[Dịch]Chào Nam Chủ, Chúng Ta Lại Gặp Nhau Rồi

Chương 2 : Sự Cố Xuyên Không - Thế Giới Xa Lạ




Lệ Tư Lam cảm thấy đầu óc quay cuồng, lồng ngực có chút đau đớn và khó chịu, từng cơ quan tế bào như mất hết sức lực. Cô thầm nghĩ cái này đâu phải xuyên không mà là tự ngược đãi mình đấy chứ, khi nào về chắc chắn cô phải cải tạo cỗ máy này mới được, cứ thế này thì thật không phải cách tốt nhất. Bên tai đã sớm không còn nghe rõ âm thanh gì nữa, Lệ Tư Lam bắt đầu chìm vào giấc ngủ mà cô không chắc chắn khi nào sẽ tỉnh lại. Lệ Tư Lam vừa đi được mấy phút thì hệ thống thông báo xảy ra sự cố, từng cảnh báo nguy hiểm thi nhau hiện lên kêu vang khắp phòng, những người đang tươi cười nói nói cũng vội vàng chạy lại mấy tính chủ, cố gắng khắc phục tình trạng nhưng đều vô dụng.

- Giáo sư Mai, không hay rồi, hệ thống xảy ra vấn đề.

- Giáo sư, đường không gian bị nhiễu loạn, không thể kiểm soát được.

- Giáo sư,...

Từng âm thanh hỗn loạn nối tiếp nhau vang lên khắp căn phòng, Lệ Tư Mai chỉ nhíu mày nhưng không hề có một tia hốt hoảng, cô bình tĩnh ra lệnh:

- Hệ thống quay về có vấn đề gì không?

- Không nhưng không thể đưa Tư Lam trở về được nữa.

Triệu Tiểu An có lẽ là người bình tĩnh thứ hai trong phòng, cậu ta cũng đã ấn thử nút quay về nhưng vô tác dụng. An Hạ Linh đột nhiên nhớ đến câu nói của Lệ Tư Lam trước khi đi.

"Vì tôi cảm thấy nếu không nói với bà những chuyện này ngay hôm nay, có lẽ chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa ."

Có lẽ lúc đó, Lệ Tư Lam nói đúng, bọn họ có thể sẽ không gặp nhau nữa. Cô nhìn lên màn hình, bất giác bấm ngón tay, không ngờ lại kinh hỉ phát hiện một chuyện tốt.

- Xem ra Lam Lam nhà chúng ta ăn ở cũng không quá xấu, có thể nói lần này tuy không trở về được nhưng lại gặp được thần hộ mệnh.

- Ý em là Lam Lam sẽ không xảy ra chuyện gì?

Lệ Tư Mai nửa tin nửa ngờ hỏi. Cô biết tài năng của An Hạ Linh nhưng cũng không hề muốn tin vào nó lắm, thuật bói toán này đâu phải ai cũng đúng đâu, lần này liên quan đến tính mạng của em họ cô vì vậy cô không thể lơ là. An Hạ Linh cười cười, cô biết bà chị này không thích bói toán nhưng lần này cô ấy phải tin. An Hạ Linh nhớ lại hình như lúc cô tham gia vào công trình nghiên cứu này đã từng làm ra một phần mềm video giúp xác định vị trí của người xuyên qua, bây giờ chắc là cần dùng đến nó rồi.

- Tiểu An, mở hệ thông video lên, cái đó dùng được trong 1 tiếng đấy.

An Hạ Linh tự tin nói, mặc dù về khoản này cô không bằng Lệ Tư Lam nhưng cũng không phải là kém. Triệu Tiểu An gật đầu, nhanh chóng mở hệ thống video lên, tất cả mọi người trong phòng đều nín thở nhìn theo, rất nhiều khung cảnh được mọi người tưởng tượng ra nhưng khi hình ảnh thật sự hiện ra lại khiến tất cả bất ngờ.

- Đó chẳng phải là bệnh viện sao?

Một người trong số đó kinh ngạc thốt lên. Hình ảnh tiếp tục duy trì đến một căn phòng bệnh sang trọng, trang trí khá đơn giản, nổi bật giữa màu trắng là sắc hoa bỉ ngạn rực rỡ. Nhìn sang bên giường bệnh, Triệu Tiểu An có chút thất thần, quả là một cô gái đẹp, có thể xếp vào hàng mỹ nhân, nhìn cô ta ước chừng khoảng 19, 20 tuổi, có vẻ đang ngủ. An Hạ Linh không biết nói gì, sao cô lại cảm thấy Lam Lam xuyên vào cô gái này có cảm giác thất đức thế nhỉ, nhìn qua thì có thể thấy được người ta đang ngủ mà. Như đọc được suy nghĩ của An Hạ Linh, Lệ Tư Mai khoanh tay trước ngực, bộ dáng hết sức cao ngạo nói:

- Thất đức mà được sống thì thật không uổng.

Được rồi, cô chịu thua, tư duy của những người này rất không bình thường. An Hạ Linh có chút khinh thường nhìn Lệ Tư Mai, đúng là chị nào em nấy, mấy cái gọi là logic dường như không áp dụng được với hai người bọn họ.

Lệ Tư Lam mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đầu còn hơi choáng, cô chưa kịp để ý mình đang ở đâu thì từ trên không trung, hai chiếc cặp mà cô đem theo thi nhau đáp thẳng xuống người cô, Lệ Tư Lam kêu lên một tiếng, tức giận mở thiết bị nói chuyện không gian, hét vào đấy.

- Triệu Tiểu An, cậu không thể chỉnh cho mấy cái đồ vật này đừng rơi vào người tôi được à?

Triệu Tiểu An đang quan sát hình ảnh trên máy tính chủ, nghe thấy tín hiệu nói chuyện đang nhấp nháy, cậu thoáng ngạc nhiên, thì ra nó còn dùng được.

- Nó chưa rơi vào đầu cậu là còn may rồi, kêu ca gì chứ.

Triệu Tiểu An mặc kệ cô nàng nào đó tức giận, cậu nhâm nhi tách cafe trên tay, bình thản nói. Lệ Tư Mai nhìn cô em họ của mình mãi chưa để ý hoàn cảnh xung quanh, cô khẽ ho một tiếng, nghiêm nghị nói:

- Tư Lam, nhìn em đang ở đâu đi, chuyện đó tính sau.

Lệ Tư Lam bây giờ mới để ý đây là một căn phòng màu trắng mang phong cách hiện đại, là hiện đại chứ không phải cổ đại. Cô chau mày, chẳng lẽ cỗ máy còn cho điểm dừng chân tạm thời sao? Rõ ràng nơi cô đến là nước Tề mà, hay đường không gian cũng có ma, nghĩ đến đây sắc mặt Lệ Tư Lam tái mét lại còn có tư vị của đau khổ. An Hạ Linh nhìn biểu hiện của cô bạn qua màn hình, cô khẽ cười, không biết con nhỏ này đang nghĩ gì nữa mà sắc mặt chuyển liên tục. Lệ Tư Mai nhanh chóng phổ biến lại diễn biến sự việc, cô nói:

- Tư Lam, không cần sắc mặt khó coi vậy đâu. Mặc dù chị không muốn tin vào năng lực của em nhưng cũng không còn cách nào khác, ở đấy em chỉ có một thân một mình thì phải nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt, đừng có lười biếng ăn linh tinh. Nhanh chóng sửa thiết bị xuyên không để còn trở về, thời gian em đi vắng chị sẽ nói với gia đình em nên việc này không cần lo.

Nói đến đây, sắc mặt Lệ Tư Mai trầm hẳn xuống, giọng nói cũng có chút cao và nghiêm túc hơn:

- Em gái à, đề phòng không trở về bằng thiết bị kia được thì cứ làm bừa cho chị, uống thuốc độc, đập đầu vào tường, gì cũng được chỉ cần trở về, nghe rõ chưa?

Lệ Tư Lam bên kia khóe miệng run run, đập đầu vào tường hoặc uống thuốc độc sao, bà chị này nói dễ nghe thật đấy, chưa kể đến có về được hay không thì mình đã tự hại mình rồi. Đây đâu phải là phim truyền hình đâu mà có thể dễ dàng vậy, cách tốt nhất cứ sửa cái thiết bị trên tay cô rồi mới tính đến truyện tự tử kia. An Hạ Linh hét to vào đầu dây bên kia, ngữ điệu có chút...muốn giết người.

- Lam Lam, thật sự đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất của đời bà rồi đấy nhỉ?

Nghe thấy thanh âm mang theo cười nhạo của cô bạn thân, Lệ Tư Lam thoáng tức giận, nhưng cho dù tức giận, cô cũng chẳng thể làm gì, chỉ cố làm ra vẻ bình thản, nói với An Hạ Linh.

- Không thể coi là thế được, chí ít có thể coi đó là một bước đột phá.

An Hạ Linh cười cười, định nói gì đó thì hệ thống trò chuyện mất tín hiệu, không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào bên phía Lệ Tư Lam nữa. Lệ Tư Lam nhìn thời gian trò chuyện, 24 phút, cái này cô sẽ ghi vào quyển sổ cô mang theo. Đột nhiên, cánh cửa phòng bệnh phát ra âm thanh " cạch" quen thuộc. Cô nhìn ra phía ngoài, đôi mắt ngẩn ngơ, khuôn mặt cũng hiện lên sắc đỏ khả nghi. Thanh âm trầm ấm của người đàn ông vang lên.

- Mạc Y Y, cuối cùng cô cũng tỉnh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.