[Dịch]Chân Huyết Lệ

Chương 59 : Đại Thủy Chiến: Trầm Tĩnh Soi Mình




Đúng như dự đoán của Long Cơ, quân Mông Tập sau khi bị đột kích thì án binh bất động, trời sáng rồi vẫn không có dấu hiệu ra quân, Long Cơ nhìn trận địa của địch thì nói với hai người Triệu Phong và Đình Nguyên

- Quân tiên phong đã lên đến hai vạn gần bằng quân số của ta, giờ nhìn kỹ mới thấy sợ

- Là trận Ngư Lân xem ra tên tướng tiên phong này cách hành quân cũng rất cẩn thận

- Đình Nguyên trận này cậu đánh, nhớ theo kế hoạch mà làm, sau khi thua trận thì lui về trại sau, việc còn lại để tớ và Phong lo

Đình Nguyên càu nhàu

- Sao lúc nào trở thành anh hùng cũng không có phần của tớ vậy, phải biết liên tiếp thua trận thế này thật không mấy vui đâu nha

- Phong à hay cậu đổi cho tớ nhé

Triệu Phong mỉm cười nói

- Chỉ trách diễn xuất của tớ không tốt bằng cậu, ra đó tớ mà không kiềm được thì lại hỏng chuyện, thôi thì đành chịu khó mà làm đi

- Đến lúc lãnh chiến công nhất quyết tớ sẽ nhường cậu công đầu chịu không

Đình Nguyên thở dài ngao ngán

- Thôi thì đành vậy, Triệu Phong, Long Cơ tớ ra trận đây mọi chuyện còn lại các cậu trông nom cho tốt đó

Dứt lời Đình Nguyên đội mũ trụ cắp song giản lên ngựa tiến ra, Đình Nguyên hét lớn

- Đội số một, số ba, số năm, số chín, trận trường xà theo ta nhập trận

Quân của Đình Nguyên năm ngàn người rời trại xông ra phía quân Tây Lỗ đang giàn trận

Lúc này bên kia chiến tuyến, tướng tiên phong của địch là Mông Hạo con trại của Mông Tập ngồi trên lưng ngựa quan sát trận hình của Đình Nguyên thì nói với tòng sự bên dưới

- Là trận trường xà, quân địch năm ngàn, thuẫn binh tiên phong, tiễn binh nhị đội, kỵ binh bọc sườn đánh vào thân và đuôi rắn

- Địch cách một trăm bước tiễn binh tiến hành động thủ

Lời vừa dứt đội thuẫn binh liền tiến lên phía trước lập trận hình, những tấm chắn thép sáng bóng dựng sát nhau tạo thành tường trận vững chắc, trên những tấm thuẫn chìa ra là những mũi thương dài nhọn hoắc tua tủa vươn ra ngoài. Sau bộ binh là cung đội, ba lớp cung binh xếp thành hàng, tên tra vào cung chỉ chờ một tiếng hiệu lệnh thì lập tức bắn ra ngay. Ngoài ra kỵ binh của Tây Lỗ ở phía sau cũng đã chuẩn bị xong, khi nào cung thủ ra tay thì kỵ binh tức tốc lập tức động thủ tấn công vào sườn của quân Bắc Nhung

Đình Nguyên trông thấy thế trận của địch thì chửi thầm

- Mẹ nó thủ kỹ thế này thì xông vào kiểu gì đây!

- Huynh đệ theo ta!

Khi còn cách độ một trăm bước, quân Tây Lỗ cung binh bắn tên ra như mưa, Đình Nguyên bất ngờ cho quân rẽ ngoặc sang trái tránh được tiễn thế của địch, quân Bắc Nhung dưới trướng của Đình Nguyên là kỵ binh nên ứng biến rất linh hoạt, nên tiễn thế Tây Lỗ dù lợi hại nhưng không thể làm thương tổn đến họ một chút nào

Mông Hạo thấy thế thì lại nói với tên tòng sự

- Quân địch tiến về phía phải, lập tức cho doanh hai doanh ba lùi lại đón thỏng chúng vào trong, doanh năm doanh sáu lập tức tấn công hậu đội của địch

- Trung quân chuyển sang trận đường chéo từng bước ép sát địch về phía ngọn núi bên kia

Lời nói vừa dứt cờ hiệu trong quân phe phẩy liên hồi, cánh phải của Mông Hạo đội hình bắt đầu di chuyển, cánh trái đám kỵ binh chuyển từ sau ra trước tiến đánh hậu đội của quân Đình Nguyên, còn trung quân của Mông Hạo chia thành năm nhánh quân duy trì trận ngư lân nhưng phương hướng thì nghiêng sang hẳn phía phải, từng bước từng bước đội trung quân di chuyển tạo thành một bức tường ép cánh quân Đình Nguyên di chuyển hẳn về một phía

Đình Nguyên nhìn địch biến trận thì hét với đám binh sỹ theo sau

- Huynh đệ quân của chúng chặn đường lui của ta rồi, không còn chỗ chạy nữa, anh em liều chiến thôi

- Quân Đình Nguyên theo ta biến trận, trận lưỡi khoan phân hai mũi đục nát cái bức tường khốn kiếp kia

Quân của Đình Nguyên nhận lệnh lập tức chia thành hai đội tấn công thẳng vào trung quân của Mông Hạo

Mông Hạo cười nhếch mép

- Tiểu tử, nghe phụ thân nói cứ ngỡ bọn ngươi ghê gớm lắm, không ngờ tài năng kém cõi như vậy

- Chư tướng địch đến rồi giết hết cho ta, hôm nay nhất quyết phải tắm máu quân Bắc Nhung tại chốn này

Ầm, ầm

Hai đạo quân lao thẳng vào nhau thật mãnh liệt, những con chiến mã phi hết tốc lực tông hết sức vào những lá chắn thép khiến chúng bị hất tung hẳn ra sau, nhưng bộ binh cũng chẳng chịu kém, thiết xa trận này luyện tập đã lâu dù thế tiến có mạnh bạo vẫn có thể ngăn được. Thấy vậy Đình Nguyên thúc ngựa đi trước cầm song giản hăng hái chiến đấu, cặp giản trong tay Đình Nguyên thế nặng tựa ngàn cân liên tục bức lui tường trận của quân Tây Lỗ, nhưng tường trận ấy cứ liên miên bất tận không hết, cứ lớp trước bị phá là lớp sau lại thành hình, nên quân của Đình Nguyên không thể thẳng tiến ngay đến chỗ của Mông Hạo được

Lúc này Mông Hạo bảo với tên tòng sự

- Mang đao đến cho ta, hôm nay Mông Hạo ta phải lĩnh giáo xem rốt cuộc thực lực của bốn con chó hoang phương Bắc ấy thế nào mà lại khiến cho nhiều người khen như vậy

- Để xem là giản của ngươi nặng hơn hay là đao của ta nặng hơn

Nghe thấy chủ tướng nói vậy tên tòng sự liền bảo hai tên lính chạy mang vũ khí đến, là một cây đại đao khá nặng, Mông Hạo tiếp lấy một cách nhẹ nhàng rồi quất vào mông ngựa mà tấn công về phía Đình Nguyên

Quân Tây Lỗ trung quân giản ra, Mông Hạo dẫn đám thân binh lao về phía trước, Mông Hạo chỉ mặt Đình Nguyên mà hét

- Tiểu tử có dám tiếp đao của ta hay không?

Đình Nguyên cũng quất ngựa lên phía trước

- Tới đây Đình Nguyên ta luôn luôn sẵng sàng

Song giản của Đình Nguyên và đại đao của Mông Hạo chạm nhau liên hồi, quân hai bên đánh nhau một trận dữ kinh hồn, lúc này phía sau quân của Mông Hạo có cờ hiệu của quân Bắc Nhung. Long Cơ dẫn một vạn quân đóng ở cách đó một đoạn không xa, chiêng trống đánh inh ỏi không ngớt, quân sỹ la hét liên hồi. Đình Nguyên thấy vậy thì dạy binh sỹ la hét

- Viện quân đến rồi mau bắt sống tướng giặc không cho hắn chạy thoát, anh em theo ta, sát

Quân Bắc Nhung la hét inh trời khiến cho quân Tây Lỗ nghi nghi hoặc hoặc không biết làm sao, Mông Hạo nhìn cánh quân Long Cơ đang án binh bất động thì thầm than không ổn

- Trận hình bên ta từ sớm đã dịch chuyển qua hết phía này, hậu quân chỉ còn lại tiễn đội, nếu địch tấn công thì quân ta sẽ trở tay không kịp

- Nhưng nếu giờ quay lại đội hình sẽ vỡ nát, đám kỵ binh trước mặt nhất quyết sẽ không bỏ qua cơ hội mà tàn sát quân ta

- Tính tới tính lui cả hai cách đều không ổn tí nào

Còn đang suy nghĩ thì Đình Nguyên đã sấn tới trước, hắn vung một giản thật mạnh về phía Mông Hạo, Đình Nguyên hét

- Ngươi nghĩ đây là lúc chia trí lo ra sao, tên tướng Tây Lỗ kia tiếp ta một giản

Lời nói vừa dứt giản đã như chớp động xuất hiện đến trước mặt, Mông Hạo hai tay luống cuống thu đao về đỡ, nhưng một chiêu này của Đình Nguyên quá mạnh khiến cho Mông Hạo không kiềm được mà ngã xuống ngựa. Đình Nguyên thấy vậy thì định lao tới giết chết Mông Hạo, nhưng ngờ đâu một mũi tên bay đến trúng vào đầu con ngựa của Đình Nguyên khiến nó chết tốt, hất Đình Nguyên xuống bên dưới.

Từ xa một người cưỡi con bạch mã hai tay cầm cung thích chí cười gằng

- Anh hùng thường tuyệt lộ, tiểu tử ta tới rồi

Người đến là Siêu Chẩn cùng năm vạn quân Tây Lỗ, đang từ phía sau lù lù tiến lại, thế đến như nước lũ triều cường

Đình Nguyên sau khi bị rơi xuống ngựa thì quân Tây Lỗ ập đến, may mà lúc đó một kỵ binh bên phía Bắc Nhung đã lao đến giúp đỡ, cho Đình Nguyên ngồi chung một ngựa mà ta xung hữu đột đánh ra. Thấy viện binh đã đến Mông Hạo mới chắc ý chủ chiến, quân Tây Lỗ dưới trướng của Mông Hạo hăng hái tấn công, bên kia quân của Long Cơ vẫn án binh bất động, Đình Nguyên thấy vậy thì hét lớn

- Huynh đệ rút thôi!

Lời vừa dứt Đình Nguyên dẫn đám kỵ binh mở một đường máu tiến ra ngoài, tuy nhiên quân Tây Lỗ phòng thủ kín kẽ, khiến cho quân Bắc Nhung thoát ra được nhưng cũng phải trả một cái giá khá đắt, một nữa kỵ binh đã táng mạng nơi sa trường

Ngày hôm đó ở Miện Thủy chưa hết một ngày quân Bắc Nhung thua liền năm trại lui hơn sáu mươi dặm, đóng quân cách Hào Sơn khoảng mười dặm án binh bất động chờ quân Tây Lỗ. Trong khi đó quân do Siêu Chẩn và Mông Hạo hợp lại thành một sau khi chia quân trấn thủ khắp nơi thì liền thông báo cho Mông Tập gấp rút hội quân chuẩn bị đánh vào hai cứ điểm cuối cùng ở phía Tây ải Thiên Hựu của quân Bắc Nhung

Đứng trong trại nhìn ra, Đình Nguyên với tay gỡ một mũi tên còn cắm phía bên giáp tay, hậm hực nói

- Kẻ thì chạy suốt một ngày, người thì đuổi hết một ngày, kết quả đều đã mệt rồi

- Mẹ nó chứ! Mém chút nữa là không còn thở nỗi nữa rồi

Triệu Phong cũng không khá hơn, trên người hắn cũng dính vài vết thương khi giao đấu với Mông Hạo và Siêu Chẩn, nhưng hắn tâm tính tốt hơn Đình Nguyên một chút, hắn nhìn qua tên bạn mà an ủi

- Còn giữ được mạng xem ra chúng ta coi như đã may mắn lắm rồi, quân Tây Lỗ hiện tại binh lực vững mạnh, thế tiến công như vũ bão, nếu không phải ban đầu chủ ý của chúng ta là lui quân, e rằng sẽ còn thê thảm hơn nhiều

Nghe thấy lời Triệu Phong, một người không nhịn nổi nữa mà lên giọng xỉa xói

- Đúng là lời nói của một bọn chết nhát

Kẻ đến chính là Trác Bất Phàm, anh ta cưỡi con ngựa màu nâu nhạt dẫn theo ba vạn binh Sở vừa kịp lúc tới hiệp trợ, thấy bộ dạng thảm hại của bọn Triệu Phong và Đình Nguyên thì tỏ vẻ khinh thường, hắn nói

- Cứ tưởng các ngươi ghê gớm lắm, không ngờ cũng chỉ là bọn giá áo túi cơm, nếu đã thế thì hãy lui về sau đi ở đây đã có ta lo rồi

Lời nói của Trác Bất Phàm đầy móc câu, Đình Nguyên sắc giận định nhào đến phân hơn thua thì Long Cơ gần đó đã ngăn lại, hắn nhìn Trác Bất Phàm mà nói

- Tuy nói việc phòng giặc là việc chung của mọi nhà, nhưng hiện tại quân lực của chúng tôi đã quá mệt mỏi không thể trụ được nữa

- Nếu Trác tướng quân đã có lời chúng tôi chỉ còn biết vâng mệnh lui về sau, chuyện ở đây nhờ người trông nom hộ

- Tướng quân đây đã là nơi hiểm yếu cuối cùng mà chúng ta có, vì vây phiền người tận sức cho

Trác Bất Phàm không thèm trả lời chỉ giục ngựa tiến binh vào trại, ba vạn quân Sở cũng theo hắn từ từ tiến vào, Đình Nguyên thấy vậy thì tức anh ách chửi lớn

- Mẹ nó! Rõ ràng tên này đóng quân ở đây đã lâu thấy quân ta nguy khốn không thèm tới giúp, chờ khi chúng ta thảm hại thế này mới xuất hiện

- Thật là hết chịu nổi nữa mà

Long Cơ thấy tên bạn như vậy nhưng không tỏ thái độ gì, hắn quay sang Triệu Phong mà hỏi

- Thấy thế nào!

Triệu Phong đáp

- Nhìn thấy quân lực Tây Lỗ hùng hậu mà không hề sợ hãi, ánh mắt quân sỹ rất ngoang cường, xem ra đây quả thật là tinh binh trải trăm trận, đều là lão làng trong việc giết người

- Nhìn thần thái của chúng lại nhớ đến đám kỵ binh dưới trướng của vương gia, xem ra trận này Sở quốc đã ra át chủ bài rồi

Long Cơ gật đầu đồng ý với Triệu Phong, hắn ta nói

- Ba vạn quân này chí ít có thể chịu nổi một đòn, không những thế có khi còn mời được con cáo già kia xuất đầu lộ diện

- Đã thế quân ta cứ lui về sau nhường uy phong lại cho Sở quốc vậy

Sau đó Long Cơ đặt tay lên vai Đình Nguyên rồi nói

- Vây địch cũng là binh pháp, phục kích địch cũng là binh pháp, đột kích địch cũng là binh pháp, giả lui bại trận cũng là binh pháp

- Kẻ không biết lời nhận xét thường bị những lời giao ngôn làm cho lay động, còn chúng ta là tướng lĩnh phải kiên định trước những thị phi, chỉ cần biết kết quả mà không cần quan tâm đến diễn biến của quá trình

- Người xưa có nói: “ Cúi đầu ngày nay, ngẩn đầu mai sau”. Huynh đệ chỉ cần trận này ta còn nhịn được thì Miện Thủy ngày sau tức sẽ là mồ chôn của quân Tây Lỗ

- Đình Nguyên cậu hiểu nỗi khổ tâm của tớ chứ

Đình Nguyên khe khẽ gật đầu, sau đó Long Cơ an ủi cậu ta, rồi binh lính dưới trướng của Long Cơ từng tốp, từng tốp một lui về trại sau an dưỡng

---------------------------------------------------o0o---------------------------------------------------

Lại nói sáng hôm đó khi Miện Thủy giao chiến thì trên đoạn eo nối liền ải Tả Giang và ải Thiên Hựu, thủy quân Tây Lỗ do Tả Vương Bí xuất lãnh cũng đã tiến hành đổ bộ, cả thảy là mười vạn thủy binh đặt chân lên cứ điểm của Bá Ninh mà tiến hành giao chiến

Tả Vương Bí sau khi nhập địa thì tiến hành vây công cứ điểm đầu tiên, ông ta cưỡi ngựa dẫn mười vạn quân thế như rồng như hổ từng bước áp sát trại của Bá Ninh, Bá Ninh cầm thương dẫn hai vạn quân đến đối chiến

Quân Tây Lỗ và quân Bắc Nhung chạm nhau nơi Bình Than, mười hai vạn con người cổ súy cho chiến địa chẳng mấy chốc đã thành hình, cờ múa trống rung vừa náo nhiệt, vừa tiềm ẩn sát khí ngợp trời, hai bên đều giương ánh mắt sắc lạnh nhìn kẻ thù đối diện, dùng cách bắt đầu chặm rãi nhất nhưng lại đầy hàm ý

Người ta nói, trước khi đối chiến thường lấy đạo nghĩa ra giảng giải một hồi, một là khích lệ tinh thần chính nghĩa của quân ta mà đã kích đấu tâm của quân địch, hai la thăm dò thực hư mạnh yếu của địch, ba là xem tướng lĩnh địch là người thế nào để dễ dàng áp dụng kế sách, Tả Vương Bí xuất thân là quân sư nên kế sách thường hay tuần tự mà làm

Tả Vương Bí gióng ngựa lên phía trước gọi Bá Ninh ra mà tranh biện

- Kẻ biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, tướng quân tuổi trẻ tài cao chẳng lẽ không nhìn thấy đại cục đã định

- Ở đời suy thời mới tới thịnh thời, thịnh thế lại đến suy vi, đạo hợp tan trong thiên hạ vốn là lẽ thường của trời đất, con dân thiên hạ vốn chảy chung một dòng máu, hà tất phải phân Đông Nam của Tây Lỗ, Tây Nam của Hỏa Lam, Bắc của Bắc Nhung cơ chứ

- Lại nói phương Bắc nhiều năm quần hùng cát cứ, chiến loạn liên miên, lòng dân ly tán, thử hỏi có phải là vì lợi ích của bá tánh chăng

- Tây Lỗ ta vì thấy cảnh dân chúng lầm than không muốn sinh linh tiếp tục đồ thán mới dấy quân nhân nghĩa, muốn dùng ơn đức trải bốn phương, thu nhận lưu dân khắp nơi quy về một mối sống cảnh thái bình thịnh trị

- Các ngươi đều là từ dân mà ra sao lại không hiểu nỗi đau của bá tánh, ta đây thấy hiện thực trước mắt mà lòng đau như cắt, chỉ muốn khuyên những kẽ u mê mau tìm thấy nẻo sáng

- Chỉ cần đầu hàng ta cam đoan cuộc sống tương lai của mọi người chỉ là những ngày tươi đẹp nhất, không có chiến loạn, không có đói kém, vạn dân sống trong cảnh yên vui, cha không lìa con, vợ không lìa chồng

- Ta đã trải nỗi lòng của mình mà bày tỏ với các vị, chỉ mong mọi người thấy sáng mà theo không nên làm điều khờ dại, kết thúc một cuộc chiến không cần thiết, để không có thế một giọt máu nào rơi uổng phí nữa, chư vị nghĩ thế nào về ý kiến của ta?

Bá Ninh nghe vậy thì đáp

- Lời của tướng quân nói không sai nhưng Bá Ninh là kẻ ngu muội có một vài điểm muốn thỉnh giáo

- Nếu thiên hạ đã chung một dòng máu, tại sao chỉ có Bắc Nhung đầu về Tây Lỗ, mà không phải Tây Lỗ đầu về Bắc Nhung

- Lại nói quân Tây Lỗ là quân nhân nghĩa thì những tử sỹ như chúng tôi vì nước quên thân chống giặc ngoại xâm, phải chăng chỉ là đám nghịch tặc, thổ phỉ làm điều nhơ bẩn

- Tướng quân người có thể trả lời cho Bá Ninh này nghe chăng

Lời nói của Bá Ninh ngắn gọn, nhưng từng câu từng chứ đều xuất tích gãy gọn, nhắm vào trọng tâm khiến cho Tả Vương Bí không biết trả lời làm sao, đành nói bừa lấy một câu

- Đại nghĩa của bá tánh là ở chỗ an cư lạc nghiệp, kẻ phàm phu thô mãng như ngươi làm sao hiểu được

- Bá Ninh ta khuyên ngươi một câu, đừng vì sự gàn bướng của mình mà hại bao nhiêu mạng người

- Ta hỏi lại một lần nữa, hàng hay không hàng

Bá Ninh vuốt nhẹ thanh trường thương, nhìn Tả Vương Bí rồi nói

- Vâng! Bá Ninh tôi là người thô mãng không biết thế nào là đúng, thế nào là sai

- Nhưng chí ít vẫn biết được một điều “Trung Nghĩa Lưỡng Nan Tồn”. Đại nghĩa của bá tánh Bá Ninh tâm lãnh khắc cốt ghi tâm nhưng thẹn không thể thực hiện, vì chữ trung với quốc gia như cự sơn đè nặng lên vai không thể buông bỏ

- Nếu Tả Vương Bí đại nhân vẫn muốn ép Bá Ninh nghe theo, vậy thì phiền người hãy đánh bại cây thương trong tay của ta trước đã rồi nói

- Tả Vương Bí đại nhân, Bá Ninh đến đây

Dứt lời Bá Ninh vút ngựa lao tới trường thương như cự mãng vươn dài phóng mình trong gió, lúc này sau lưng Tả Vương Bí một người cũng giục ngựa xông ra , kiếm thế hoành không chặn ngay đường thương của Bá Ninh, người này nhìn Bá Ninh mỉm cười

- Hô! Đạo trung thần này của tướng quân Chu Phỏng ta rất thích, liệu có thể cùng tướng quân đàm đạo một chút không

- Đạo ý nghĩa này thô sơ ngắn gọn, nhưng hàm ý nặng tựa vạn vân chỉ sợ là Chu Phỏng người không tiếp nổi thôi

- Biết là khó nhưng lại rất hào hứng, Bá Ninh tướng quân ba mươi chiêu có đủ để lãnh giáo được ý điệu này chăng

Bá Ninh khẽ cười, lưỡi thương chuyển từ đâm sang quật mạnh một cú từ trên xuống dưới, nhìn Chu Phỏng rồi nói

- Ba mươi chiêu không đủ, Ba trăm chiêu mới đủ, Chu Phỏng huynh mời

Lời cạn hai con người ấy lao vào nhau đánh đến điên cuồng khiến ai nấy ở ngoài cũng trầm trồ khen ngợi, chỉ thấy các bay đá chạy kiếm thương huy hoàng, người ngựa ganh đua giữa ánh mặt trời thiêu cháy

Hai người quyết chiến, vạn quân cũng thấy thế mà làm, mười hai vạn người ngựa xông vào nhau nơi mảnh đất Bình Than chật hẹp, thực thi sự xung đột giữa cái đạo nghĩa trung thần và đại nghĩa phù phiếm, đâu mới là hiện thực, đâu mới là chân lý

Ông trời trên cao nhìn họ mà mỉm cười, chiếu những ánh sáng hàm chứa hỏa nhiệt kinh nhân đốt cháy bầu nhiệt huyết vẫn chưa kịp làm ấm, làm ánh lên vẻ đẹp tuyệt diệu của bức họa ảnh mỹ lệ điểm súy bởi hàng vạn giọt máu tươi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.