[Dịch]Chào Nam Chủ, Chúng Ta Lại Gặp Nhau Rồi

Chương 3 : Thế Giới Trong Tiểu Thuyết




Người đàn ông mặc áo khoác blouse thong thả bước vào, khuôn mặt đẹp như tượng tạc mang theo sự lạnh lùng cùng chán ghét nhìn về hướng Lệ Tư Lam. Cô ngơ ngác không hiểu gì, tại sao người đàn ông đẹp trai đó lại nhìn cô bằng ánh mắt đấy nhỉ? Lại còn gọi cô là Mạc Y Y nữa.

- Mạc Y Y là ai vậy?

Sự ngại ngùng ban đầu của Lệ Tư Lam đã sớm biến mất, thay vào đó là cái nhìn buồn bực. Người đàn ông cau mày tức giận, đi nhanh đến bên giường bệnh, thô bạo xách cổ áo của Lệ Tư Lam, đôi mắt đỏ ngầu, hắn gằn giọng nói:

- Mạc Y Y, cô còn tiếp tục giả vờ đến khi nào, rốt cục cô đã làm gì Đinh Đinh?

- Đinh Đinh nào?

Lệ Tư Lam khó chịu nhăn mày nói. Tên đàn ông này thần kinh rồi sao? Cô làm gì biết Đinh Đinh Đinh Đang gì ở đây. Muốn tìm Đinh Đinh của hắn sao không hỏi người khác lại hỏi cô. Người đàn ông đó vẫn không tin, còn thô bạo từ xách cổ áo sang bóp cổ. Lệ Tư Lam đầu óc mù mờ, con bà nó, sống đến 25 tuổi chưa từng có người nào dám bóp cổ với xách cổ áo của cô vậy mà vừa đến đây đã vinh dự " hưởng" hai lần rồi. Cô khó thở đến nỗi khuôn mặt đỏ cả lên, cảm giác linh hồn mình sắp rời khỏi cơ thể này.

- Đừng tưởng cô có Mạc gia chống lưng là tôi không giết được cô. Loại phụ nữ chỉ biết câu dẫn đàn ông như cô thì chết 1000 lần cũng không có ai oán đâu.

Bàn tay hắn càng siết chặt cổ cô hơn nữa.

- Vậy...khụ khụ...cô ta chẳng phải ...khụ khụ...cũng câu dẫn rất nhiều đàn ông sao?

Người đàn ông đó ngẩn người ra một lúc, Lệ Tư Lam cũng ngẩn người ra, lời này không phải cô nói a, là nó tự buộc ra khỏi miệng mà, đại ca à, không phải tôi nói đâu, tha cho tôi đi mà.

- Nếu anh... muốn biết cô ta ở đâu... thì mau... bỏ tay ra, nếu không thì...cho dù có đào ba thước đất...anh cũng không thể tìm được....khụ khụ.

Lời nói mang theo sự chế giễu nhưng Lệ Tư Lam có thể nhận ra, linh hồn của thân chủ này chưa hoàn toàn biến mất, cô ấy đang cứu cô khỏi bàn tay của tử thần. Hắn nhìn Lệ Tư Lam, bàn tay đang bóp lấy cổ cô cũng buông lỏng dần, đợi được thế, Lệ Tư Lam gạt tay hắn sang một bên, ho khụ khụ.

- Đinh Đinh đang ở đâu?

Cô lúng túng, lời nói lúc nãy không phải cô nói thì làm sao cô biết được, cảm thấy lồng ngực có một cỗ khó chịu, Lệ Tư Lam nhanh chóng biết điều, nhường lại cho thân chủ của thân xác này.

- Cô ta đang ở với Mộ Tử Quân, chắc giờ rất sung sướng.

Thanh âm cười nhạo không chút nào che giấu khiến một người đứng xem như Lệ Tư Lam cũng cảm thấy muốn cười theo. Thật sự đả kích được người khác có cảm giác rất thành tựu, vậy nên dù không biết đây là đâu nhưng hảo cảm dành cho linh hồn của thân xác này tăng lên không ít. Người đàn ông đó vội vàng chạy ra ngoài, nhìn dáng vẻ đó quả thật bị kích động rồi, người phụ nữ mình yêu lại đang nằm trong tay kẻ khác, đã thế lại còn rất sung sướng, vụ này không tức giận chứng tỏ não hắn có vấn đề.

Sau khi người đàn ông đó đi không lâu, Lệ Tư Lam bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cô ngáp một cái rồi cứ thế nằm xuống giường, chìm vào giấc ngủ.

Lệ Tư Lam có một giấc mơ rất dài, cô mơ thấy rất nhiều chuyện hồi nhỏ của mình, rồi lại mơ thấy lần đầu gặp gỡ An Hạ Linh như thế nào, lần đầu hợp tác ra sao, tất cả, chân thật đến mức cô chỉ muốn chìm vào đó mà không muốn ra. Đột nhiên, khung cảnh trước mắt được thay thế bằng cánh đồng hoa bỉ ngạn rực rỡ khiến cô có chút ngẩn người, không hiểu tại sao khung cảnh hồi đại học lại xuất hiện ở đây.

- Thế nào? Hoài niệm chứ?

Thanh âm nhẹ nhàng, nghe đã biết là giọng của phái nữ, Lệ Tư Lam cũng không quan tâm mấy, cô gối tay ra đằng sau, trả lời:

- Đúng là hoài niệm thật đấy.

Cô gái đó có vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời của Lệ Tư Lam, thường nếu thấy người lạ, họ sẽ hỏi " cô là ai?", "Anh là ai?" còn cô nàng trước mắt này lại trả lời theo câu hỏi của cô. Môi cô gái đó khẽ cong lên.

- Không tò mò tôi là ai sao?

- Không.

Lệ Tư Lam thờ ơ trả lời, cô sao phải tò mò, lúc trước nhân vật cô hay nằm mơ thì nhiều lắm, còn hỏi tên của mấy người đó, kết quả lúc tỉnh dậy thì chẳng nhớ gì làm cô mất ăn mất ngủ mấy ngày. Cô gái đó sửng sốt, hỏi:

- Tại sao?

- Cô bị ngốc à, cho dù có nói tên thì lúc tỉnh dậy có ai nhớ được đâu, hỏi chi cho mất công.

Lệ Tư Lam liếc mắt khinh thường cô gái nào đó, ra vẻ kinh nghiệm đầy mình. Cô gái có chút buồn cười nhưng cũng không kém thế, đưa ánh mắt " Cô mới bị ngốc" nhìn Lệ Tư Lam.

- Cái này cô khỏi cần lo, khi tỉnh dậy cô sẽ nhớ suốt đời.

Lệ Tư Lam bĩu môi, tuy nhiên trong lòng vẫn có chút ngạc nhiên, tỉnh dậy lại còn nhớ suốt đời sao? Cô gái bí ẩn kia nghiêm túc nói, thanh âm mờ ảo như từ cõi xa:

- Lệ Tư Lam, tôi chỉ có thể nói một lần thôi, cô hãy nghe cho kĩ. Thế giới mà cô đang sống là thế giới trong truyện do tôi tưởng tượng ra, chỉ có khi tôi chết, nó mới được hình thành. Tôi vô cùng xin lỗi vì khiến cô rơi vào vụ rắc rối này nhưng đây là bất đắc dĩ.

Trong 3 năm tới, sẽ có đường không gian dẫn cô rời khỏi đây, trước khi đó, cô phải đảm bảo mình không xảy ra bất cứ quan hệ gì với các nhân vật nam trong truyện, đặc biệt là những người mang đôi mắt màu tím. Nếu không cô sẽ trở thành một trong những nhân vật ở đó và khó có thể trở về.

Cô gái đó nói tên các nhân vật chủ chốt trong truyện, đến lúc này Lệ Tư Lam mới hiểu Mạc Y Y là ai. Nói đến đây, cô gái đó đột nhiên cao giọng nhưng lại càng mờ ảo hơn trước:

- Tôi sẽ cho cô ba quyền hạn. Đó là...

Chưa nói xong, cô gái đó biến mất, Lệ Tư Lam đứng ngây ngốc không kịp phản ứng gì, đến khi tỉnh lại thì cũng đã muộn.

- Ba quyền hạn? chưa nói rõ mà đã đi rồi sao?

Nhưng chẳng có ai giải đáp cho cô bởi vì chính cô cũng bị kéo ra khỏi thế giới đầy sắc đỏ đó. Đến khi tỉnh lại thì sắc trời đã, bên cạnh cô không biết từ bao giờ đã có một người phụ nữ đang nắm chặt tay cô, khuôn mặt đầy mệt mỏi cùng đôi mắt đỏ hoe. Thấy cô tỉnh dậy, người phụ nữ đó vui mừng, vội ôm chặt lấy cô, vui mừng nói:

- Y Y, cuối cùng con cũng tỉnh, mẹ đã rất lo cho con.

Mới đầu cô không nói gì, cái tên Y Y cùng sự thật này khiến cô chưa thể tiêu hóa được hết, theo bản năng, cô định đẩy người phụ nữ này ra, muốn nói tôi không phải Mạc Y Y nhưng cổ họng đau rát, chỉ cần hé miệng ra cũng khiến cô đau đớn.

- Hiện giờ con chưa thể nói chuyện được, thanh quản của con bị thương nhẹ, tĩnh dưỡng vài ngày rồi sẽ khỏe thôi.

Thấy con gái mình khó chịu, người phụ nữ xót xa xoa đầu con, có đôi khi nỗi đau của người mẹ còn gấp nghìn lần nỗi đau của người con. Mạc Y Y thôi không há miệng cố nói nữa, cô im lặng lấy trong ba lo bên cạnh mình một chiếc bút và một quyển sách nhỏ, cúi xuống ghi ghi chép chép, viết xong, cô đưa tờ giấy cho người phụ nữ, chỉ biết dùng ánh mắt biểu lộ ý muốn nói. Người phụ nữ nhìn những thứ được ghi trong tờ giấy, quan tâm hỏi lại:

- Con muốn những thứ này thật sao?

Mạc Y Y gật đầu, cô quay khuôn mặt nhìn ra cửa sổ, nghiến răng oán hận, nếu không phải do tên bác sĩ thối tha kia, cô sao rơi vào tình trạng như thế này, muốn nói mà không thể nói, ai nói bác sĩ nhân từ chứ, cô khinh. Làm cho bệnh nhận ra nông nỗi này thì nhân từ bằng niềm tin. Cô nàng nào đó lấy một con gấu bông trong cặp ra, đau lòng tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.