Nếu chỉ dùng nọc độc của Pagliuca để chích vào người của Bạch Lạc thì có lẽ sẽ không thành công nhưng mà có thêm lực lượng của lôi cầu thì lại là chuyện khác. Dưới tác dụng nổ mạnh của lôi cầu thì từng mảng nọc độc bay ra, xuyên thấu qua da của Bạch Lạc, thẳng vào bên trong cơ thể hắn, toát ra một trận khói nhẹ, thậm chí bắn tung tóe lên cả trên mặt và ánh mắt của hắn.
Bởi vì khi Trần Duệ vừa ngã xuống đất thì liền làm nổ cho nên bị thương nặng nhất chính là nửa phần dưới của Bạch Lạc. Bạch Lạc gắt gao bịt lấy con mắt phải đang bị trúng nọc độc, lại che nửa phần dưới, phát ra tiếng kêu thê lương. Hắn không nghĩ tới, một con kiến hôi như thế này lại có thể làm hắn bị thương nặng, không chỉ có bị thương nặng, mà loại độc tố đáng sợ này đang đi vào thân thể của hắn, nhanh chóng truyền đi khắp thân thể, lấy thực lực cấp ma hoàng của hắn hiện giờ thì dường như là không áp chế nổi độc tố.
Giữa tiếng kêu gào thê thảm thì Bạch Lạc hung hăng đá một cước vào ngực của Trần Duệ, nhất thời thì cốt nhục vỡ vụn. Nhưng mà Trần Duệ cũng không có cảm giác đau đớn cho lắm, thân thể của hắn không thể đánh đồng cùng với cấp ma hoàng, vừa rồi hành vi phóng ra lôi cầu là hành vi tự sát, vốn đã bị thương trí mạng.
Bất luận là dẫn linh và tinh thể có cường đại bao nhiêu, dù sao thì không phải sống lại, dược thủy chữa thương cũng như vậy, huống chi hắn cũng không có khí lực để lấy ra dược thủy. Lúc này đây, thật là đánh đến bước đường cùng, không còn gì để liều nữa!
Ý thức của Trần Duệ bỗng nhiên rõ ràng hơn, hắn có thể thấy được vẻ mặt dữ tợn của Bạch Lạc cùng với song túc phi long đang nhanh chóng bay đến đây, chính là thân thể có cảm giác nhẹ nhàng như bay.
Là hồi quang phản chiếu sao?
Người thứ nhất Trần Duệ nghĩ đến là Athena, ánh mặt trời kia giống như nụ cười ấm áp, tiếc nuối khi chưa hoàn thành xong lời hứa hẹn.
Vốn là muốn đem thân xử nam giao cho nàng, đáng tiếc lại bị nữ nhân không biết tên kia cướp mất, sớm biết như vậy thì lúc trước ở trong nhà gỗ đã… thật muốn tỏ rõ tâm ý với nàng, thành thật nhận lỗi ngoại tình, dù cho có bị đánh một trận cũng được. Nhưng mà lại không có cơ hội nữa rồi!
Kristina, tạm thời xưng hô như vậy đi, ma xui quỷ khiến thế nào mà đã trở thành nữ nhân đầu tiên của hắn, nữ nhân này vô cùng hoàn mỹ làm cho người khác động tâm, nhưng mà tư tưởng cùng lực lượng có chút mạnh mẽ, bối cảnh cũng lớn một chút. Có lẽ là mình cùng nàng sẽ không có tương lai, đúng rồi, hiện tại đã không có… Hắn dám đánh cược với tên hỗn đản Lomond kia rằng, sau khi thấy được thi thể của hắn thì câu đầu tiên của nữ nhân này sẽ là “nam nhân ngu xuẩn.”
Zya, băng sơn ngự tỷ, quan hệ bằng hữu như có như không, hoặc là trích dẫn một câu nói của Độc Long, hữu tình là lúc bắt đầu yêu. Thật là muốn xem băng sơn ngự tỷ tươi cười, mặc dù là đã thoáng nhìn qua nhưng đáng tiếc, cuối cùng cũng không nhìn được.
Còn về phần tiểu la lỵ đánh ngất hắn cướp đi nụ hôn phớt đầu tiên kia thì chính hắn cũng không hiểu đó là cảm giác gì nữa, Haizz, quái thúc thúc sẽ bị khinh bỉ, chẳng qua là bây giờ muốn nuôi lớn cũng không kịp nữa rồi.
Sắp chết mà còn nghĩ đến nhiều nữ nhân như vậy, nam nhân quả nhiên là một tên hỗn đản.
Cuối cùng là nhớ tới tên Pagliuca đã kí khết ước với mình, thật xui xẻo đã làm liên lụy tên gia hỏa này. Nếu thế giới này có âm tào địa phủ thì sợ lúc gặp mặt ở dưới đó thì nhất định hắn sẽ lải nhải, quở trách a.
Bạch Lạc đang phẫn nộ điên cuồng liên tiếp đạp vỡ tứ chi của Trần Duệ, đang muốn đạp vỡ đầu của hắn thì bỗng nhiên ở phương xa truyền đến một âm thanh kỳ lạ.
Âm thanh này làm cho ngay cả Bạch Lạc đang điên cuồng cũng phải bừng tỉnh, ngay sau đó thì sắc mặt hắn liền đại biến. Đây là tiếng hít thở!
Một hít một thở, lá đang rơi rụng, cát đá dưới mặt đất, cây cối trong rừng ngay cả Bạch Lạc cũng không tự chủ được mà dừng lại, ngay cả đám mây trên trời cũng không tự chủ được mà phải co rút lại.
Âm thanh của hơi thở này dường như có thể tác động đến mọi việc.
Trên khuôn mặt của Bạch Lạc liền hiện lên vẽ kinh hãi! Tiếng hít thở kéo dài hơn, cảm giác càng thêm hùng hậu, ngay cả mặt đất cũng rung lên! Rốt cục, từng tiếng kêu to vang lên, giống như là loài chim nào đó đang phá xác mà bước ra.
Tiêng kêu to này đã tràn ngập một lực lượng kỳ dị, cho dù là người sắp chết như Trần Duệ khi nghe được tiếng kêu to này thì linh hồn lại trở nên tỉnh táo hơn một ít.
Cường giả như Bạch Lạc lại cảm nhận được một cái khác, tiếng kêu to này ẩn chứa một loại vũ tắc huyền ảo, bao quát cả khu vực này, cho dù là cấp ma hoàng như hắn cũng chỉ có thể nhìn lên mà rùng mình.
Trên không, một ngọn lửa màu đen bùng cháy lên, trong phạm vi đều có thể nghe thấy được tiếng kêu cùng có thể thấy được lực lượng của ngọn hỏa diễm này.
Ngọn hỏa diễm màu đen này giống với hắc viêm của vương tộc Lucifer nhưng mà lực hủy diệt lại khác nhau, đây là một ngọn hỏa diễm sinh mệnh, dưới ánh sáng của nó thì thực vật đặc biệt là lực lượng mới được ra đời.
Trong ngọn hỏa diễm bóng dáng của một con chim khổng lồ dần dần ngưng tụ thành hình, mờ hồ lộ ra kim văn, hai cánh thật lớn, phần đuôi bay múa lên ba cái lông vũ thật dài đẹp. “Niết bàn… hắc phượng hoàng” Bạch Lạc kêu lên mấy chữ này thì giống như là thấy sự việc khiếp sợ nhất trong đời, trong giọng nói lộ ra vẻ sợ hãi mãnh liệt. Cuối cùng hắn bất chấp kịch độc trên người, liều mạng vạch tay lên không trung, trong hư không bắt đầu phát ra những hào quang màu lam nhàn nhạt, nhưng bởi vì ảnh hưởng của ngọn hỏa diễm này nên những hào quang kia nhất thời lại tiêu tán, giống như không có cách nào ngưng tụ lại.
Thân thể Bạch Lạc không khỏi run lên, hoàn toàn cắn nát ngón trỏ, đôi mắt màu lam biến thành màu đen, cuối cùng ở dưới bí pháp khu động thì dùng máu tươi vẽ ra một đạo màu lam hồng xen với cánh cửa. Bạch Lạc cơ hồ là té vào bên trong cánh cửa, trong chốc lát cả cánh cửa và Bạch Lạc đều đã biến mất không còn thấy tăm hơi. Sau khi thân ảnh của hắc phượng hoàng thành hình thì ngọn lửa cũng dần dần vụt tắt nhập vào bên trong cơ thể. Cũng không thấy làm ra động tác gì, trong chớp mắt thì cả thân ảnh đã xuất hiện ở phía trên Trần Duệ, toàn thân phát ra một cỗ uy áp vô hình, khiến cho đám song túc phi long bay tới đều rơi cả xuống đất, lại bị khiếp sợ e rằng không thể nhúc nhích.
Hắc sắc phượng hoàng trong nháy mắt liền biến mất, trên mặt đất đã xuất hiện một nữ nhân, người này mặc váy dài cổ điển, khoác một tấm áo choàng màu xám, trên mặt cũng không có mạng che mặt.
Đôi mắt đen như tóc, dung mạo nàng đủ để khiến cho cả bầu trời phải ảm đạm thất sắc. Đôi mắt mỹ lệ giống như ngôi sao, đúng là giống như hồ nước tĩnh lặng và thâm thúy, “Thiên huyền linh quả, hiệu lực tốt hơn ma lưu quả nhiều, ngoại trừ dục vọng không thể áp chế ra, tác dụng phụ trợ cũng vượt quá tưởng tượng a”.
Cho dù là đối thủ cực mạnh hiện nay của ma giới đến thì nàng cũng có lòng tin để đánh một trân. Nhưng mà hiện tại người đầu tiên nàng đối mắt mà một người đàn ông khác, cả người toàn vết thương, sinh mệnh cũng sắp hết.
Nữ tử cứ đứng như vậy, lẳng lặng nhìn vào Trần Duệ. Trước lúc ngủ say thì nàng từng quyết định, sau khi hồi phục lại thì chuyện thứ nhất không phải là giết chết Bạch Lạc mà giết chết tên nam nhân đã chiếm được thân thể của nàng. Cho dù việc đó có ngoài ý muốn, nghiêm khắc mà nói thì nam nhân này không có lỗi nhưng thân phận của nàng, lực lượng cùng tôn nghiêm của nàng tuyệt đối không cho phép tên nam nhân này sống sót.
Nhưng mà bây giờ nhìn vào bộ dáng của đối tượng sắp phải giết này thì Kristina bỗng nhiên trầm mặc lại, sát ý trong lòng đã mất đi.
Tuy bởi tiếng kêu phượng hoàng, tốc độ tiêu tan linh hồn giảm đi, nhưng sinh mệnh Trần Duệ vẫn trôi đi. Tầm mắt hắn dần mơ hồ, từ hình dáng đại khái, hắn biết nữ tử trước mắt là Kristina, nàng quả nhiên đã khôi phục, làm cho Bạch Lạc hoảng sợ cả dũng khí chiến đấu cũng không có.
Dựa theo kế hoạch, hiện giờ phải truyền tống chạy đi, nhưng đáng tiếc, ý chí hắc ám tạm không thể sử dụng rồi, huống hồ chạy trốn cũng vô ích, đơn giản vì hắn sắp chết rồi!
“Vì sao, vì sao muốn dẫn Bạch Lạc cùng truyền tống?” Vốn những câu tuyên bố tử vong đã được chuẩn bị sẵn, nhưng khi nói ra lại thành câu này.
Kristina niết bàn tương đương với một loại trạng thái ngủ say, trong lúc này tuy rằng lực lượng suy yếu không thể sử dụng nhưng mọi việc phát sinh trong phạm vi 10 km thì nàng đều có thể cảm giác được. Mọi việc hắn làm thì nàng cũng biết.
Trần Duệ có thể nghe được nàng nói chuyện một chút nhưng cũng không thể mở miệng đáp lại, hoàn hảo không phải câu đầu tiên mở miệng là nam nhân ngu xuẩn.
“Nam nhân ngu xuẩn!” Thì ra là câu thứ hai.
Trần Duệ dùng hết khí lực, khóe miệng hơi giật giật, khóe miệng cố gắng nở ra nụ cười.
Linh hồn của hắn như muốn biến mất.
Thật đáng tiếc, còn có nhiều việc chưa hoàn thành.
Xúc động quả nhiên là ma quỷ, lần sau còn xúc động nữa sao?
Hình như… còn có thể. Được rồi, ta chính là một tên ngu xuẩn.
Huyết nhục lẫn lộn trên mặt, lúc này miễn cưỡng nở nụ cười thì có vẻ hơi dữ tợn, đôi mắt xinh đẹp của Kristina vẫn như cũ vẫn trầm tĩnh như nước chỉ là một giọt nước mắt trong suốt từ hai gò má lặng lẽ chảy xuống.
Mà ngay cả bản thân Kristina cũng có chút kinh ngạc, nàng không nhớ rõ đã bao lâu rồi mà bản thân chưa rơi lệ, từ năm đó bắt đầu từ khi tự tay nàng giải quyết đám phiến loạn thì nước mắt cũng đã rời xa nàng, chỉ còn lại đó là vẻ vô tình và trầm lặng.
Nhưng mà coi như thả lỏng bản thân một lần đi, không phải vì hắn mà vì chính bản thân mình khó được một lần như vậy coi như là một loại thả lỏng áp lực trong một thời gian dài.
Dù sao thì rất nhanh nàng sẽ ngồi lên vương tọa, ánh mắt của nàng sẽ lạnh lùng nhìn về phía muôn dân.
Kristina vươn tay ra, kéo, xắn cổ tay áo, bỗng nhiên máu tươi trên cổ tay của nàng chảy xuống, máu rơi vào những vết thương trên người của Trần Duệ, miệng vết thương bắt đầu phục hồi lại, không chỉ có viết thương mà ngay cả linh hồn sắp bị tiêu tán của Trần Duệ cũng bị một lực lượng kỳ dị nào đó, một lần nữa ngưng kết lại với nhau.
“Cái này coi như hai chúng ta không còn thiếu nợ nhau..” Bản thân Trần Duệ không thể nhìn thấy, từng giọt máu tươi của Kristina mơ hồ xuất hiện phượng hoàng ấn ký.
Dưới tác dụng của một lực lượng huyền ảo nào đó, tứ chi cùng với trước ngực bị thương nặng đã dần dần khôi phục, tuy rằng thương thế ở bên trong vẫn nghiêm trọng như cũ nhưng cũng đã bắt đầu có sinh cơ, cùng với trạng thái sắp chết lúc nãy giống như hai người khác nhau. Trần Duệ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, nhưng mà lại lờ mờ nghe được một câu: “Lần sau gặp lại, sẽ là ngày chết của ngươi…”.
Hắn cố gắng muốn mở to mắt để nhìn xem bộ dạng của Kristina nhưng cuối cùng cũng không thể nào kháng cự nổi cơn mỏi mệt, cuối cùng cũng đã ngủ.