Nguyệt Sở Kì đi xa được một lúc, Ân Phàm nhân cơ hội Mạc Y Y đứng ngây người mà nhanh chóng bỏ đi, đến lúc tỉnh lại, cô mới nhận ra, cả hai đều đã đi hết rồi.
Mang tâm trạng nặng nề lê bước lên sân thượng, Mạc Y Y không hiểu cô bị làm sao nữa, rõ ràng Nguyệt Sở Kì không phải Triệu Tiểu An, vậy mà khi nhìn thấy khuôn mặt đó, cô vẫn không kìm lòng được mà ngây người. Không phải cô yêu thích Triệu Tiểu An, nhưng cậu ta là người duy nhất ủng hộ cô vô điều kiện, từ nhỏ đến lớn, cho dù cô muốn gì hay làm sai chuyện gì, cho dù mọi người có trách mắng cô, chỉ riêng cậu ta, mang khuôn mặt lạnh lùng đối đầu với tất cả mọi người, rồi lại mang khuôn mặt tức giận, trách mắng cô lúc không có người. Có lẽ lần xuyên không này, cô không ngờ mình phải xa mọi người lâu như vậy nên bất giác nhớ đến họ.
- AAAAAAAA, thật là đáng ghét mà.
Trên sân thượng, Mạc Y Y một mình hét thật to để bỏ đi hết phiền muộn, có ai như cô không chứ, xui xẻo hết mức, mới xuyên vào trong truyện có mấy ngày thôi mà đã bị hai người từ chối tình cảm, cứ thế này sao mà lấy được chồng.
Khụ...khụ...khụ...
Tiếng ho như cố kìm nén vang lên ở góc khuất khiến Mạc Y Y giật mình, cô không ngờ lại có người ở trên này, lúc nãy cô hét "khá" to, chẳng lẽ đã làm phiền người ta rồi hay sao? Mạc Y Y sợ hãi nuốt nước bọt ực một cái, từ từ quay ra, muốn nói gì nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người nọ, toàn thân bỗng chốc cứng đờ, lời nói cũng như bị thứ gì đó ngăn lại.
Người cô nhìn thấy rất đẹp, mặc dù sắc mặt không tốt lắm nhưng kì thực, nó là một tuyệt tác, vừa có nét thanh tú lại có sự mạnh mẽ tựa chiến thần, đôi mắt tím huyền ảo mơ màng, như phủ một màn sương mỏng, sâu trong đó là hàng ngàn, hàng vạn ngôi sao lấp lánh kì ảo. Hắn mặc áo bệnh nhân, có lẽ bị mắc bệnh nào đó. Mạc Y Y nhìn mà ngây ngẩn cả người, kiểu này, đến Triệu Tiểu An hay Ân Phàm cũng phải chịu thua. Ôi, không cần nói đến khuôn mặt, chỉ cần một ánh mắt cũng khiến Mạc Y Y cô đây cho dù chết cũng cam lòng.
- Cô nhìn đủ chưa?
Ôi, nghe xem, giọng nói du dương như khúc nhạc tiên này, ai nói hắn là con trai chứ? Hôm nay xem ra, số cô cũng không đến nỗi nào, được gặp anh đẹp trai này. Mạc Y Y vừa lau nước miếng vừa suy nghĩ, những hình ảnh không trong sáng được hiện lên và tái diễn trong đầu cô y như thật. Nếu An Hạ Linh mà biết, cô bạn của mình lại làm cái chuyện mất mặt này, chắc chắn sẽ tức điên lên mất.
- Nhìn bao nhiêu cũng không thấy chán.
Mạc Y Y chưa kịp suy nghĩ đã mở lời, đến khi bắt kịp lời nói thì cũng đã muộn, cô đỏ mặt, lắp bắp sửa lại:
- À,...k..không, ý tôi muốn nói là xin lỗi vì đã làm phiền anh ngắm cảnh. Nếu anh không đồng ý, tôi có thể mời anh đi ăn.
Cô nói gì không biết nữa, tại sao lại mời người ta đi ăn chứ, xin lỗi là được chứ gì. Chắc tại ảnh hưởng do việc lúc nãy thôi, là ảnh hưởng không tốt thôi mà. Nghĩ vậy, Mạc Y Y lấy lại nụ cười hối lỗi chân thành của mình. Hắn không trả lời, lại một đợt ho kéo dài hơn lúc nãy, Mạc Y Y hốt hoảng, cô không muốn mình là nguyên nhân khiến anh đẹp trai phát bệnh đâu. Cô nghĩ lại mỗi lần mình ho, mẹ sẽ vỗ lưng cô và đặt một cây bạc hà trong phòng. Nhưng bây giờ không có bạc hà thì chỉ có thể vỗ lưng. Cô lại gần hắn, dịu dàng vỗ lưng hắn như mẹ từng làm, lo lắng hỏi:
- Anh không khỏe sao? Ho thế này không nên ra gió nhiều, sẽ không tốt đâu.
Hắn muốn nói gì lại không thể nói, cơn ho cuối cùng cũng dứt, nhìn khuôn mặt hơi đỏ của hắn, Mạc Y Y thật muốn trêu đùa, nếu ai không biết, còn tưởng hắn đang đỏ mặt nữa đấy.
- Thiếu gia.
Mạc Y Y đang suy nghĩ nên trêu đùa anh đẹp trai thế nào thì bị tiếng gọi đầy lo lắng của ai đó vang lên, mặt cô xị xuống như bánh bao thiu. Tên vô duyên nào không biết nữa, sao có thể đúng lúc thế không chứ, nhìn làn môi mềm mại của ai kia, cô nàng nào đó tiếc ngẩn người ra.
- Người của anh đến tìm rồi, tôi đi đây. Mai tôi sẽ đến tìm anh, anh phải nhớ kĩ, tôi là Mạc Y Y.
Mạc Y Y rất không có tiền đồ ghé vào tai người ta nói tên của mình đồng thời ăn đậu hũ, sau đó mới thỏa mãn luyến tiếc đứng dậy. Cô nhanh chóng đi qua người đàn ông phá đám chuyện của mình, trong lòng là một trận dục hỏa. Thù này bà đây sẽ trả đủ, nhưng mà trên người anh đẹp trai có mùi thơm thật đấy.
Sau khi Mạc Y Y đi, hắn cũng từ từ đứng dậy, đôi mắt mơ màng lúc trước được thay bằng sự lạnh lùng, cao ngạo như vị thần. Nhìn theo hướng cô đi, hắn chậm rãi hướng tới, cũng đi qua người đàn ông mặc vest đen. Người đàn ông thấy vậy cũng đi theo, nhưng nghĩ đến người vừa đi qua mình vẫn không kìm được lên tiếng hỏi:
- Thiếu gia, cô gái đó...
- Không cần quan tâm nhiều, bên phía Khang Dật Tuân thế nào?
Thanh âm vẫn du dương như vậy nhưng lại lạnh lẽo không có tia cảm xúc nào. Người đàn ông kia hơi ngẩn người, cung kính trả lời.
- Bên Khang thiếu gia đang điều tra, nhưng chưa có kết quả khả quan. Ngài ấy còn nói, nếu thiếu gia muốn giữa lại một vài tên để điều tra, ngài ấy sẽ lưu ý mạng sống của chúng.
Hắn không do dự mà ra lệnh, giọng nói nhẹ bẫng mang theo hơi thở tàn nhẫn, tựa như tử thần nắm trong tay sinh mạng của người khác:
- Không cần, giết hết đi....Có để lại cũng không tra ra được gì cả.