*Thiên tượng = Hiện tượng thiên văn.
Thời gian qua Tiết Lăng Vân cũng không buông lỏng việc tu luyện, nữa năm trôi qua tu vi của hắn tăng lên không quá nhiều, nhưng lại lĩnh ngộ được rất nhiều điều từ trong Thiên Thư, lý giải của hắn đối với hai môn Thu Thủy Tam Kiếm và Diệt Ma Thần Lôi càng thêm sâu sắc.
Hắn cũng thử khống chế Hắc Huyền Đỉnh, kết quả hắn phát hiện để điều khiển Hắc Huyền Đỉnh cần tiêu hao chân nguyên rất lớn.
Nhưng hắn cũng rất vui mừng vì cuối cùng hắn có thể điều khiển Hắc Huyền Đỉnh bay ra khỏi cơ thể của mình, có lúc hắn chăm chú quan sát Hắc Huyền Đỉnh, Hắc Huyền Đỉnh chỉ lớn bằng một nắm tay, trên Hắc Huyền Đỉnh có khắc họa một hình vẽ, hình vẽ đó mơ hồ giống như một nữ tử đang tiếp nhận sự cúng bái của mọi người, không biết nữ tử này là ai.
Trong nữa năm này Tiết Lăng Vân cũng thường xuyên quan sát Khô Cốt Thần Trượng bên trong Hắc Huyền Đỉnh, hắn phát hiện Khô Cốt Thần Trượng quả thật rất tà môn, ma khí do Tử Vong Thụ sinh ra đều bị nó hấp thu hết.
Vốn dĩ cả tòa cung điện đều bị mà khí ngập trời đó bao phủ, vậy mà bây giờ không còn chút ma khí nào trong cung điện nữa, tất cả ma khí do Tử Vong Thụ sinh ra đều bị Khô Cốt Thần Trượng hấp thu hết sạch.
Càng thêm tà môn chính là sự biến hóa của Khô Cốt Thần Trượng, lúc Tiết Lăng Vân phát hiện nó thì Khô Cốt Thần Trượng có màu trắng noãn trong suốt giờ nó đã biến thành màu đen như mực, trong nữa năm qua, hắn phát hiện thấy Khô Cốt Thần Trượng đang dần dần phát triển.
Vốn nó chỉ là một khúc xương trắng dài hai trượng, bây giờ ở hai đầu của nó lại xuất hiện khớp xương, trên khớp xương đó đang từ từ sinh ra xương cốt, thật sự rất quỷ dị.
Tiết Lăng Vân không thể hiểu được biến hóa của Khô Cốt Thần Trượng, trong lòng cả hắn bây giờ cực kỳ tò mò, hắn vẫn để Khô Cốt Thần Trượng lại bên trong Hắc Huyền Đỉnh, hắn muốn xem thử trong tương lại Khô Cốt Thần Trượng sẽ có hình dáng như thế nào.
Quan hệ giữa Tiết Lăng Vân và Lâm Phượng Vũ càng ngày càng thân thiết, thỉnh thoảng hắn cũng trêu đùa cô sư muội xinh đẹp này, có đôi khi hắn muốn "ăn" luôn cô.
Mặt khác, đáng nhắc đến còn có tên đệ tử đời thứ ba "Triệu Chí Bình", Triệu Chí Bình là đệ tử của Đạo, trong nữa năm này hắn cũng thường xuyên đến tìm Tiết Lăng Vân cùng Lâm Phượng Vũ, Tiết Lăng Vân cũng dần dần xem hắn là bằng hữu.
******
Đêm hôm đó, Tiết Lăng Vân đang song tu cùng với Tống Ngọc Dao, hắn ôm chặc cơ thể trần trụi của Tống Ngọc Dao, chân nguyên của hai người đang giao hòa không ngừng với nhau, từng đạo thiên đại linh khí chảy vào cơ thể của hai người.
Đúng lúc đó, tâm thần của Tiết Lăng Vân có dự cảm không hay, hắn thoát khỏi trạng thái tu luyện, khi hắn mở hai mắt ra thì nhìn thấy Tống Ngọc Dao cũng mở mắt ra.
- Tiết sư ca, Tống sư bá,... các ngươi... các ngươi mau ra đây xem,... trên trời có lưu tinh!
Lâm Phượng Vũ hô.
Lâm Phượng Vũ đột nhiên xông vào nhà trúc, nhìn thấy Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao đang dùng tư thế giao hợp ôm nhau, nội tâm của nàng cực kỳ xấu hổ, nàng vội xoay người sang nơi khác, đem chuyện đã thấy bên ngoài nói ra.
Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao liếc nhìn nhau, hai người cũng không để ý Lâm Phượng Vũ nhìn thấy, dù sao Lâm Phượng Vũ cũng xem như nửa cái "người một nhà", sớm muộn gì Tiết Lăng Vân cũng thu vào trong phòng, nên hai người cũng không có gì cần tránh né nàng cả.
Lúc này, Lý Ngọc Chân cũng xông vào nhà trúc, trên mặt nàng có chút không đúng, nàng nói:
- Phu quân! Sư tỷ! Lưu tinh trên trời rất kỳ quái, nó khiến cho ta cảm thấy hoảng sợ, các ngươi cũng ra xem đi!
Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao không do dự nữa, bọn họ cũng chẳng mặc quần áo, cứ trần truồng như vậy đi ra bên ngoài, Lý Ngọc Chân cùng Lâm Phượng Vũ cũng đi theo hai người.
Lý Ngọc Chân thì không sao, tình cảnh như thế này nàng thấy nhiều rồi, bình thường nàng cùng với Tiết Lăng Vân cũng như thế, nhưng Lâm Phượng Vũ thì cảm thấy lúng túng, mấy ngày qua nàng cũng thường nghe âm thanh hoan ái của ba người Tiết Lăng Vân, Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân, nhưng nghe với nhìn là ai sự việc hoàn toàn khác nhau, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dạng như vậy của Tiết Lăng Vân và Tống Ngọc Dao, trong lòng của nàng rất xấu hổ, thầm nghĩ "thân thể của Tiết sư ca thật cường tráng"
(DG: không biết nó nói cường chổ nào, ta nghi lắm)
Tiết Lăng Vân đưa một tay ra nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Lâm Phượng Vũ, hắn ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, trên trời đang có vài đạo lưu tinh bay qua.
Những đạo lưu tinh này rất khác so với mấy đạo mà hắn từng thấy, những đạo lưu tinh này có rất nhiều màu sắc, nhiều nhất trong đó là màu tím, có một bộ phận là màu xánh lá.
Mấy người Tiết Lăng Vân đều là tu chân giả, tất cả bọn họ đều cảm nhận được một cảm giác rất khác thường truyền đến, loại cảm giác này khiến cho bọn họ có chút hoảng hốt.
- Tiết sư ca, ta thấy hơi sợ!
Lâm Phượng Vũ đột nhiên nói.
Tiết Lăng Vân mỉm cười, ôm Lâm Phượng Vũ vào lòng, Lâm Phượng Vũ ngượng ngùng chui vào lồng ngực của hắn.
- Lăng Vân, vì sao mấy đạo lưu tinh này lại có mày sắc quỷ dị như vậy? Thiên tượng cổ quái như vậy, chắc chắn là điều báo trước cho điều gì đấy, đang tiếc ta cùng với sư muôi đều không am hiểu bói toán chi thuật, nếu không có thể đoán xem sẽ có chuyện gì xảy ra!
Tống Ngọc Dao nhíu mày nói.
- Những đạo lưu tinh này có thể làm cho chúng ta hoảng hốt, xem ra sắp có chuyện xảy ra, sau này trong một thời gian ngắn chúng ta nên cẩn thận một chút!
Lý Ngọc Chân nhỏ giọng nói.
Tiết Lăng Vân gật đầu, hắn nhìn về phía Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân, Tống Ngọc Dao vẫn còn trần truồng, cái loại phong tình này không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả được, trong mắt của Tiết Lăng Vân tràn đầy dục hỏa, hắn cười cười rồi ôm Tống Ngọc Dao vào trong ngực, lập tức Tống Ngọc Dao cùng Lâm Phượng Vũ đều bị hắn ôm.
Tống Ngọc Dao nhéo hắn một cái, nói:
- Lăng Vân, chúng ta nên quan sát thật tốt những đạo lưu tinh này ah, đây là kỳ cảnh trăm năm khó gặp đấy!
Lâm Phượng Vũ vồ cùng thẹn thùng, nàng chưa bao gặp qua những chuyện thế này, bây giờ nàng cùng với sư bá của mình đều bị Tiết Lăng Vân ôm, trong đó Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao vẫn đang trần truồng, làm cho người ta thật sự rất khó chịu.
Tiết Lăng Vân hôn môi Tống Ngọc Dao một cái sau đó hắn lại nhìn khuông mặt đỏ bừng của Lâm Phượng Vũ, hắn cũng hôn lên cái miệng nhỏ của nàng, cười nói:
- A Dao, chúng ta vẫn chưa song tu xong, bây giờ chúng ta nên ở dưới mưa lưu tinh này tiếp tục song tu ah! Ha ha ha ha....
Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao ở trên bải cỏ tiếp tục "song tu", Lâm Phượng Vũ đỏ mặt đứng ở một bên quan sát, Lý Ngọc Chân nhìn Lâm Phượng Vũ thì thấy rất buồn cười, nàng nói:
- Phượng Vũ! Ngươi hãy học tập Tống sư bá cho tốt, sau này ngươi cũng phải làm như vậy đấy!
Mặt Lâm Phượng Vũ càng đỏ hơn, dùng âm thanh như tiếng muỗi kêu "Ừ", ánh mắt của nàng vẫn "lơ đãng" nhìn Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao.
******
Những tu sĩ khác trong Trường Sinh Môn cũng bị cơn mưa lưu tinh này kinh động, chưởng môn Liễu Tình, Đạo, Phàm,..., tất cả bọn họ đều ngừng tu luyện, đi ra ngoài quan sát cơn mưa lưu tinh đó, nhìn thấy những đạo lưu tinh quỷ dị đó, nội tâm bọn họ cũng rất kinh hãi, không biết nó là điềm báo cho cái gì.
Ngô Minh cùng Tiêu Thanh Tùng cũng đi ra Minh Hà Động, bọn cùng nhìn lên trời, Ngô Minh cau mày, ngón trỏ tay phải của hắn tạo thành một cái pháp quyết, không biết hắn đang tính toán cái gì.
Tiêu Thanh Tùng ở bên cạnh Ngô Minh, thấy bộ dạng của Ngô Minh như vậy, hắn hỏi:
- Sư thúc tổ! Ngài tính được điều gì không? Cơn mưa lưu tinh này là biểu thị cho điều gì vậy?
Ngô Minh lắc đầu, nói:
- Thiên Cơ khó dò! Bất quá cơn mưa lưu tinh quỷ dị này khẳng định không phải là điềm báo tốt lành gì, ngày mai ta muốn lập đàn bói toán, ta nhất định phải suy tính ra nguyên nhân phát sinh ra thiên tượng này!