[Dịch] Chí Tôn Vô Lại

Chương 04 : Tiểu Tiểu Thần Côn




May mắn từ trên trời rơi xuống, cũng thường kèm theo tai họa bay đến.

Tiểu Lôi ngữ lục

o0o

Ăn xong bữa sáng trị giá hai ngàn đồng do Lâm San San làm, Tiểu Lôi miệng ngậm nửa cái bánh nướng, rất khó chịu bước xuống lầu mở cửa hàng.

Ừm, thúc thú Ngô Đạo Tử kẻ lừa người không đền mạng này có quán coi bói nằm ngay dưới lầu mặt hướng ra một con đường. Phía trước là một tấm bảng gỗ đã mục nát gần như sắp rớt, viết “miệng đồng răng sắt thần toán tử”, sau đó là một cái đồ án Thái cực ngũ hành bát quái.

Cửa hàng nhỏ nhỏ bất quá chỉ hai mươi mét vuông, nhưng lại được ngăn cách thành hai căn phòng. Dùng lời của thần côn thúc thúc Ngô Đạo Tử mà nói, phía ngoài là dùng để tiếp đãi những khách khứa bình thường, cái gì mà mấy mụ hàng xóm, mấy bà bán rau loại đó.

Còn gian phòng phía trong, he he, cái đó thì không đơn giản à, kiếm ăn toàn phải dựa vào nó, đó là phòng khách quý chuyên môn dùng để chém dê béo ! Cũng thường được gọi là khu VIP.

Đối với khách có thân phận, tự nhiên là không thích hỗn tạp một chỗ cùng với người bình thường. Một địa phương riêng biệt dùng để tiếp đãi những quý khách kia, khiến bọn họ có một loại cảm giác được trọng thị, cũng có thể càng dễ dàng từ trong túi họ móc tiền ra không phải sao ?

Hơn nữa phòng khách quý cũng được chuyên tâm bố trí, trên tường là một cặp đối liễn, bàn thân Ngô Đạo Tử nói là thủ bút của Nạp Lan Tính Đức đời nhà Thanh --- bất quá theo suy đoán của Tiểu Lôi, chỉ sợ quá nửa là chợ đồ cũ bỏ ra vài đồng mà mua về.

Trên bàn quỹ còn có để một bộ la bàn dùng để xem phong thủy, còn có một chuỗi Kim Cương linh dùng để chiêu hồn, cùng với đào mộc kiếm dùng đuổi quỷ. Để càng thêm đặc biệt ! Đặt phía trên hương án thượng thư chính là bài vị tổ sư gia à !

Thế nào ? Các pháp khí này chính là tổ sư gia truyền lại à ! Bảo bối ! Đối phó với khách nhân bình thường, thực không cần động dụng đến mấy thứ này. Cũng chỉ có khi gặp phải khách quý chịu bỏ ra cái giá lớn, mới có khả năng thắp hương bái qua tổ sư gia, mới có thể động dụng những bảo bối này mà sử dụng.

Do vậy, giá cả không thể nào thấp được, mặc dù ta một đời người tu hành lấy từ bi vi hoài, tế thế vi bản (ý nói mình lấy việc từ bi tế thế là chính, không tham lam vật chất). Nhưng mà pháp khí tổ sư gia lưu hạ nào phải tầm thường, nếu cái giá thấp quá, vậy không phải có phần bất kính với tổ sư gia cao ?

Đầu năm nay, kể cả muốn lừa người, cũng cần phải để ý đến bao bì bề ngoài sao cho hấp dẫn

Tội quá tội quá à, Gia Cát tiên thánh tổ sư ở trên cao, đệ tử lại nghĩ lệch rồi.

Tiểu Lôi ngồi phía sau chiếc bàn, trong tay cầm một quyển “Gia Cát thần toán kinh”, đây chính là bí cấp của bổn môn à.

Dù sao Ngô Đạo Tử lão thần côn kia miệng mở ra là nói mình là đệ tử truyền lại của Gia Cát Lượng, Gia Cát Khổng Minh, Ngọa Long tiên sinh, là truyền nhân của Gia Cát thần toán. Mặc kệ đi, dù sao đầu năm nay muốn gạt người cũng cần phải lộ mặt là có khí thế đại kỳ tài, đây gọi là hiệu ứng của chiêu bài.

Tiểu Lôi mắt nhìn quyển sách trong tay, nhưng trong lòng lại tính toán nghĩ xem có biện pháp nào để lấy lại tổn thất hai ngàn đồng kia !

Buổi sáng nay hắn đã tiếp đãi ba người khách rồi.

Người thứ nhất là một nữ nhân khoảng 30 tuổi, nói là định tự tử. Ài, nữ nhân 30 tuổi mà chưa thể sinh ra hài tử, chắc là áp lực trong gia đình rất lớn à, nhưng mà, ngươi sinh không được hài tử thì đi bệnh viện kiểm tra đi, lẽ nào Gia Cát tiên thánh tổ sư gia của môn phái chúng ta và Tống Tử Quan Âm Bồ Tát là cùng một bộ môn sao ? (Tống Tử Quan Âm : sự tích Quan Âm cho con, ai muốn biết rõ thì vào đây ).

Tiểu Lôi để nàng ta rút xăm, trên xăm ghi chính là : “Ý tại nhàn trung tín vị lai, cố nhân thiên lý tự bồ hồi, thiên biên nhạn túc truyện tiêu tức, nhất điểm mai hoa xuân sắc hồi”. Ý tứ là : Hết thảy chờ mong, sẽ có kết quả, chỉ là phải chờ thêm một thời gian nữa.

Một phen giải thích cuối cùng đã lừa gạt được người phụ nữ đáng thương này.

Người khách thứ hai đến chính là một tiểu tử muốn hỏi nhân duyên, nhìn qua so với Tiểu Lôi cũng không lớn hơn bao nhiêu.

Ai, người trai trẻ, không biết đi xây dựng sự nghiệp, đã vội vã đi hỏi chuyện nhân duyên, ngươi vội cái gì à ? Không phải là ở nhà xem phim cấp A nhiều quá nên hỏa khí bốc lên chứ ? Ừm, nói vậy ngược lại cũng là ngươi đồng đạo à, chỉ là không biết hắn thích loại phụ nữ cuồng loạn, hay là phong cách ngây thơ à… …

Tiểu Lôi để hắn rút xăm, trên xăm ghi chính là : “Ý tại nhàn trung tín vị lai, cố nhân thiên lý tự bồ hồi, thiên biên nhạn túc truyện tiêu tức, nhất điểm mai hoa xuân sắc hồi”. Ý tứ là : Hết thảy chờ mong, sẽ có kết quả, chỉ là phải chờ thêm một thời gian nữa.

Một phen giải thích đã lại lừa gạt được người trẻ tuổi có xuân tâm nhộn nhạo này.

Còn người thứ ba, ngược lại khiến Tiểu Lôi phải phí đi một chút trí óc.

Người khác thứ ba, chính là một nam nhân trung niên, thân hình không cao, mập mập lùn lùn, khuôn mặt hồng hào. Trên cổ đeo một sợi dây chuyền bằng vàng ròng to bằng ngón tay, hay cánh tay lớn cũng đeo bốn năm cái nhẫn lớn bằng vàng ròng.

Ừm ? Người có tiền! Một con dê béo tống đến cửa.

“Vị tiên sinh này, ngài là cầu nhân duyên ? Hay là hỏi tài vận vậy ?” Tiểu Lôi lên tinh thần, khuôn mặt tươi cười hiện lên mười hai vạn phần chân thành.

“Đây là… …”Đối phương ngược lại có vài phần nghi ngờ, có chút chần chừ liếc thấy Tiểu Lôi còn trẻ tuổi : “Xin hỏi Ngô Đạo Tử đại sư có nhà không vậy ?”

“A, thúc thúc ta là cao nhân đắc đạo, đã ra ngoài viễn du rồi. Ngài tính làm gì, tìm ta cũng được rồi”. Tiểu Lôi cẩn thận chọn lựa ngôn từ.

“Ngươi ?” Trong mắt đối phương đầy vẻ không tín nhiệm : “Một tiểu tử trẻ như ngươi, cũng biết tính sao ?”

“Đương nhiên, tuyệt học gia truyền ! Ta cũng học đến bảy phần công lực của thúc thúc rồi !” Tiểu Lôi vỗ ngực, con ngươi chuyển động, cười nói : “Thế này đi, nếu như ngài không tin, ta trước tiên miễn phí xem bàn tay cho ngài, sau đó tặng ngài mấy câu, đây cũng là đưa tặng miễn phí, nếu như ta nói chuẩn, chúng ta mới nói chuyện khác ! Nếu như ta nói không chuẩn, ngài có thể lập tức quay mặt bỏ đi, thế nào ?”

Đối phương ưu uất một lát, đại khái là bị “đưa tặng miễn phí” bốn từ này đả động rồi. Cuối cùng ngồi xuống, đưa cánh tay trái của mình ra.

“Ừm… …ừm… …”Tiểu Lôi díp mắt lại, làm bộ dạng nhìn vài cái, trong lòng thì hạnh phúc kêu lên : “Tốt à tốt à, thật là một đôi tay to béo à, cái nhẫn trên ngón tay này chỉ sợ là vàng hai mươi bốn K, tổng cộng lại sợ rằng có đến ba đến năm ounce (đơn vị đo khối lượng vàng)? Quả nhiên là một con dê rất béo à !”

Làm bộ dạng lắc đầu lắc cổ trầm ngâm một lúc, nhè nhẹ ho một tiếng, Tiểu Lôi chỉnh sắc nói : “Ngài khoảng thời gian trước xem ra tài vận không tệ, thực sự còn có chút tài lộc nhỏ. Ách… …ta nói có đúng không ?”

Khuôn mặt tên mập lập tức có vài phần tín nhiệm, vội vàng nói : “Không sai, không sai !”

Hừ, đương nhiên không sai rồi ! Nhìn ngươi đầu mập tai to, toàn thân trọc khí, vàng bạc đầy người, bộ dạng của một kẻ mới giàu, tự nhiên là phát đạt chưa lâu… …ách… … đương nhiên ! Càng trọng yếu chính là mấy chiếc nhẫn vàng này màu sắc còn rất mới à, xem ra là đeo chưa có lâu, quả nhiên là phát tài được vài ngày à ! Mới giàu, mới giàu, he he… …

“Ừm, xem tướng mặt của ngài, ài… …trên mệnh cung có hung sắc sát khí, tin rằng mấy ngày gần đây có chuyện không được thuận… …”Nói rồi, nhìn ánh mắt đối phương dò xét.

Quả nhiên, kẻ mới giàu kia ngoác miệng cười lớn mấy tiếng, lập tức nắm chặt tay Tiểu Lôi, kích động nói : “Chuẩn chuẩn chuẩn ! Quả nhiên chuẩn à ! Lão tử gần đây đích xác có chút chuyện phiền lòng !”

Tiểu Lôi sắc mặt bất động, vẫn là một bộ dạng đạo mạo cao cả, nhưng bụng thì cười đến phát đau.

Lời thừa, lời thừa à, ngươi đương nhiên là có chuyện không vừa lòng, bằng không, không bệnh không tai, ngươi chạy đến chỗ ta để tính xem khi nào chết à ?

Kẻ mới giàu dưới tâm tình kích động, lấy ra một ngàn đồng đập lên bàn, lớn tiếng nói : “Còn mong tiểu sư phụ dạy ta !”

Tiểu Lôi sắc mặt hồng hào, mỉm cười đem một ngàn đồng thu tay trong tay áo, trong lòng thầm kêu : “Nghe lời quá à, tùy tiện xem tướng bàn tay đã một ngàn đồng rồi, quả nhiên là con dê mập phi thường à… …”

Hắn hốt nhiên lộ ra nụ cười ôn hòa vô bỉ : “Vị anh hùng này, hôm nay tại hạ sẽ liều mạng tổn hao nhiều đạo hạnh để tìm ra thiên cơ… …Ta xem tướng toàn thân cho ngài à ! ! !”

Kẻ mới giàu kia lòng tin đối với Tiểu Lôi lập tức tăng lên nhiều, Tiểu Lôi cũng thi triển ra hồn thân giải sổ, miệng mở ra là văn tung tóe nói đến độ đối phương đầu váng mắt hoa, cuối cùng bỏ xuống một vạn đồng mới chịu thả con dê béo này.

Cứ như vậy, chỉ trong thời gian một buổi sáng ngắn ngủi, Tiểu Lôi đã kiếm được hơn một vạn đồng, xem ra đầu năm nay thần côn sống rất có tư vị à. Trong đầu xoay chuyển ý niệm này, mắt thấy thái dương đã ở trên đầu, thời gian đã là giữa trưa, đang chuẩn bị đóng cửa đi ăn, chợt nghe két một tiếng.

Một chiếc xe chở hàng màu đen đầu hình viên đạn rất nhanh phi đến, đạp thắng ngừng lại trước cửa hàng. Một tiếng hô từ trên xe nhảy xuống ba đến năm đại hán.

Mấy người này toàn thân mặc đồ Tây màu đen, người nào cũng thân thể cường tráng cao ráo, mỗi người còn đeo một chiếc kính đen, thật đúng là giống như bảo vệ tổng thống trên phim ảnh..

Ừm ? Tiểu Lôi sững ra một chút, rồi nhanh chóng liếc nhìn an bài trên bàn. Hôm nay không có hẹn với khách quý VIP gì.

Mắt thấy đám người đằng đằng sát khí này tiến đến cửa hàng của Tiểu Lôi, tựa như muốn đem cái cửa hàng nhỏ bé đó đập tan vậy.

Tiễu Lôi miễn cưỡng nặn ra vài phần tươi cười, thăm dò nói : “Mấy vị lão huynh, là xem quẻ ? Hay là xem phong thủy ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.