nàng ghì chặt đến thở không nổi. Nguyệt Hoa run giọng nói: “Ở bên trên! Ngay bên trên! Nó sống! Con mắt nó chuyển động… là chuyển động…” Nói xong ba chữ cuối, nàng nghẹn ngào nói: “Em thấy nó… nó phóng ra, phá tan lớp băng, đi ra ngoài..”
Tiểu Lôi không hỏi tiếp, bởi vì đã không cần nữa!
Chỉ nghe thấy một trận thanh âm kỳ quái từ bậc thang dẫn đến thần điện truyền tới nơi này, bên ngoài bậc thang mơ hồ truyền đến thanh âm lớp băng vỡ vụn, phảng phất như là lớp băng đang chịu một áp lực trầm trọng nào đó nghiền nát, còn có tiếng ken két trong lúc vật nặng kéo lê trên lớp băng…”
“Grừ!!!!”
Một tiếng rống to từ sau khúc cong của cầu thang truyền tới, sắc mặt Tiểu Lôi cũng biến đổi!
Phịch! Phịch! Phịch Phịch!!!
Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng giống như là tiếng bước chân của một con vật khổng lồ nào đó!
Thanh âm trở nên cực kỳ trầm trọng, mỗi một bước chân tạo ra chấn động như muốn giật sập nơi này!
Ầm một tiếng. Từ khúc cong của cầu thang bắn ra vô số khối mảnh băng vỡ vụn, Tiểu Lôi giật mình!
Xem tình hình này, hình như là một con vật khổng lồ gì đó, đã phá tan động khẩu chật hẹp bên ngoài, rồi chui vào! Ầm một tiếng, tiếng vỡ vụn vang lên không ngừng, mắt thường có thể nhìn thấy trên lớp băng xuất hiện những vết nứt như mạng nhện! Lập tức truyền đến tiếng gió ào ào! Một con vật khổng lồ rốt cuộc xuất hiện từ chỗ rẽ nơi cầu thang!
Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu, trợn mắt nhìn chằm chằm đại gia hỏa vừa đột nhiên xuất hiện, mà sắc mặt Nguyệt Hoa lại trở nên tái nhợt, đột nhiên hôn mê bất tỉnh…
Con vật đó thật lớn, cao chừng hai mươi thước, thân thể khổng lồ đang lơ lửng trong huyệt động! Bởi vì phía sau nó. Hai cánh to lớn không ngừng vỗ nên cơ thể bay lên. Thân hình khổng lồ bọc kín khôi giáp, đỉnh đầu cũng đội cái gì đó như mũ sắt!
Tên gia hỏa đó, chính là con rồng vốn đóng băng bao nhiêu năm tháng ở băng tầng bên ngoài!
Con rồng đã chết bao nhiêu năm tháng, không ngờ lại sống dậy!
Tiểu Lôi chỉ cảm thấy trong miệng đắng nghét, càng cảm giác não của mình không đủ để dùng. Nhưng con rồng kia cũng đã nhìn thấy Tiểu Lôi từ rất xa …..
Tiểu Lôi cùng Nguyệt Hoa đang ngồi trong đại điện, mà đại điện này là hoàn toàn dùng hơn ba mươi cây trụ thật lớn chống đỡ, bốn phía không có vách tường, từ góc độ nào cũng có thể nhìn thấy rõ ràng tình cảnh trong đại điện, hơn nữa giờ phút này, tại đây, cũng chỉ có Tiểu Lôi và Nguyệt Hoa, con rồng đó ngay từ đầu đã nhìn chằm chằm vào Tiểu Lôi!
Đôi nhãn châu vàng khè, đồng tử như một khe hở. Ánh mắt nhìn chòng chọc vào Tiểu Lôi, làm cho người ta không khỏi ngứa ngáy.
“Grừ!!” Con rồng lại rống to lên một tiếng, vỗ cánh. Thân hình đã lướt tới, mang theo một trận cuồng phong, tiến vào phía trước đại điện, thân thể khổng lồ đáp xuống mặt đất ầm một tiếng, phàm là chỗ mà đôi chân to lớn của nó đạp tới, các phiến đá trên mặt đất đều vỡ nát…
Tiểu Lôi trên mặt cười khổ-- hắn thà bị con voi lớn đạp một cước, cũng không muốn bị con rồng này đạp một cái!
Con rồng cúi xuống, mang theo cảnh giác cùng địch ý, cổ duỗi dài, rống to một tiếng về phía Tiểu Lôi bên trong đại điện.
Tiểu Lôi vừa sợ vừa giận, nhịn không được mắng thầm: Đây là địa phương quỷ quái con mẹ gì! Gia hỏa kia rõ ràng đã đông thành mẫu vật, không ngờ còn có thể sống lại?! Nó cho dù sống lại đi, nhưng nhìn bộ dáng kia hình như là muốn đem ta trở thành bữa tiệc sau mấy ngàn năm!
Trong khi cự long gầm lên, Nguyệt Hoa yếu ớt tỉnh lại, nép vào trong ngực Tiểu Lôi, nhìn cự long bên ngoài đại điện, kêu lên: “Là nó! Chính là nó! Nó đến, đến rồi!”
Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu, ôm chặt Nguyệt Hoa, cười lạnh nói: "Đừng sợ! Chỉ là một con thằn lằn lớn mà thôi, có anh ở đây!”
Hắn thả Nguyệt Hoa ra, nghiêm nghị nói: “Ngồi ở chỗ này, đừng nhúc nhích!”
Nói xong, hắn đã từ túi Càn Khôn rút vũ khí ra, một tay cầm thái đao, một tay cầm một thanh phi kiếm bình thường, tiến ra đại điện.
Pháp lực Tiểu Lôi chưa khôi phục, không cách nào thi triển ngự phong thuật, nhưng nhảy nhót bình thường vẫn còn rất linh hoạt. Thân thể hắn tựa như một con chim to nhảy tới cự long, nhưng khi cách cái miệng như chậu máu của cự long chừng hai thước, hắn lại đột nhiên lăng không đảo hướng, lướt qua ngang mặt nó, đợi đến bên hông cự long, giơ tay đâm xuống một kiếm.
Bây giờ kinh nghiệm đối địch của hắn coi như là có chút phong phú, đối phó với con vật khổng lồ như vậy, đoán rằng nó nhất định là do thân thể cồng kềnh nên sẽ không quá nhanh nhẹn, vì vậy áp dụng chiến thuật đánh vu hồi.
Nào ngờ, trường kiếm trong tay hắn đâm xuống, lại nghe thấy đinh một tiếng, trường kiếm chỉ là đâm vào khải giáp trên người cự long!
Khải giáp kia không biết dùng kim loại gì tạo thành, trải qua bao nhiêu năm tháng như vậy, không ngờ chắc chắn vô cùng! Thanh phi kiếm của Tiểu Lôi mặc dù chỉ là đồ bình thường, nhưng dù sao là phi kiếm của tu hành giả, thiết kim đoạn ngọc cũng là sắc bén vô cùng, nhưng là một kiếm này không ngờ chỉ là tóe ra vài tia lửa bên ngoài khải giáp của cự long, không thể đâm vào dù chỉ một chút!
Cự long kia phản ứng cũng cực nhanh, đột nhiên cái đầu khổng lồ quay ngoắt lại, phun ra một luồng khí về phía Tiểu Lôi!
Tiểu Lôi chỉ cảm thấy cuồng phong đập vào mặt, hơn nữa cuồng phong lại băng lãnh cực kỳ, cũng may hắn phản ứng nhanh, Tiêu Diêu Bộ Pháp của phái Tiêu Dao rất có tạo nghệ, tránh né kịp thời! Thân thể hắn như thiểm điện tránh qua chừng hai thước, lại nhìn thấy một đạo lốc xoáy cuốn theo vô số mảnh băng từ bên cạnh bắn tới….
Ầm một tiếng. Cơn lốc xoáy bắn trúng lớp băng trên đầu, lập tức kết thành một cột băng hình chùy! Nếu Tiểu Lôi vừa rồi tránh né chậm một chút, sợ rằng đã đóng thành cột băng rồi!
“Á!” Tiểu Lôi đã hạ xuống phía sau con rồng, liếc nhìn thấy cột băng kia. Hắn đang thầm sợ hãi, đột nhiên nhìn thấy đuôi con rồng ngay trước mặt mình….
“Á! Trên người ngươi có khải giáp, trên đuôi lại không có à!
Trúng số rồi!
Phịch!
Phiến đá lót trên mặt đất bị hắn chém xuống một đao, cả tấm đá đều nát vụn, các phiến đá chung quanh cũng vỡ tan, đá vụn văng ra khắp nơi. Mà đuôi con rồng đã tránh sang một bên!
“Súc sinh thật linh hoạt!” Tiểu Lôi vừa mắng một câu, Long vĩ đã quét tới! Long vĩ vừa thô lại vừa dài, cuối đuôi lại là một bướu thịt to lớn, bên ngoài phủ đầy lớp vẩy sừng và gai nhọn! Giống như một cái chùy gai khổng lồ.
Long vĩ này mà nện xuống. Sợ rằng có ngàn cân khí lực! Tiểu Lôi cho dù như thế nào, cũng sẽ không cùng loại cự long này so khí lực. Hắn lập tức lăng không lùi về phía sau, nhưng đuôi rồng lại cực kỳ linh hoạt, một quét thất bại, không đợi Tiểu Lôi có cơ hội hồi khí ở trên không, đã quất tới!
Nếu là trước kia, Tiểu Lôi thi triển ra ngự phong thuật, tự nhiên có thể tự do bay lượn nhanh chóng né qua. Nhưng mà bây giờ pháp lực của hắn không tới ba thành so với lúc bình thường, ngự phong thuật càng không cách nào thi triển, chỉ có thể đề khí mà nhảy lên, lúc thân hình đang ở giữa không trung, khí đã cạn, lúc này sao còn có thể tránh né?
Bất đắc dĩ, hắn xoay ngang thái đao, chắn trước mặt.
Phịch một tiếng, long vĩ kia đã nặng nề đập vào thái đao của Tiểu Lôi. Cú đập cực mạnh làm cho Tiểu Lôi bị đánh bay đi tựa như một con ruồi. Thân hình Tiểu Lôi bị đập mạnh vào lớp băng trên trần, lún vào gần nửa thước!
Hắn quằn quại, thân thể đau đớn tê dại, cũng may đã có pháp lực làm giảm bớt. Bán tiên chi thể vẫn cường hãn, thân thể chưa bị thương. Hắn giũ mãnh băng vỡ trên thân thể, thở phì phì vài tiếng, từ hốc băng gắng gượng đi ra, thái đao chỉ vào cự long ở phía dưới mắng: “Súc sanh đuôi dài đầu nhỏ, muốn so khí lực phải không? Mẹ!”
Hắn đột nhiên lôi ra từ trên người mấy đạo linh phù, trường kiếm lướt qua, đã đem linh phù đính vào trên lưỡi kiếm, tung người về phía cự long. Lần này hắn đã biết khôn, cự long phía dưới mặc dù thân thể khổng lồ, nhưng không hề nặng nề, phản ứng rất linh hoạt. Tiểu Lôi tự nhiên sẽ không dám khinh địch nửa, hắn phi tới như một đạo lưu tinh, đến trước người cự long, lại miễn cưỡng hít thêm nửa khẩu khí….
Đây là mức cực hạn trước mắt pháp lực của Tiểu Lôi có thể làm được, hắn chỉ có thể miễn cưỡng thay đổi nửa khẩu nội tức tại bán không mà thôi, bất quá nửa khẩu khí này cũng đã đủ để hắn thi triển một chiêu Tiêu Diêu Bộ Pháp, tên là “Chuyển Thất Tinh” bộ pháp!
hắn đột nhiên ngừng lại trước người cự long, sau đó né trái lách phải, thân hình ở giữa không trung đột nhiên liên tục dao động bảy lần, bên trái ba lần, bên phải bốn lần! Bộ dáng cứ chợt phải chợt trái như vậy. Cự long định há mồm cắn, nhưng Tiểu Lôi đã biến đổi động tác, lộn người phóng lên đỉnh đầu của nó.
“Đi!”
Trường kiếm của Tiểu Lôi đâm tới, trên lưỡi kiếm bức ra một đoàn kình phong, mấy đạo linh phù đã bắn ra ngoài, dính trên đỉnh đầu cự long!
Tiểu Lôi tung người đáp xuống phía sau cự long vài thước, sau đó nhún người nhảy vào phía trong thần điện, một tay ôm lấy Nguyệt Hoa, trường kiếm trên tay kia múa vài kiếm thức, trong miệng niệm động khẩu quyết: “ Lục phương đinh giáp, nghe ta hiệu lệnh! Đè xuống!”
Một đạo kim quang từ trong tay hắn xuất ra, bắn vào linh phù trên đỉnh đầu cự long, trong lúc đó một tia kim quang hiện lên, đạo linh phù tựa như hiện lên một ngọn hỏa diễm kim sắc.
Chiếc đầu khổng lồ của cự long đột nhiên vặn mạnh, sau đó thân hình hơi nghiêng nghiêng tựa như đứng không vững, cổ cũng cong xuống….
“Hừ hừ!” Tiểu Lôi cười lạnh nói: “Mặc dù ta bây giờ pháp lực dùng không được các pháp bảo quá lợi hại, nhưng mấy đạo “Thái Sơn Phù” vẫn còn có thể xuất ra! Một đạo thái sơn phù có mấy ngàn cân trọng lượng, những đạo Thái Sơn Phù này cùng đặt một chỗ, sợ là có mười bảy mười tám tấn! Cũng có thể đè chết ngươi!”
Quả nhiên, cự long nổi giận rống lên một tiếng, đầu nó tựa như bị đè mạnh xuống. Thân hình lảo đảo như đứng thẳng không được. Tiểu Lôi vỗ tay cười nói: “Ngã đi ngã đi! Ngoan ngoãn ngã xuống đi!”
Hắn vừa mới cười được hai tiếng đã ngưng lại!
Chỉ thấy con rồng đột nhiên rống to lên một tiếng. Trong miệng phun ra một tia hắc khí, hắc khí bay tới đỉnh đầu, linh phù Tiểu Lôi dính vào mũ sắt trên đỉnh đầu nó đều tan thành mảnh nhỏ, trong nháy mắt đã tiêu thất!
“Mẹ! Đây là bản lãnh gì? Chẳng lẽ là ma pháp long tộc?” Tiểu Lôi giật mình, không biết phải làm sao. Con rồng lập tức lại đứng thẳng dậy, Tiểu Lôi chỉ có thể một tay ôm lấy Nguyệt Hoa, chạy vào sâu trong đại điện, đem Nguyệt Hoa đặt ở phía dưới pho tượng của thần Zeus, tay trái cầm kiếm tay phải cầm đao, quát: “Đừng sợ, ta vẫn có biện pháp tiêu diệt nó!”
Tiểu Lôi đảo mắt, lấy ra một hạt châu màu đỏ từ trong túi Càn Khôn, trường kiếm rung lên. Trên mũi kiếm tỏa ra một tia nội tức, hắn đem hạt châu đính vào trên lưỡi kiếm. Hắn lại nhảy ra ngoài đại điện, cự long thấy hắn lại tới, nghiêng người dùng cánh quạt tới, Tiểu Lôi vội vàng né tránh, nhưng hai chân vừa mới chạm đất, một luồng toàn phong băng từ cự long phun tới. Tiểu Lôi vội lăn người xuống đất né tránh, cự long lại dùng đuôi đập tới, Tiểu Lôi mắng: “Mẹ!Nói cho rõ ràng! Nhà ngươi đúng là thân thể cao lớn khỏe mạnh, nhưng đánh nhau kiểu này thì quá vô lại!”
Hắn dùng sức vỗ xuống mặt đất, bay vọt lên không, khó khăn lắm tránh được một đòn quét ngang của long vĩ, trường kiếm hoa thành vòng tròn, quát to một tiếng: “Cấp cấp như luật lệnh! Đi!”
Phi kiếm trong tay đã xuất ra. Hóa thành một đạo kim quang bắn tới. Đây là một chiêu đơn giản nhất hắn miễn cưỡng có thể sử dụng lúc này chính là bản lĩnh giá ngự phi kiếm.
Phi kiếm mang theo một đạo kim quang bắn vào người cự long, hạt châu màu đỏ trên mũi kiếm đụng vào khải giáp trên người cự long, lập tức liền phát ra một quầng hỏa diễm. Trong hỏa quang ầm vang, cự long liên tục rống to, Tiểu Lôi lại lộn người ra phía sau, rơi vào bên trong thần điện, liên tục lui lại, rồi dừng bên cạnh Nguyệt Hoa.
“Đừng sợ! Đó là “Luyện Kim Hỏa Diễm Châu” của Tiêu Dao phái, loại hạt châu này vốn không phải dùng để đánh người, mà chỉ dùng để luyện chế binh khí phi kiếm, nếu dùng pháp lực để kích khởi, chỉ cần chạm vào kim loại thì sẽ bốc cháy rất lợi hại! Vốn là công cụ cần có khi luyện chế binh khí. Bất quá vừa lúc con thằn lớn kia toàn thân đều là khải giáp bằng kim loại, dùng hạt châu này đánh nó, khi hạt châu dính vào khải giáp trên người nó, sẽ thiêu cháy, khi khải giáp của nó chưa cháy hết toàn bộ, ngọn lửa sẽ không tắt! Chỉ đáng tiếc anh đã hao phí một thanh phi kiếm mà thôi… hừ hừ, chúng ta cứ chờ ăn thịt Rồng đi….*! Cái gì?”
Nguyên lai lúc Tiểu Lôi đang nói, cự long kia quả thật toàn thân đều bị ngọn lửa bao vây, thân thể khổng lồ bao phủ trong một quầng hỏa quang, nhưng Tiểu Lôi vừa mới nói mấy câu, cự long kia đột nhiên ngẩng đầu, há hốc miệng thổi một luồng lãnh khí mang theo mảnh băng vào trên người nó.
Cái miệng khổng lồ của nó há ra, mỗi một luồng hàn khí phun ra, đều mang theo mảnh băng, không tới hai ba hơi, ngọn lửa trên thân nó đã bị hàn khí dập tắt!
Tiểu Lôi há hốc mồm, lẩm bẩm: “Tà môn! Thật tà môn! Ngọn lửa kia là hỏa diễm từ hạt châu xuất ra, trừ khi là có pháp lực, nếu không, nước bình thường không cách nào dập tắt! Nó làm như thế nào vậy? Chẳng lẽ rồng thật sự cũng biết ma pháp? Mẹ!”
Tiểu Lôi nhíu mày. Hắn biết tình huống của mình, vừa rồi thi triển Thái Sơn Phù, lại sử dụng hỏa diễm châu, đây đã là pháp bảo lợi hại mà trước mắt, pháp lực của hắn có khả năng khống chế, mặc dù còn có pháp bảo lợi hại hơn, thế nhưng bây giờ pháp lực quá yếu, căn bản không cách nào thi triển ra.
Lập tức hỏa quang trên người cự long đã hoàn toàn dập tắt, chỉ có vài chỗ khải giáp bị thiêu cháy, nhưng thân thể lại vẫn hoàn hảo không có hao tổn gì, bất quá vài bộ phận hơi cháy xém mà thôi. Trong mắt cự long tựa như xuất ra nộ hỏa, trừng mắt nhìn Tiểu Lôi, ngửa mặt lên trời rống to, gào thét điếc tai nhức óc….
Tiểu Lôi một tay cầm đao, một tay nhanh chóng lục lọi trong túi Càn Khôn, tìm kiếm pháp bảo thích hợp. Con rồng lập tức ngậm miệng, từng bước chậm rãi nhằm hướng thần điện đi tới.
Tiểu Lôi đang không biết phải làm sao, đột nhiên nghe thấy Nguyệt Hoa nói một câu….
“Đừng lo lắng, Băng Tuyết Long này là thủ vệ thần điện, nó không tiến vào đại điện này đâu!”
Là giọng nói của Nguyệt Hoa, nhưng lại lạnh như băng, không mang theo một chút tâm tình của con người! Tiểu Lôi đột nhiên quay người lại, lại nhìn thấy Nguyệt Hoa vốn được mình đặt ở dưới chân thần tượng đã không biết đứng lên từ lúc nào!
Mái tóc nàng tay, hai tay tự nhiên buông xuống, vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên nhìn Tiểu Lôi. Nhưng là ánh mắt đó….
Đôi mắt Nguyệt Hoa, bắn ra vẻ lạnh lùng cao ngạo, thậm chí còn ẩn chứa vài phần uy nghiêm! Nhất là đôi đồng tử, không ngờ lại biến thành màu xám!!!
“Nguyệt Hoa?” Tiểu Lôi lấy làm kinh hãi, hắn đã rõ ràng cảm giác thấy Nguyệt Hoa có chút gì khác lạ!
Tiểu Lôi đi lên một bước, muốn ôm Nguyệt Hoa, nàng lại đột nhiên lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm Tiểu Lôi, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, quát: “Lớn mật! Ngươi còn dám chạm vào ta!”
“Em nói cái gì? Nguyệt Hoa?”
“Lùi lại!” Nguyệt Hoa nhẹ nhàng nghiêng người, dùng ánh mắt cao ngạo lạnh lùng nhìn Tiểu Lôi, thanh âm trang trọng uy nghiêm: “Ngươi, tên nô lệ thấp hèn này, lại dám khinh nhờn thần linh sao?”
Tiểu Lôi trong lòng trầm xuống: “Cái gì khinh nhờn thần linh? Nguyệt Hoa? Em nói cái gì?”
Con mắt Nguyệt Hoa đã nheo lại, trong ánh mắt lóe ra hỏa tinh phẫn nộ,dùng thanh âm trầm thấp quát: “Tên nô lệ thấp hèn! Còn không mau quỳ xuống, hôn chân ta, ta sẽ ban cho ngươi vinh dự trường tồn!”
“Ngươi không phải Nguyệt Hoa!” Tiểu Lôi đột nhiên biến sắc, lùi về phía sau nửa bước, nhìn chằm chằm nàng.
“Tên của ta, Pandora, sứ giả nhân gian của thần chí cao!” Nguyệt Hoa dùng ngữ khí lạnh lùng nói: “Tên nô lệ thấp hèn, niệm tình ngươi làm cho ta sống lại, ngươi đi hàng phục long thủ hộ bên ngoài, ta sẽ ban cho ngươi vinh dự làm nô lệ của thần!”
“Nguyệt Hoa chậm rãi giơ một cánh tay, thân hình mảnh khảnh không ngờ lại nhẹ nhàng bay lên.
“Mẹ! Con mẹ gì đây!” Tiểu Lôi toát mồ hôi, bên ngoài có thằn lằn bay cũng đành chịu, bây giờ Nguyệt Hoa cũng có chuyện nữa, còn tự xưng chính mình là Pandora? Chẳng lẽ nơi này thật sự có quỷ hồn phụ thể của đám thần linh Hy Lạp sao?