“Chờ chút…”
Tiểu Lôi sờ sờ lông mày của mình, cười khổ nói: “Cô nói là…rồng? Thật sự là một con rồng?”
Nguyệt Hoa rất khổ sở cười nói: “Đúng vậy.”
Tiểu Lôi suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Rồng? Là rồng Đông phương, hay là Tây phương? Cô biết đó, rồng trong thần thoại Tây phương không giống rồng của người Đông phương chúng ta. Rồng theo người phương Tây mà nói, bất quá là cái loại thằn lằn to lớn có cánh biết bay mà thôi.”
Nguyệt Hoa nghe xong Tiểu Lôi nói, trên mặt rốt cuộc mới lộ ra nụ cười: “Ta nghĩ… chính là cái loại mà anh nói, thằn lằn lớn có cánh dài biết bay..”
Trong ánh mắt Nguyệt Hoa lại có vẻ hơi hoảng sợ, tâm tình của nàng cũng hãm nhập vào trong những chuyện kỳ diệu… sau đó, nàng khe khẽ thở dài, nói: “Trong nhật ký của ta không có ghi lại nhiều lắm, nhưng ta có thể đem những chuyện nhiều ngày trước nhìn thấy nói lại cho anh nghe…”
Trong nhật ký ngày thứ tám, không ghi lại nội dung, Nguyệt Hoa kể lại:
“Con rồng đó ở ngay phía sau lớp băng, trợn mắt nhìn ta. Có lẽ nó không phải đang nhìn ta, mà là lúc nó chết, mắt đã trợn to như vậy.
Nó rất lớn, cực kỳ lớn, theo như mắt ta tính toán, thân nó cao đại khái trong khoảng từ tám đến mười thước, nói cách khác, nó cao như căn nhà ba tầng vậy.
Bộ dáng của nó cùng Rồng trong thần thoại Tây phương giống nhau, thân hình cao lớn đồ sộ, có hai cánh lớn.
Song đây cũng không phải là cái làm cho ta kinh hãi, làm cho ta rất kinh hãi chính là…. Nó không ngờ lại mặc “quần áo!”
Có lẽ ta nói đã quá phô trương, nó mặc không phải là “quần áo”, mà giống như là… như là….
Giống như là một con ngựa, một con chiến mã, có yên, dây cương, ta biết trọng kỵ binh ở Châu Âu thời cổ đại, còn mặc khải giáp cho chiến mã ….
Ta xem ra con rồng kia, cũng như thế!
Trên cổ nó buộc một cái vòng kim loại, là loại vòng giống như thứ chúng ta hàng ngày thường thấy trên cổ của những con chó cưng, đương nhiên, phải lớn hơn rất nhiều. Nhìn qua cũng rất dễ nhận biết.
Phía trên vòng cổ có vài sợi dây kim loại, bọc trên đầu nó, chụp vào một vật thật lớn giống như một loại “Mũ sắt” gì đó. Thêm nữa, ta có thể thấy trên miệng và mũi của nó buộc một cái tựa như một loại hàm thiếc.
Anh đã thấy trâu cày của nông dân chưa? Chính là cái thứ buộc trên đầu trâu, còn có một cái vòng xỏ xuyên qua lỗ mũi của con rồng, nối với hàm thiếc trong miệng rồng, sau đó là hai sợi xích, đại khái là một thứ “dây cương”.
Cuối cùng, trên người con rồng, khoác một tầng khải giáp.
Ta đã thấy qua loại khải giáp của kỵ sĩ Châu Âu trung thế kỷ, cũng gặp qua cái loại khải giáp khoác trên người chiến mã… thậm chí tại nhà ta, bởi vì nhà ta là gia tộc lâu đời của Trung Quốc, trong nhà cũng có mấy bộ khải giáp của võ sĩ thời cổ đại … mấy thứ đó ta cũng đã thấy qua.
Cho nên, ta lập tức khẳng định, khoác trên người con rồng này, là một bộ khải giáp!
Trời ạ, đó là một bộ khải giáp rất lớn! Có đầy đủ giáp ngực, dán sát vào người. Mặc dù không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, nhưng mà bộ khải giáp đó nhìn qua vẫn có thể tản mát ra độ bóng u ám của kim loại…
Mà sau lưng rồng, ở giữa đôi cánh và cổ nó, đặt cố định một thứ gì đó như là yên ngựa!
Phản ứng đầu tiên của ta chính là: con rồng này, là một toạ kỵ. Thứ giống như yên ngựa kia, là để cho người, hoặc là “sinh vật” nào đó ngồi lên.
Ta không phải không có xem qua Tây phương ma huyễn tiểu thuyết, cũng không phải không biết “Long kỵ sĩ”. Nhưng những chuyện này phần lớn là tồn tại trong hư cấu của thần thoại cổ xưa. Mà trước mắt ta, là sự tồn tại có thật!
Hai chân ta lơ lửng trên không, nhẹ nhàng dùng sức để thân người dán chặt vào băng nham, dùng chiếc móc leo núi bằng kim loại cài vào lớp băng, ta dùng một cánh tay đóng một cây đinh vào mỏm băng
Bởi vì, ta phát hiện, ngay phía dưới ta ước chừng ba thước, có một mặt phẳng lồi ra, đại khái là một cái gờ bất quy tắc lồi ra, nhưng là chỗ có thể cho ta đặt chân.
Mà quan trọng chính là, ta phát hiện, tại chỗ lớp băng nơi con rồng bị đóng băng, cũng không phải là một khối đầy đủ.
Ngay phía dưới, có rất nhiều cái khe, những cái khe này trong các lớp băng, tỏa ra như mạng nhện.
Ta quyết định xuống xem!”
Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu: “Cô thật sự dũng cảm.”
Nguyệt Hoa khẽ cười, nụ cười trên mặt nàng rất bình thản, rồi nhỏ nhẹ nói: “Ta biết mình là một cô gái, nhưng mà ta từ nhỏ đã như thế này, ta thích tìm hiểu những thứ mà ta không biết.
“Cô đã đi xuống?” Tiểu Lôi hỏi tới.
Nguyệt Hoa trầm mặc một chút, gật đầu: “Đúng vậy”
“Quá trình mặc dù rất kinh hiểm, nhưng rốt cuộc hai chân ta đã đứng ở trên mặt phẳng lồi ra đó, ta bỗng nhiên cảm giác được hết thảy đều đáng giá. Bởi bì bên trái ta khoảng nửa thước, có một vết băng nứt, có thể nói là một băng động!
Đại khái bởi vì lớp băng trải nhiều năm tháng, băng tầng biến hoá, bên trong có thể biến hình, đã xuất hiện một khe hở bất quy tắc trên bề mặt này… ta lập tức nhìn ra, cái khe hở đó có thể miễn cưỡng cho một người đi vào… hơn nữa, cái băng động này lại ở ngay chỗ tay ta có thể chạm vào. Ta đứng tại trên mặt phẳng có một tấc vuông này, miễn cưỡng có thể lấy tay bám vào mép băng động đó.
Sau đó, ta dùng sợi dây cố định thân mình, rồi đi vào!
Bắt đầu vài chục bước, khe hở rất hẹp, ta chỉ có thể nghiêng người mới miễn cưỡng đi qua. Nhưng là sau khi ta đi ước chừng vài phút, không gian tự nhiên bỗng nhiên rộng rãi hơn.
Rất rõ ràng, nơi này là một hang trống thiên nhiên bên trong lớp băng.
Bước đầu tiên đi vào nơi này, ta cảm giác được chính mình tựa như đi vào một cái thế giới khác!
Một thế giới thần thoại rực rỡ kỳ quái.
Ở trong động này, trước mắt ta có vài “quái vật” đã đông cứng không biết nhiều it bao nhiêu năm tháng.
Bọn chúng có lớn, có nhỏ. Ngay trước mắt ta, đứng thẳng trên mặt đất… ân hoặc là không thể nói đứng thẳng. các loại tư thế của bọn họ làm ta cảm giác được chính mình giống như đã đi vào một bảo tàng điêu khắc.
Trời ạ, ta nhìn thấy đều là những vật gì vậy!
Ta tựa như đi vào một nhà trưng bày các pho tượng thần thoại, trước mặt ta, những sinh vật đã chết này, toàn bộ, toàn bộ đều là tồn tại trong thần thoại truyền thuyết a!
Gần bên ta có một con quái thú ước chừng cao hai thước. Bộ dạng của nó hình như là một ác khuyển thật lớn, nó có bộ lông màu xám, răng nanh bén nhọn. Mặc dù ta có thể cảm giác được thân thể nó đã đông cứng hơn đá, nhưng mà ta lại không dám chạm vào nó.
Bởi vì, nó có hai đầu!
Đúng vậy, đây hình như là “Song đầu khuyển” trong thần thoại?
Trong huyệt động, đều là các loại “Động vật” hình thù kỳ quái, mà không chỉ có thế….
Bởi vì, ngay chung quanh lớp băng, còn có rất nhiều thứ gì đó bị đông cứng.
Ta không chỉ thấy con rồng kia, còn có những thứ khác, ta thậm chí nhìn thấy một hai người thân hình cao lớn… bọn họ nhìn qua hình như là có dáng vẻ loài người, nhưng mà thân lại cao lớn chừng năm thước, hai chân tráng kiện nhưng lại rất ngắn, đôi tay cũng rất dài, hai tay hạ xuống, cơ hồ có thể chạm vào bàn chân…”
Tiểu Lôi ngắt lời nói: “Đó là người khổng lồ… người khổng lồ trong truyền thuyết chứ, không phải nhân loại, cũng là một loại trong truyền thuyết… a, một loại quái vật chứ. Nơi đó còn có cái gì?”
Nguyệt Hoa cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: “Còn nữa, bên trong lớp băng, còn có một những thứ kỳ quái, không phải sinh vật… mà là hình như là một loại.. một loại khí giới.”
“Khí giới?”
“Đúng vậy” Nguyệt Hoa đưa tay miêu tả: “Đại khái là một thứ cao hơn nửa người.. hình dạng như là nửa quả trứng, chỉ là bên trong hình như khoét rỗng, bề mặt ánh kim… mặt trước còn có những thứ như là gậy gỗ, chúng ta đoán, hình như là một loại cần điều khiển gì đó..”
“Chờ một chút… cô nói “Chúng ta” là có ý gì? Những thành viên khác cũng đi xuống ư?”
“Đúng vậy” Nguyệt Hoa gật đầu, trong mắt hiện lên một tia u ám, lộ vẻ bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Bọn họ cũng xuống tới. Đại khái là ta ở phía dưới thời gian quá lâu, bọn họ lo lắng, cho nên cũng đã xuống tới.”
“Ta tại huyệt động phát hiện những thứ này, nhưng không chú ý tới điện đàm của ta luôn rung động, đại khái là ta tâm tình rất hỗn loạn. Cho đến ta nghe thấy được vết băng nứt có âm thanh, ta mới phát hiện, mấy người bọn họ đã xuống tới rồi. Khe bắng nứt rất nhỏ, đội trưởng là người cuối cùng đi vào, vóc người hắn rất cao lớn vạm vỡ, phải cẩn thận đục một chút mới được.
Lúc bọn họ tiến đến, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người, trong một phút, không một ai nói gì, bọn họ đều mở to hai mắt nhìn, giống như ta lúc vừa mới vào. Con mắt mở lớn nhìn chung quanh, miệng há to, nhưng một chữ cũng không nói được.
Đội trưởng tuyên bố, hắn nói đây là một phát hiện trọng đại, mọi người chúng ta có thể trở thành anh hùng của thế giới. Trở thành những nhà thám hiểm được mọi người chú ý, lúc hắn nói lời này tâm tình rất kích động, rất hưng phấn. Mọi người khác cũng rất cao hứng. Khiếp sợ qua đi, mọi người đều vui mừng cực độ.
Hai người đến từ Paris là Pierre và Luke, đã bắt đầu chụp ảnh.
Đội trưởng tìm kiếm khắp nơi, hắn muốn xem có thứ gì nho nhỏ, có thể mang đi.
Bởi vì chúng ta không có khả năng đem hết những thứ đó rời đi, nhưng có thể mang đi một chút gì đó nho nhỏ trở về. Đây đại khái chính là ý nghĩ của hắn lúc đó.
Bản năng của ta cảm giác được đây chỉ sợ không phải là một chủ ý tốt.
Không biết tại sao, sâu trong nội tâm ta rất bất an, có chút lo lắng, còn có chút sợ hãi.. bản năng ta cảm giác được, phát hiện nơi này, là không nên công bố, càng không nên để cho thế giới biết!
Ta đem ý nghĩ của ta nói ra, mọi người ý kiến bất đồng, vì vậy.. chúng ta bắt đầu tranh luận.
Hai người đến từ Paris là Pierre và Luke đứng về phía đội trưởng, bọn họ đều rất kích động, rất hưng phấn, đại khái là đã tưởng tượng ra, nếu một khi công bố phát hiện nơi này, sẽ mang đến cho chính mình thật nhiều tài phú cùng vinh diệu.. đội trưởng cũng như thế.
Ruben bắt đầu là đứng về phía ta, bởi vì hắn thích ta, cho nên hắn lúc bắt đầu ủng hộ ta. Nhưng mà sau khi đội trưởng khuyên bảo, lập trường của hắn hơi lung lay. Chỉ có ta là vẫn kiên trì.
Ta cảm thấy một tia bất an, hơn nữa đứng ở nơi đó, nội tâm ta bất an càng ngày càng mãnh liệt.. càng ngày càng mãnh liệt..
Rốt cục, đội trưởng trước tiên không nhịn được nữa, hắn là một người tính tình nóng nảy, thường thường chỉ một lời bất hoà liền nổi giận, Ruben sợ hắn thương tổn ta, cho nên liền chắn trước mặt ta. Cử động này đại khái là hai người trong lúc đó có chút hiểu lầm. Đội trưởng dùng sức đẩy Ruben một cái, hắn ngã xuống.
Thân thể hắn nặng nề ngã trên mặt đất, lại trựơt ra rất xa.. những cú ngả đó, không ngờ lại xảy ra biến hoá!”
Nói tới đây, Nguyệt Hoa ngừng lại, nhắm mắt, tựa hồ hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy, thân thể của nàng hơi run nhè nhẹ, tựa như rất sợ hãi.
Tỉêu Lôi hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng lên. Hắn vừa ăn một viên dược hoàn, giờ phút này dược lực bắt đầu phát tác, một luồng tiên thiên chi khí từ sâu trong đan điền chậm rãi tuôn ra, đau đớn toàn thân đã thuyên giảm rất nhiều.”
“Làm sao vậy? Sau đó xảy ra chuyện gì?”
“Ruben té xuống, có thể là bởi vì hắn ngã trên mặt đất dẫn phát chấn động.. cả huyệt động đột nhiên rung động … lúc ấy chúng ta đều sợ hãi, nơi đó muốn sập xuống, chúng ta đều là người có kinh nghiệm, mọi người đều không hướng động khẩu chạy, mà là trước tiên chạy đến vách băng chung quanh, tận lực tựa vào đó.
Chấn động kia phảng phất rất nhanh liên biến mất.. nhưng mà trong lòng ta vẫn có chút cảm giác kỳ quái, ta cảm giác chấn động kia hình như không phải phát sinh tại huyệt động này, mà là phát sinh tại một chỗ cách chúng ta rất xa… từ chỗ rất xa truyền tới.
Nhưng mà ta không có thời gian suy nghĩ, bởi vì biến hoá đã xẩy ra!
Ngay chỗ Ruben vừa ngã xuống, bởi vì huyệt động chấn động, mặt đất vốn trơn nhẵn đột nhiên xãy ra một chút rạn nứt, sau đó một khối băng lớn trước mặt đột nhiên sụt xuống! Ruben cũng ngã xuống theo.
Chúng ta lúc ấy đều sợ ngây người, vài giây sau, mới chạy tới, lớn tiếng kêu tên Ruben. Nhưng mà lúc chúng ta chạy tới miệng chỗ sụt lún, tất cả mọi người đều nín thở..
Bởi vì, phía dưới lớp băng sụt xuống, lộ ra, là một bậc thang rất dài!
Đúng vậy, là bậc thang! Là loại bậc thang do nhân công tạo ra! Phương hướng của bậc thang, hướng thẳng xuống dưới!
Ruben theo bậc thang đi xuống, chúng ta không có can đảm lập tức đi xuống, chỉ là lớn tiếng gọi tên hắn. Qua vài phút, chúng ta mới nghe thấy thanh âm của Ruben phía dưới.
Thanh âm của hắn kích động cuồng nhiệt, hiển nhiên tâm tình đang không ổn định, hắn điên cuồng hét lớn: “Xuống đây, các người nhanh xuống đây! Xem ta đã phát hiện ra cái gì! Trời a! Chúng ta đã mở được đại môn của Thiên Đường!”
Đại môn của Thiên Đường. Lúc ấy Ruben nói như vậy, nhưng ta lại cho rằng, đây là Quỷ môn quan thông xuống Địa Ngục…”