Không gian tối tăm bao chùm lấy Lệ Tư Lam khiến cô không xác định được phương hướng, ngay khi cô gái mặc bộ váy xanh đến, nói tên của mình, dường như có ai đó đang vùng vẫy, cố thoát ra rồi nhốt cô vào không gian này.
Đột nhiên, không gian trong phút chốc sáng bừng lên, lộ ra một hộp thủy tinh trong suốt hình chữ nhật, bên trong không có gì ngoài hoa, một loài hoa trong suốt, lấp lánh như pha lê cùng cô gái mặc bộ váy màu trắng như thiên thần. Cô gái đó quay ra nhìn Lệ Tư Lam, cười nhẹ, nụ cười như mang theo ánh mặt trời sưởi ấm ngày đông giá lạnh:
- Tư Lam, cô tỉnh rồi à?_ Cô gái đó ngừng một lát, ngắt một bông hoa trong suốt như pha lê kia, đưa gần lên mũi, ngửi:
- Hoa đã nở rồi, từ trước đến nay, ta có làm cách nào cũng không khiến nó nở được. Nhưng cô vừa đến, Anh Vũ liền nở.
Lệ Tư Lam há hốc mồm nhìn cô gái trong bức tường kính trong suốt kia. Kia chẳng phải là Mạc Y Y sao? Cô ta hình như là người đã đánh cô ngất thì phải? Sao bây giờ lại ở đây? Rất nhiều câu hỏi cô muốn hỏi cho rõ người trước mặt nhưng người kia lại không hề để tâm đến, vẫn thưởng thức những bông hoa mang tên Anh Vũ, giọng nói đều đều, không nghe ra bất kì cảm xúc nào:
- Anh Vũ rất thơm, tuy vậy nó không nồng nặc mà rất nhẹ nhàng. Có người từng nói với tôi, Anh Vũ là một loài chim không chịu khuất phục, hoa Anh Vũ lại càng tôn lên vẻ kiên cường đấy.
Lệ Tư Lam nhăn mày, cô tự hỏi có phải mình đang nằm mơ không mà đi gặp linh hồn của Mạc Y Y, lại còn gặp cô ta trong tình trạng tự kỉ cấp độ max lever này nữa. Bên trong là cảnh rừng hoa Anh Vũ tuyệt đẹp, bên ngoài lại là màn hoa rơi đầy lãng mạn, những cánh hoa hồng bay nhẹ xuống, đọng lại trên nền đất đen xì một thảm hoa tuyệt đẹp, vài cánh hoa bay lả tả đọng lại trên vai của Lệ Tư Lam. Cô chớp mắt nhìn màn mưa hoa không biết từ đâu chui ra, rồi lại chớp mắt nhìn Mạc Y Y đang ngắm hoa, khó chịu hỏi:
- Rốt cuộc cô muốn nói gì?
Mạc Y Y ngước nhìn Lệ Tư Lam, đôi mắt vốn ấm áp kia trở nên trầm lạnh khác thường, đứng dậy bước lại gần cửa kính, bước chân có chút loạng choạng, thỉnh thoảng bàn chân trần dẫm phải hoa Anh Vũ khiến những cánh hoa kia tan biến vào không trung. Khóe môi hơi nhếch lên, mái tóc xõa dài càng tôn lên khí chất yêu mị cao quý của Mạc Y Y. Cô lên tiếng nói, thanh âm không cao, không thấp nhưng vang vọng đến tận sâu trái tim Lệ Tư Lam:
- Tôi muốn cô đưa tôi rời khỏi đây?
Lệ Tư Lam kinh hoàng nhìn Mạc Y Y trước mặt, ánh mắt đó, không thể nào là đùa được, cô ấy muốn rời khỏi đây, rời khỏi nơi này.
- Tôi không có khả năng đó.
Cái gì làm được, cô nhất định sẽ hứa, nhưng nếu không thực hiện được, cô sẽ thẳng thừng từ chối. Mạc Y Y chẳng lẽ không biết, khả năng đưa cô ấy ra khỏi đây là rất thấp sao, đặc biệt với một người bình thường như cô. Ai mà biết đến khi nào cô sẽ rời khỏi đây chứ, có thể là 3 năm nữa theo lời của vị tác giả kia, cũng có thể là 10 năm nữa cũng không chừng, lời hứa kia, tùy tiện nói ra chẳng phải càng khiến cho người khác rối lên sao? Mạc Y Y nhíu mày nhìn Lệ Tư Lam, cô gái này, vốn không phải người ở đây, nhưng từ khi cô ấy đến đây, mọi chuyện lại thay đổi, không những khiến Ân Phàm dịu dàng với thân thể này hơn một chút, khiến Mộ Tử Quân quan tâm hơn một chút, thậm chí, còn ngang nhiên lại gần người đó mà không hề có chuyện gì. Chính vì cô ấy làm thay đổi mọi chuyện nên mới là niềm hi vọng mỏng manh của cô. Mạc Y Y trước giờ không tin tưởng ai, lần cô tin tưởng nhất chính là lời hứa của người đó, hắn hứa sẽ không làm hại đến người cô muốn bảo vệ, cô lập tức tin.
Mạc Y Y nhớ lại vụ giao dịch mấy năm trước của, khi đó cô mới 15 tuổi.
" Cô là Mạc Y Y?"
Chất giọng trầm lạnh của người đàn ông vang lên, cô gật đầu không đáp, từ người đàn ông đó toát ra một loại áp lực nặng nề khiến cô không dám ngẩng đầu lên nhìn. Người đàn ông đó không để ý, vẫn chất giọng trầm lạnh đó, anh ta quay sang người đằng sau, gọi tên một cách thân mật.
" Ám, anh có chắc cô bé này được không? Nhìn nhút nhát quá, lại còn là tiểu thư nữa."
Người tên Ám cười cười, trả lời.
" Lời của thiếu gia, tôi hoàn toàn tin tưởng."
Cô lúc ấy không hề biết bọn họ đang nói gì, chỉ cảm thấy đã bắt người ta đến đây lại còn nói xấu người ta ngay trước mặt, đây là một loại uất ức. Tính cách bồng bột của tuổi 15 trỗi dậy khiến cô to gan hơn gấp mấy lần.
" Hừ, thiếu gia nhà các người chẳng lẽ lại là một tên biến thái*. Bản tiểu thư đây không có hứng thú."
(* biến thái: ở đây tức là cuồng trẻ em nhỏ tuổi, nói thẳng ra chính là có sở thích cưỡng dâm trẻ em. Ở đây nữ phụ Mạc Y Y hiểu nhầm thiếu gia nhà người ta có sở thích cuồng trẻ em có tính cách kiên cường.)
Cô khoanh tay, hất tóc sang một bên, bộ dáng kiêu ngạo, coi trời bằng vung. Hai người đang nói chuyện sững người lại, quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang cô khiến tay chân cô đột nhiên đông cứng lại, tiếng cười trong trẻo, êm tai đột nhiên bật ra trong góc phòng khiến cô kinh hãi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở nơi đó, tấm mành đen im lặng ở đó, do ánh sáng chiếu vào nên cũng nhìn ra được bên trong thấp thoáng bóng người. Không rõ cảm xúc lúc đó của cô thế nào nhưng nếu nói suy nghĩ lúc ấy, cô chỉ có thể kết luận: Biến thái cũng có tiếng cười hay đến như vậy?
Nghĩ lại, hình như lúc ấy, cô vừa thoát khỏi quỷ môn quan thì phải, nếu vậy phải cảm ơn tiếng cười hiếm hoi của người đó rồi, xúc phạm hắn chưa chết thì quả nhiên mạng lớn. Vụ giao dịch đó đã khiến số phận cô bước sang một ngã rẽ khác, nhìn tổng quát lại, ngã rẽ đó thật sự rất tệ.
Mạc Y Y vuốt mái tóc nâu dài của mình, cười nhẹ:
- Cách giải thoát cho tôi rất dễ. Cô giúp tôi lấy 4 huy hiệu còn lại trên người Mộ Tử Quân, Ân Phàm, Nguyệt Sở Kì và Hàn Ngụy Vũ. Tôi cũng sẽ đưa cô một phần kí ức của tôi.
Lệ Tư Lam nheo mắt lại nhìn Mạc Y Y, giúp cô ta lấy 4 huy hiệu sao? Dễ như vậy à? Không những vậy còn tốt bụng tặng cô một phần kí ức nữa...
- Cô chắc lựa chọn của mình không? Tôi không phải thần thánh.
Mạc Y Y lắc đầu, thanh âm phát ra nhẹ như lông hồng:
- Cô là lựa chọn hoàn hảo nhất. Được rồi, cô trở về đi, mọi người thấy cô lâu tỉnh sẽ rất lo lắng đó.
Lệ Tư Lam trầm lặng một hồi lâu, đột nhiên bị chủ đuổi khách cũng ngẩn người ra vài giây. Trước khi trở về, cô để lại một câu:
- Mạc Y Y, tôi sẽ giúp cô, nhưng đổi lại, tôi có thể ra một yêu cầu cho chính mình.
Mạc Y Y bật cười đáp ứng. Sau khi Lệ Tư Lam thoát ra khỏi không gian đó, một bóng người hiện ra, khoanh tay trước ngực nhìn Mạc Y Y trong hộp kính:
- Mạc Y Y, cô tự tin Lệ Tư Lam có thể thực hiện nó giúp hắn sao?
Mạc Y Y bình thản đáp:
- Chẳng phải chính cô cũng chọn cô ấy sao? Chỉ vì một sơ sót của cô đã kéo hai người đó vào cuộc chiến này còn gì.
Người vừa đến không nói gì, chỉ cười rồi nhanh chóng biến mất, để lại không gian dần tối đi, chỉ còn lại ánh sáng từ hộp kính phát ra chiếu lên bóng người cô độc, lẻ loi giữa rừng hoa Anh Vũ.
- Hi vọng cô không làm tôi thất vọng.