[Dịch]Chân Huyết Lệ

Chương 33 : Vị Trí Minh Chủ




Liên minh Bắc Nhung người ngựa đông đúc tiến về Ngô quốc, hạ trại ở Liêu Hóa biến một vùng màu mở ruộng vườn thành một cái trại lính quy mô cực lớn đến hơn hai mươi dặm

Mười sáu lộ chư hầu đều đã tập trung, ngoại trừ Việt quốc do Nạp Lan Cảnh là vương gia đại diện tham gia liên minh, thì hầu hết quân vương của các quốc gia khác đều có mặt

Liên quân lập một cái đài to ở đông môn mời tất cả quân vương các nước đến dự để bầu minh chủ, người sẽ đại diện đưa ra quyết định cho hoạt động của liên quân

Mười sáu người đó là:Thân Lục vua nước Đại, Lưu Hoằng vua nước Liêu Đông, Lưu Sang vua nước Liêu Tây, Cổ Ngạc Minh vua nước Hùng Hoàng, Lục Sinh vua nước Địch, Nạp Lan Cảnh vương gia nước Việt, Hàm Thực vua nước Cô Trúc, Bích Bá Tam vua nước Mãng Hạ, Đột Hữu vua nước Từ, Án Phân Nga vua nước Ngô, Sửu Hoán vua nước Phồn, Nguyễn Quang Khải vua nước Tấn, Võ Tuấn vua nước Thanh Xa, Văn Tín vua nước Hũ Do, Đinh Hoàng vua nước Phiêu Hà, Lê Tiệp vua nước Sở

Mười sáu người quyền lực nhất các tiểu quốc Bắc Nhung chia theo ngôi thứ ngồi thành hai hàng trên đài, phía trên hai hàng người là một chiếc bàn to có ấn thụ đại tướng của liên quân và một tờ ước đã được viết sẵng

Bên dưới mọi người bàn tán xôn xao xem ai là người có thể ngồi ở vị trí minh chủ, lúc này một người đứng ra lên tiếng, nhìn ra là Võ Tuấn vua nước Thanh Xa

- Thưa các vị chư hữu, việc chọn ra minh chủ là một việc hết sức hệ trọng, người đó không chỉ là người có danh vọng mà còn là người có thực tài

- Theo ý kiến của riêng tôi, ở đây xét về danh vọng hay thực lực thì khó có ai có thể bằng vua nước Đại, vì vậy tôi xin bầu cho vua nước Đại là minh chủ

Vừa nói xong vua nước Thanh Xa cuối chào mỉm cười với vua nước Đại một cái, vua nước Đại cũng gật đầu tạ lại

Bên dưới một người ngồi gần cúi hàng gõ vào chén trà trên bàn mà nói

- Nực cười, hai người là cha vợ và con rễ ngồi tán tụng nhau, xem chư hầu bọn ta là trò cười chắc

- Xét về thực lực thì nước Đại lấy gì so sánh với nước Địch của ta đây, nếu hắn ta có thể làm minh chủ, thì thà rằng ta tự lấy còn hơn.

(Vua nước Thanh Xa cưới công chúa thứ ba của vua nước Đại, nên vua nước Địch mới nói hai người là quan hệ cha vợ và con rể)

Nói rồi vua nước Địch là Lục Sinh đứng dậy định tiến đến dành lấy hộp đựng ấn, thì một tỳ tướng của Sở quốc là Trác Bất Phàm đã rút gươm ra nói

- Ngươi dám!

- Chủ ta ở đây còn chưa lên tiếng mà ngươi dám lộng hành sao

- Hay ngươi nghĩ rằng lưỡi gươm của Sở quốc ta chỉ để trưng thôi phải không

Đám bề tôi của vua nước Địch thấy chủ bị đe dọa thì cũng rút gươm ra đứng phía sau bảo vệ

Vua nước Sở nháy mắt một cái, vua nước Phiêu Hà, vua nước Hũ Do, vua nước Tấn đều đứng lên, bộ hạ phía sau cũng tuốt trần vũ khí đợi lệnh

Lục Sinh cười gằn

- Ngươi làm vậy tưởng hù được ta sao?

Lục Sinh vỗ tay một cái, vua nước Liêu Tây, Vua nước Liêu Đông, vua nước Cô Trúc cũng đều đứng bên cạnh trợ oai

Còn vua nươc Đại vốn căm tức vua nước Địch cũng hùa về theo với nước Sở, thành ra hai phương thế lực hăm he nhau trên đài cao, ai nấy đều đằng đằng sát khí chỉ chực lao vào chém giết, không khí hết sức căng thẳng

Trình Anh đứng bên cạnh Nạp Lan Cảnh lên tiếng

- Vương gia người nghĩ sao?

Nạp Lan Cảnh cười cười, sau đó nhấp chén rượu trên bàn rồi nói

- Thói thường vui quá thì dễ say, say sưa quá thì dễ mất đi tỉnh táo

- Quyền lực cũng như rượu ngon càng gần thì tinh thần càng điên đảo

- Cái gì mà liên minh chống giặc ngoại xâm cơ chứ, theo ta thì chỉ là một đám người mê bả vinh hoa mà thôi

- Thù hằn trên mảnh đất này đã kéo dài không biết bao nhiêu là thời gian, sao có thể nói tan biến đi là có thể mất hết được cơ chứ

- Quyền lực đúng là đủ khiến người ta mờ mắt a

Sau đó Nạp Lan Cảnh từ từ bước lên phía trước, tiến về chiếc bàn có đặt ấn minh chủ.

Mọi người đang mãi gân cổ cãi nhau nên chẳng mấy ai để ý đến ông. Nạp Lan Cảnh mở hộp, lấy ấn thụ ra sao đó thì nói lớn, tiếng nói khiến cho chúng nhân phải ngoái lại nhìn

- Có phải đây là vật mọi người cần.

Trong ánh sáng ban mai, màu xanh ngọc của ấn thụ ánh lên chói ngời, mọi người đều có thể nhìn thấy chữ triện bên dưới rất to, Minh Chủ Bắc Nhung, trong ánh mắt mọi người đều tỏ vẻ tham lam.

Một tên quan lại hầu cận bên dưới hét lên

- Nạp Lan Cảnh vương gia, ông có ý đồ gì mà cầm vật ấy

- Hãy bỏ xuống ngay

Người đó định rút gươm lao đến giật lấy vật trong tay Nạp Lan Cảnh, nhưng bỗng hai người đứng ra chắn ngang, tả có Lai Câu, hữu có Trình Anh. Tiếng hai người uy võ đã truyền xa trong các nước Bắc Nhung, nên tên quan lại vừa nhìn thấy liền thối lui mấy bước, nhưng ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn Nạp Lan Cảnh

Nạp Lan Cảnh gạt hai người Trình Anh và Lai Câu ra, ông đi về phía trước, nhã nhặng nói

- Ta chẳng có hứng thú với vật này, chỉ là cầm nó xuống tận đây để mọi người nhìn rõ hơn thôi mà!

Nói rồi ông cầm ấn ngọc đưa ra giữa mọi người, chỉ thấy là một khối ngọc có chạm đầu sư tử bình thường, nhưng chẳng hiểu vì sao nó lại có uy lực khiến chúng nhân không thể rời mắt được

Nạp Lan Cảnh lại nói

- Mọi người có biết đây là vật gì không?

Cả đám cả cười rồi nói

- Bộ ngươi ngốc hay sao mà không đọc được dòng chữ ghi trên ngọc

- Là ấn minh chủ đó

Nạp Lan Cảnh chả những không tức giận trước những lời châm chọc, mà còn khẽ cười, sau đó ông nói

- Các người sai rồi, đây phải là ngọc tỷ truyền quốc mới đúng

Bốn chữ “Ngọc Tỷ Truyền Quốc” khiến mọi người thoáng ngõ ngàng, sao đó tất cả đều cười cợt Nạp Lan Cảnh

- Hắn đúng là điên rồi, cái gì mà ngọc tỷ truyền quốc cơ chứ

Nhưng Nạp Lan Cảnh không chấp nhất mà tiếp tục nói

- Ngày xưa Bắc Nhung chúng ta cũng như hai cường quốc khác là Tây Lỗ và Hỏa Lam, là một đất nước thống nhất và hùng mạnh

- Tất cả các bộ lạc và quốc gia thống nhất dưới một cái tên chung là Bắc Nhung

- Nhưng ba ngàn năm trước sự kết thúc của triều Trần cũng đã làm tan vỡ tất cả, các chư hầu thay nhau chiếm cứ các phương, hình thành các thế lực khác nhau

- Vì vậy cũng hết luôn cái gọi là ngọc tỷ truyền quốc bao đời của Bắc Nhung chúng ta

Mọi người dần chú ý lắng nghe hơn, Nạp Lan Cảnh lại nói

- Nhưng may thay nay lại có thể lại được tìm thấy, mọi người nhìn đây, ngọc ấn minh chủ này chính là cách nhanh nhất để mọi người có thể chạm ngưỡng của danh vọng

- Chỉ cần cầm lấy nó trong tay có thể hiệu triệu quần hùng minh hữu, sau đó đánh tan quân của Tây Lỗ thì danh vọng người đó sẽ lên cao ngút trời

- Người người kính nể, dân chúng phải thuần phục, đem nhân nghĩa rãi bốn phương, đem binh uy thống nhất thiên hạ, quy tụ các chư hầu về một mối

- Thử hỏi ta nói ấn thụ này là ngọc tỷ truyền quốc có gì sai

Nạp Lan Cảnh giơ cao ấn ngọc lên, khiến nó càng toát lên vẻ chí tôn, khiến các bậc đế vương bên dưới không khỏi thèm thuồng đến nhỏ dãi.

Sau đó Nạp Lan Cảnh hay tay giữ chặc ngọc thụ giơ cao lên trời rồi nói

- Ai nghĩ mình có tài đức đánh tan giặc ngoại xâm

- Ai nghĩ mình là vua của chư hầu thì hãy lên đây tiếp lấy ấn này

Chỉ một câu nói mà khiến lòng tham của bất cứ ai đứng tại nơi đây cũng phải rung động, có cảm giác chỉ cần đưa tay ra nắm lấy cái vật vuông vuông kia thì sẽ có quyền lực tối cao

Đứng trên đỉnh của thiên hạ, trị vì muôn vạn dân, trong tay có chục vạn binh hùng tướng mạnh, vàng bạc châu báu chất đầy kho, gái đẹp trong thiên hạ chị cần vơ tay là lấy được. Còn điều gì tuyệt vời hơn thế và mọi việc đơn giản chỉ là đưa tay ra và nắm lấy

Lúc này vua Sở đứng gần nhất, ông định lao lên nắm lấy thì một người nội thần là Ung Viễn Kiều đã nắm lấy vạt áo mà kéo lại, rồi nói

- Đại vương người đừng nghe lời hắn, không thì thiệt thân đấy

Vua sở nghi hoặc quay lại hỏi

- Có chuyện gì sao?

Ung Viễn Kiều đáp

- Người vẫn chưa nghe ra ý tứ của Nạp Lan Cảnh sao

- Người nắm ngọc tỷ sẽ là chủ của các vua chư hầu

Vua Sở nghiêm sắc mặt

- Chẳng lẽ ngươi nghĩ là ta không giống là vua chư hầu sao

- Nước sở ta binh hùng, tướng mạnh, là chư hầu mạnh nhất toàn cõi phía đông, thử hỏi ngoài ta ra thì ai xứng đáng cơ chứ!

Ung Viễn Kiều đáp

- Đúng thực lực của nước ta rất mạnh, các chư hầu vì vậy rất nể sợ chúng ta, nhưng không có nghĩa họ đồng ý để ta là vua của họ

- Chỉ với việc làm minh chủ đã có nhiều nước phản đối, nay ta tiếp lấy ấn thụ thì ngay cả những nước vốn thần phục ta cũng có thể sẽ trở mặt lắm

- Việc giữ ấn ngọc chẳng những không giúp uy danh ta thêm vinh hiển, mà không khéo còn là việc làm khiến muôn người ghét

- Chỉ sợ bá chủ không thể làm mà còn trở thành kẻ thù của tất cả chư hầu, nên hạ thần dù chết cũng phải can giáng đại vương

Vua Sở nghe ra đến run cả người, lập tức lui lại không dám động đến ấn ngọc nửa, còn các vua khác nghe thấy lời của Ung Viễn Kiều thì đầu choáng mắt hoa, chả dám tiến gần đến chỗ Nạp Lan Cảnh

Nạp Lan Cảnh nhìn thấy tình cảnh này thì phì cười

- Mọi người thật sự không muốn vật này sao, nếu nó đã là một vật vô dụng vậy thì giữ lại phỏng có ích gì

Vừa dứt lời, Nạp Lan Cảnh tay cầm ấn ngọc ném mạnh xuống đất, ấn ngọc vỡ ra nhiều mảnh, tiếng ngọc rổn rang thánh thót mà khiến cho tim những ai đó phải chết lặng.

Bên dưới vua nước Địch phẫn uất lên nói

- Ngươi, ngươi…

Nhưng không để hắn kịp nói hết câu, Nạp Lan Cảnh đã chỉ tay xuống chiếc ấn ngọc mà nói lớn

- Chỉ là một vật vô tri sao lại có lắm kẻ vô trí như thế

- Vì một chiếc ấn vô tích sự mà phải tranh nhau đến sức đầu mẻ tráng, trong khi đại địch thì đang gần kề

- Thử hỏi khi quân Tây Lỗ đến đây liệu chiếc ấn ngọc này có thể cứu tất cả mọi người khỏi lưỡi gươm của chúng hay không?

- Liệu có thể khiến cho quê hương của các người có thể tránh được họa chiến tranh hay không

- Chỉ sợ rằng quyền lực ảo của vật này có thể làm mất luôn quyền lực đang có của mọi người cũng không chừng

Giọng nói Nạp Lan Cảnh hùng hồn, tóc mai bay trong gió, ánh mắt cương trực khiến chúng nhân phải ngậm miệng không thốt nên lời

Nạp Lan Cảnh nói

- Việc bầu minh chủ là việc muốn tìm người thống lĩnh quần hùng, chứ không phải tìm người làm vua của tất cả mọi người

- Nếu đã không tìm được ai, thì tôi nghĩ việc này cũng nên dẹp đi

Một người bên dưới lên tiếng

- Nhưng quần long không thể không có chủ, cần có một ai đó ra lệnh để mọi người có thể thi hành

- Nếu không liên minh này chẳng khác nào một đống ô hợp cả

Nạp Lan Cảnh nhìn người đó rồi nói

- Lời của Hồ Tuấn tuy là đúng nhưng không nhất thiết phải vậy

- Theo tôi nghĩ việc đưa ra quyết sách đâu cần cứ phải là việc của một người,

- Chúng ta hãy lập ra một nhóm nghị sự tối cao, nơi có nhiều người là thành viên chủ chốt của các quốc gia

- Những người sẽ đại diện cho quốc gia mình đưa ra ý kiến, sau đó tiến hành bỏ phiếu thông qua bất cứ một mệnh lệnh nào

- Ở đây chúng ta có mười sáu nước, vậy thì sẽ có mười sáu người đứng ra tham gia nhóm nghị sự

- Nhưng để cho việc không có bất cứ trường hợp nào có số phiếu bằng nhau, Việt quốc tôi xin rút lại quyền bỏ phiếu của mình

- Coi như là hành động tạ tội đối với những hành động càng quấy vừa qua, mong tất cả mọi người xét cho

Mọi người đều bắt đầu suy nghĩ, nhưng rồi tất cả sớm nhận ra đó là cách tốt nhất cho tất cả mọi việc nên đã đồng ý, cùng nhau bôi sáp huyết lên tờ tuyên thệ để kết thúc hội minh

(Lời Bàn:

Ấy gọi là của không phải của mình thì lại càng không muốn là của người

Thà rằng không ai có được, hoặc là mọi người cùng có

Chứ không muốn nó là của riêng ai

Tính ích kỷ của con người vốn là vậy, nhờ vào việc đọc được suy nghĩ này mà Nạp Lan Cảnh đã giàn xếp ổn thỏa mọi chuyện)

Nhưng vua nước Tấn trước khi hội minh kết thúc đã kêu gọi mọi người ở lại nghe ông ta nói đôi lời

- Thưa các vị chư hữu, vị Việt vương này là một người tài trí, nếu không thể tham gia bàn thảo phương thức tác chiến

- Tôi e rằng đó thật sự là một tổn thất lớn cho liên minh chúng ta, vì vậy theo ý kiến của tôi, nên tôn người này là quân sư của liên minh

- Mọi người thấy thế nào

Mọi người bên dưới bắt đầu bàn tán

- Quân sư ư!

- Nghe cũng được đấy, dù sao nó cũng không phải là chức vị minh chủ

- Chỉ là người đưa ra ý kiến thôi mà, danh xưng tuy nghe kêu thật đấy nhưng lại không có nhiều quyền hành

- Vì phần lớn quyết sách phải thông qua nhóm nghị sự cơ mà

- Thôi thì nhường cho hắn cũng chẳng sao

Tất cả bên dưới đều có chung ý nghĩ, gật đầu chúc mừng Nạp Lan Cảnh với chức vụ mới. Nạp Lan Cảnh cố chối từ hai ba lần, nhưng sau đó cũng nhận lời, tiếp lấy chức vụ quân sư

Hội tan ai nấy trở về với vị trí quân đội của mình, Nạp Lan Cảnh, Trình Anh và Lai Câu vẫn còn đứng lại trên đài

Gió thổi lồng lộng, trời xanh cao vút, Nạp Lan Cảnh một mình đứng chỗ viên ngọc vỡ lòng không khỏi cảm hoài

Trình Anh đứng bên cạnh lên tiếng

- Vương gia người cũng tiếc chức vụ minh chủ này sao?

Nạp Lan Cảnh nói

- Chức vụ này vốn không có gì xấu, chỉ là không có ai xứng với nó

- Thiên hạ loạn lạc là do không có người đủ tài đức đứng ra thống nhất thiên hạ

- Liệu rằng mảnh đất này phải bao nhiêu lâu nữa mới tìm được một người như vậy

Trình Anh nói

- Vương gia người ấy dòm cả thiên hạ xét thấy chỉ có ngài là đủ tư cách, nếu ngài muốn thì ai có thể cảng nổi

Nạp Lan Cảnh nhìn về phía Trình Anh khẽ mỉm cười

- Ông bạn của ta ơi, liệu có còn nhớ đến ta của ngày xưa không

- Khi ấy những thứ mà người đời hằng mơ ước đã sẵng trong tầm tay mà ta còn không ham muốn

- Huống hồ chỉ là một vị vua một nước

Trình Anh nghe nói thì thầm nhớ lại, rồi nói

- Quả đúng là như vậy, lúc đó lão gia người thật là uy vũ bất phàm, đúng là không ngờ bây giờ lại khác xa quá

Nạp Lan Cảnh đáp khi nhớ về những việc xưa

- Việc trước đây ta không hề hối hận, nếu được chọn lại ta vẫn sẽ làm như vậy

- Chỉ là giá như người ấy còn sống thì tốt quá

Nạp Lan Cảnh tâm sự trùng trùng, ngước mặt lên trời cao, hai dòng lệ lăn dài trên đôi gò má.

Một kiêu hùng ở đời là vậy, thế mà giờ đây lại ngập tràn bi thương, Lai Câu định đến nói gì thì Trình Anh đã ngăn lại, rồi hai người đi xuống dưới đài để Nạp Lan Cảnh ở lại một mình

Nạp Lan Cảnh thốt lên

- Ngọc nhi nàng liệu trên trời cao có thấy ta chăng, có thấy một người vì nàng mà đau khổ

- Ngọc nhi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.