Thấy Trần Duệ sắp bị xé thành mảnh nhỏ, hai cái kim chúc châu đã muốn phát ra quang mang nhàn nhạt. Bỗng, nam nhân kia bỗng làm ra một động tác quái lạ, là một động tác bay lượng của loài chim, hẳn là của song túc phi long, còn bất chợt há mồm, vẻ măt thập phần buồn cười, chẳng lẽ dưới tình huống nguy hiểm hắn bị hỏng não rồi sao?
Nhưng kế tiếp, chuyện lạ đã xảy ra, đám song túc phi long không còn ở trạng thái công kích nữa, hơn nữa còn chăm chú nhìn hành động buồn cười kia, thỉnh thoảng còn khẽ cười.
Kristina cảm giác được, loại địch ý ban nãy đã giảm đi rất nhiều, trong lòng càng thêm kinh ngạc: Trên đời này có loại thú thuật thần kỳ vậy sao? Chỉ biểu diễn vài động tác liền có thể khiến loại ma thú hung mãnh song túc phi long buông bỏ địch ý?
Không có khả năng! Nếu đơn giản như vậy thì khắp ma giới đầy trời đều là ma thú sư cưỡi cự long bay lượn rồi!
“Khắc Cốt thích nhất là cắn đồ vật như thế này, hơn nữa cắn rồi còn không chịu nhả ra”, “Mãnh Đạt hình như từng nói hắn còn có một đại thúc, hình như tên là Tucker…”.
“…”
Trần Duệ hiện tại cảm thấy bản thân mình phi thường may mắn, ngày trước ở Ám Nguyệt thành không trung so đấu chiếm được hai đầu ấu thú song túc phi long, đồng thời càng may mắn hơn là bình thường nhàn rỗi hắn thường hay trò chuyện với hai tên này, nếu không, chỉ làm thú long kỵ bình thường thì giờ phút này đã bị xé tan xác đến cặn bã cũng không còn.
Lúc này, đám song túc phi long mới nhẹ nhàng hạ xuống. Con cầm đầu rõ ràng thân hình to lớn hơn những con còn lại, da màu nâu nhạt, vảy phiếm loé ra lam quang, trên đuôi còn mang độc tố. Những con song túc phi long còn lại nhường đường cho nó, tất cả đều khép cánh, cúi người, tỏ vẻ kính sợ. Phân tích chi nhãn lại tiếp tục phát huy tác dụng, thực lực của con song túc phi long này là “không thể xác định”.
Trần Duệ trong lòng rõ ràng con này rất có thể là phi long vương, nhanh chóng nói trong ý thức: “Tôn kính vương giả, ta là đồng bọn của Khắc Cốt và Mãnh Đạt, từ địa phương xa xôi đến đây, ta chính là muốn đưa bọn chúng trở về quê hương”.
Phi long vương trừng mắt nhìn Trần Duệ một hồi, thẳm sâu trong lòng hắn chợt dâng lên một điểm tức giận, một lúc lâu sau mới gầm lên một tiếng.
“Đám ma tộc giảo hoạt các ngươi, ngày xưa săn bắt tàn sát chúng ta, tuy rằng ta không biết ngươi có gì để trao đổi với ta, nhưng ta tuyệt không tin ngươi!”.
Một tiếng gầm này vang lên, đám song túc phi long nguyên bản vẫn đang thân thiện liền lập tức lại lộ ra vẻ địch ý.
Phi long vương trí tuệ và lực lượng quả nhiên cao hơn song túc phi long trưởng thành bình thường, đối mặt với địch ý này, Trần Duệ vội vàng giải thích: bản thân hắn trời sinh đã có năng lực trò truyện với song túc phi long, trong một lần vô tình ở một cuộc thi đấu, ngẫu nhiên giải cứu được hai đầu ma thú song túc phi long bị thợ săn bắt được, sau đó còn trở thành đồng bọn thân nhất của bọn chúng, hơn nữa còn đáp ứng sau này sẽ đưa bọn chúng về lại cố hương.
Hắn còn tiếp tục kể ra tập tính đặc thù thường ngày của Mãnh Đạt và Khắc Cốt liền thấy hai song túc phi long thấp giọng kêu lên, nguyên lai không ngờ đây là cha mẹ của Mãnh Đạt, bọn chúng biết được tin tức đứa con bị mất tích của mình, dù có phi long vương ở đây cũng như cũ biểu hiện ra kích động cực lớn.
Trần Duệ nhân cơ hội này còn nói rõ hắn và Mãnh Đạt, Khắc Cốt cùng nhau đến đây, nhưng vì không thể xuyên qua Lai Á trấn nên chúng nó vẫn còn lưu lại Tây Lang sơn.
Phi Long vương trầm tư suy nghĩ, tuy rằng trí thông minh của nó hơn những đầu Song túc phi long bình thường nhưng còn xa mới đạt tới trình độ của Pagliuca, nhất thời không biết chuyện “ma tộc” vừa nói có đáng tin không.
“Ta, Trần Duệ, lấy hàm răng và móng vuốt của ta xin thề…” Trần Duệ mấp máy môi, còn giơ tay trái lên, đây là lời tuyên thệ mãnh liệt nhất, hắn biết song túc phi long coi trọng nhất là răng nanh cùng móng vuốt, “Ta với đám người thích nô dịch Song túc phi long tuyệt đối bất đồng, trong lòng ta, song túc phi long là bằng hữu đáng để tín nhiệm nhất!”.
Sau khi thấy Trần Duệ trịnh trọng phát ra lời “thề độc”, thái độ phi long vương rốt cục cũng có chuyển biến, nhưng cũng chưa hoàn toàn tín nhiệm hắn, giọng điệu vẫn bất thiện như cũ: “Trần Duệ, ta tạm thời thừa nhận ngươi là bằng hữu của song túc phi long, nhưng hiện tại bầy phi long chúng ta đang đối mặt với uy hiếp lớn nhất, trước khi giải trừ được nó, tốt nhất là ngươi đừng dẫn Mãnh Đạt và Khắc Cốt trở lại!”.
“Nguy hiểm gì vậy? Ta coi như là bằng hữu tốt nhất của Phi Long, ta hi vọng mình có thể góp sức trợ giúp các ngươi”.
Rời khỏi đây rất có thể sẽ gặp lại tên Bạch Lạc nguy hiểm kia, nếu muốn đi ít nhất cũng phải đợi đến khi ý chí hắc ám có thể sử dụng lại được, còn không, ở lại sào huyệt của đám phi long này là tốt nhất.
Lần này còn rất lâu mới có thể sử dụng ý chí hắc ám, cho dù mộng yểm chi đồng cũng không thể nhanh như vậy tìm được sào huyệt của phi long, huống hồ Bạch Lạc khẳng định không thể ngờ bọn hắn lại dám trốn ở nơi cực kỳ nguy hiểm này.
“Thực lực của ngươi quá yếu, địch nhân của chúng ta là cửu đầu xà cường đại, chúng muốn chiếm lấy sào huyệt phi long này, hai bên đã giao chiến nhiều lần, mất đi rất nhiều tộc nhân anh dũng”.
Cửu đầu xà là một loại ma thú cỡ lớn, tứ chi tráng kiện, có chín đầu, lực lượng yếu hơn cự long rất nhiều, và đương nhiên trí tuệ càng thua xa. Cửu đầu xà thân mang kịch độc, hơn nữa phòng thủ vật lý lẫn ma pháp đều cực cao, còn có một vài biến dị có thể công kích ra nhiều loại ma pháp đặc biệt, trừ phi chém rụng chín đầu của nó, nếu không không thể nào hoàn toàn giết chết nó được, nhược điểm duy nhất chính là nó hành động tương đối chậm chạp.
Ở u dạ thấp địa này, cửu đầu xà có một đôi thư hùng, bởi vì thể chất, nên giống như song túc phi long, chúng cũng thích sống ở hoàn cảnh kịch độc. Trước kia cả hai tộc đàn rất ít phát sinh xung đột, nhưng bởi vì gần đây độc đường chậm rãi khô kiệt, mà cửu đầu xà lại vừa sinh con, cho nên mới động tâm đến sào huyệt của song túc phi long.
Song phương đả xảy ra vài lần giao chiến, bởi vì đều là sinh vật kịch độc, độc tính không thể phát huy tác dụng, nhưng lực lượng cửu đầu xà mạnh hơn song túc phi long rất nhiều, cứ xem vào tổn thất, chỉ mới giao chiến vài lần nhưng tộc đàn song túc phi long tổn hại thảm trọng, ngay cả cha mẹ của Khắc Cốt cũng hi sinh trong chiến đấu.
Cửu đầu xà trưởng thành có thể đạt đến cấp ma hoàng, kém nhất cũng là đại ma vương, Trần Duệ nhất thời chưa nghĩ ra biện pháp gì ổn thoả, chỉ có thể nói: “Bằng hữu của ta, cho ta chút thời gian, ta sẽ có cách giúp các ngươi đối phó bọn cửu đầu xà kia”.
Đúng lúc này, chợt nghe sau lưng truyền đến âm thanh kì lạ, nhìn lại, liền thấy Kristina run rẩy kịch liệt, hai viên cầu trong tay rơi xuống đất, thân thể run rẩy, tựa hồ có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào. Trần Duệ đang định tiến đến đỡ nàng liền bị nàng nhấc tay ngăn: “Không cần lại đây!”.
Trần Duệ thầm than một tiếng: không ngờ nữ nhân này có thể bình thản mà không sợ hãi chạy trốn, vậy là vừa rồi mình và song túc phi long khai thông khẳng định đã bị nàng nhìn thấy hết.
Kristina hít sâu một hơi, dần dần bình tĩnh lại, tận lực khống chế cảm xúc, hờ hững nói: “Ngươi quả nhiên đã thoát được kim tinh ma tỏa… Vừa rồi ngươi bảo ta chạy đi là sợ ta biết ngươi có ngự thú thuật thần kỳ này à? Còn nữa, ngươi không có dụng giải dược, vậy là… ngươi căn bản không sợ kịch độc của song túc phi long!”.
Trần Duệ không ngờ nàng thân mang trọng thương còn có thể nhìn ra nhiều chuyện như vậy, nói: “Sư phụ ta có truyền thụ ngự thú thuật cho ta, nhưng đây mới là lần đầu ta sử dụng, đối diện với các ma thú cường đại tuỳ thời có thể đem ta trở thành thực vật, quả thật ta cũng không có gì nắm chắc, nếu ta thực lợi hại như lời ngươi nói thì đã sớm dẫn một đội song túc phi long đi Lai Á trấn tiêu diệt Huyết Sắc Hộ Vệ đoàn rồi, sao có thể để cho ngươi bắt chứ?”.
Kristina hừ lạnh một tiếng: “Vậy ngươi bảo ta đi trước, là bởi vì ta so với song túc phi long còn đáng sợ hơn?”.
“Nữ nhân quá thông minh, chưa chắc là chuyện tốt” Trần Duệ lắc đầu nói, bất quá hắn cảm thấy có điểm kỳ quái, nàng theo sát đến đây mà vẫn không có vấn đề gì, chẳng lẽ nàng ta cũng có khả năng miễn dịch độc tố.
Kristina bất mãn nói: “Ngươi xem thường nữ nhân?”.
“Tuyệt đối không!” Trần Duệ cười khổ nói: “Nhưng nếu nữ nhân ma giới đều thông minh mẫn tuệ như tiểu thư thì nam nhân như chúng ta làm gì còn đường sống?”.
“Chỉ do đám nam nhân các ngươi vô dụng!” Kristina lại hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói còn mang theo vài phần giận dỗi.
Nàng lập tức ý thức được chính mình có chút thất thố, trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi trước nay chưa từng có, thân hình còn chấn động kịch liệt hơn.
“Tiểu thư, chổ này là chút thuốc khôi phục của ta…”.
“Không cần!” Kristina hét lên, thở dốc kịch liệt rồi vung tay lên, một cái trướng bồng xuất hiện trên mặt đất, rồi nói tiếp: “Hai cái lôi cầu kia, dùng sức công kích thì ba giây sau sẽ tự phát nổ, ngươi cầm lấy phòng thân, nhớ kỹ, bất kể như thế nào… cũng không được tiến vào trướng bồng này!”.
Nói xong, nàng cố gắng chống đỡ thân thể, xoay người bước từng bước vào trướng bồng, nhưng do vết thương quá nặng, lại bắt đầu lảo đảo ko vững. Trần Duệ thật sự không thể không để ý, lại tiến đến đỡ lấy nàng, cho dù cách một lớp quần áo cũng có thể cảm giác đươc sức nóng đặc biệt, thở dài nói: “Thương thế nặng như vậy còn cố chấp làm gì? Để ta đỡ ngươi đi!”.
Kristina lại càng run rẩy hơn, nhưng có lẽ không còn sức nữa nên im lặng để Trần Duệ dìu nàng vào trước bồng. Trong trước bồng trải một lớp thảm, chăn đệm nằm dưới đất, không bị chút ảnh hưởng từ bên ngoài, độc tố càng không thể xuyên thấu qua.
Trần Duệ đặt nàng nằm lên chăn, nhưng Kristina vẫn gắt gao nắm chặt lấy tay hắn, thân thể nàng càng lúc càng nóng.
“Kristina, ngươi bị thương rất nặng, còn phát sốt, để ta lấy chút thuốc cho ngươi.” Trần Duệ bị nắm lấy một cánh tay, cảm giác tư thế của mình thực không hợp.
Kristina vẫn không buông tay, cả người run run, bỗng nhiên thở dài một nơi, nói ra một câu hết sức bất ngờ: “Ta đã đánh giá bản thân mình quá cao”.
Thanh âm tràn ngập chua sót lẫn bất đắc dĩ. Sau đó, giống như buông bỏ một áp lực gì đó vẫn đang kiềm chế tự nãy giờ. Trần Duệ không kịp phản ứng, chỉ thấy cửa lều trại đột nhiên tự động đóng lại.
Ngay sau đó một thân thể nóng bỏng áp lấy hắn!