[Dịch]Cha Chồng Độc Thân Đùa Rất Vui

Chương 13 : Tình ý dưới ánh trăng, trong lòng lo chuyện thiên hạ




Chiêu thứ năm là gì?

Chiêu thứ năm có tên rất văn nhã, tâm sự dưới ánh trăng!

Cho nên hiện tại một tay Kinh Kinh nắm bàn tay công công, vừa mong đợi mặt trăng sớm xuất hiện.

Đáng tiếc trời không chiều ý người, lúc mặt trăng lên nàng đã bị công công mạnh mẽ gọi người đưa trở về nghỉ ngơi.

Cơ hội này vẫn phải đợi đến ba ngày sau, là một ngày cực kỳ xui xẻo với Kinh Kinh.

Tại sao nói nàng xui xẻo?

Bởi vì Diêu Viễn Từ quá nhớ Tố Vân cho nên muốn nhờ Kinh Kinh lại hẹn nàng ra ngoài, chỉ là lần này nhất định sẽ không gặp mặt ở trong nhà.

Kinh Kinh viết thư hẹn ước gửi đi, kết quả biết được Tố Vân đã bị người nhà cưỡng ép đưa về nhà cũ. Nhà cũ của nàng thật ra thì cũng không xa, đang ở cửa hàng cách kinh thành ba mươi dặm.

Nhưng nàng không ngờ chính là, công công thế nhưng cũng biết chuyện này phái người nửa đường ngăn người đưa thư lại. Kinh Kinh không hoàn thành nhiệm vụ, kết quả lại bị Diêu Viễn Từ ném đồ đuổi ra ngoài. Nàng cảm thấy chính mình hiện tại giống như Trư Bát Giới soi gương trong ngoài đều không được lòng người.

Tức giận ra ngoài, nàng cảm thấy nên đi nói xin lỗi với công công.

Trong thư phòng, hắn lại đang tự rót uống một mình.

Hơn nữa hình như uống hơi nhiều, trên mặt phiếm hồng.

Chuyện này là như thế nào?

Kinh Kinh cảm thấy hiện tại công công có chút đáng yêu, nhưng không khí quá nặng nề làm cho nàng không cách nào nói lời này ra.

Từ từ đi tới, nói: "A Cha. . . . . ."

Diêu Thiên từ từ ngẩng đầu, nói: "Ngồi đi, có muốn uống rượu không?"

Kinh Kinh ngồi xuống, nàng lắc đầu nói: "Ta không biết, nhưng cũng có thể bồi A Cha uống một ly." Nhiều hơn không dám uống. Cũng có thể mượn cơ hội này bỏ quả tiên vào trong chén của công công, có thể mượn rượu uống vào.

Quả tiên tiên này có thể tăng cường sức khỏe củng cố linh hồn, người bình thường thì không cách nào nhìn thấy cũng không cách nào ăn được, nhưng có thể thông qua đồ uống để nhập vào linh hồn.

Nàng tự mình rót rượu cho Diêu Thiên cũng rót cho mình một chén, nói: "A Cha, ta từ từ uống được không?"

"Tốt." Có thể có một người bồi mình uống rượu đã là không tệ.

Hắn ngửa đầu uống cạn một chén, thấy Kinh Kinh một bên sau khi uống một hớp thì bắt đầu ho khan, nước mắt cũng chảy ra. Hắn khẽ mỉm cười, nói: "Ăn thức ăn đi."

"Được, ăn món nào." Có thể bớt cay.

"Cái nào cũng có thể." Nha đầu này đỏ mặt ngược lại rất đáng yêu, thật không biết nhi tử nghĩ như thế nào. Bỗng nhiên hắn cảm thấy thân thể có chút nóng, chẳng lẽ là do nguyên nhân uống quá nhiều rượu?

"A Cha, rượu không phải đồ tốt, sau này vẫn là uống ít một chút, quá cay." Kinh Kinh cau mày nói.

"Ta lại cũng không phải là quá thích thứ này, chỉ có lúc bà bà ngươi chết ta uống mấy chén. Hôm nay khó có được trăng tròn, đột nhiên muốn uống rượu." Thực tế, hắn chỉ là cảm thấy có chút phiền não, nguyên nhân là do Kinh Kinh có vẻ rất nghe lời nhi tử bất hiếu của chính mình, bất cứ chuyện gì cũng chịu làm vì hắn (Diêu Viễn Từ), nhưng là hắn lại. . . . . .

"Bà bà qua đời như thế nào?" Chuyện này nàng vẫn không biết.

Diêu Thiên để ly rượu xuống, đầu ngẩng lên nhìn trăng sáng nói: "Năm đó khi còn trẻ Hoàng thượng làm chủ cho ta cưới nhi nữ của một đại thần, năm ấy nàng cũng bằng tuổi ngươi, tính tình thì không hoạt bát giống như ngươi vậy. Sau khi chúng ta kết hôn rất nhanh liền phát hiện nàng mang thai Viễn Từ, nhưng ta lúc đó chỉ lo lập công danh nên ít quan tâm đến nàng. Không ngờ, khi sinh Viễn Từ nàng vì khó sinh mất máu mà chết." Hắn nói xong lại uống cạn một ly, nói: "Nếu không phải nàng gả cho ta, nếu không phải ta hờ hững với nàng, nếu không phải nàng cố chấp dùng thân thể yếu đuối sinh hạ Viễn Từ, hiện tại nàng vẫn sống rất thoải mái." Hắn nói xong thở dài, lại tiếp tục uống rượu.

Kinh Kinh cảm thấy, công công đối với bà bà nếu như nói là có tình cảm thì chẳng bằng nói là áy náy mãnh liệt. Nàng nhìn hắn lại nhìn trăng sáng, nói: "Ngươi có một chút rất giống nàng, chính là vì trượng phu mà làm bất cứ chuyện gì, cũng không có nửa câu oán hận. Nha đầu, ta không hy vọng ngươi cũng như thế. Hắn vô tình với ngươi, ngươi cần gì phải phí nhiều tâm tư như vậy. . . . . ."

Công công đại nhân, tâm ý của ta là ở trên người của ngươi. Dĩ nhiên, những lời này Kinh Kinh không dám nói, chỉ nói là: "Ta cũng không có biện pháp. . . . . ."

Diêu Thiên thở dài, nhớ tới phu nhân của hắn trước kia cũng dùng ánh mắt này nói với hắn: "Ta không hối hận." Nàng coi hắn như con của thần tiên, nhưng hắn tự mình biết, mình cái gì cũng không phải.

Chuyện cũ hình như càng dâng lên trong ngực, lòng hắn có chút rối loạn, đầu cũng choáng váng thế nhưng lại nhìn Kinh Kinh ở đối diện thành phu nhân.

"Ta. . . . . . Thực xin lỗi ngươi, ta cũng không phải là con của tiên nhân, ngươi cũng không phải cố chấp sinh đứa bé vì ta hại mình. . . . . ." Diêu Thiên đứng lên, thân thể lắc lư một cái thiếu chút nữa thì ngã xuống.

Nhìn ra hắn đã say, Kinh Kinh vội vàng đỡ hắn nói: "A Cha ngươi không sao chứ?"

"Không có việc gì." Diêu Thiên có chút mơ hồ, thế nhưng nâng tay lên sờ sờ mặt Kinh Kinh.

Kinh Kinh sợ hết hồn, thiếu chút nữa lỡ tay làm hắn ngã xuống đất. Cũng may nàng phản ứng nhanh, vội vàng vịn hông của hắn đi tới giường ở phía sau.

Sức nàng lớn, ít nhất có thể chống đỡ thể trọng của Diêu Thiên.

Mới vừa đi tới trước giường, Diêu Thiên bỗng nhiên dùng sức lật người lại.

Kinh Kinh ngẩn ra, cạch oành một tiếng nằm ở trên giường, mặt ngửa lên.

Cả người Diêu Thiên áp xuống, đè nàng phải kêu ai da một tiếng.

Chẳng lẽ là công công muốn làm chuyện giống như bức tranh nam nữ trong động của sư phụ sao? Vậy chẳng phải là muốn mình và hắn hợp làm một thể?

Kinh Kinh thật vui mừng, nàng trực tiếp dang hai tay ra, cảm thấy chuyện kia nữ nhân cần phải tách hai chân ra, vì vậy cũng tách hai chân của mình ra rồi.

Nàng vốn còn muốn cởi quần áo, nhưng mà bởi vì bị đè ép thật sự rất khó cởi cũng chỉ có thể chờ công công cởi thay mình.

Đột nhiên công công lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng nói: "Có lẽ, ban đầu ta cũng không nên cưới ngươi." Sau đó ngẹo đầu thế nhưng đã ngủ.

Cứ thế ngủ, vậy nàng phải làm thế nào?

Tiếp tục bị đè ép hay là đẩy hắn ra khỏi người?

Kinh Kinh vô cùng buồn rầu, cuối cùng bởi vì khó thở vẫn là quyết định đẩy người ra.

Công công là một người như thế nào? Có lẽ hắn không giống như những nam nhân khác! Những nam nhân kia đừng nói nữ nhân vì sinh con cho hắn mà chết, dù cho nàng tự sát chỉ sợ bọn hắn lập tức sẽ tái thú (cưới thêm vợ khác) hoặc là sẽ quên rất nhanh. Nhưng là hắn không giống, hắn nhớ, hơn nữa vẫn đau lòng.

Kinh Kinh động thủ sờ sờ mặt công công, da rất bóng loáng, nơi dưới cằm hơi đâm tay, nhìn kỹ thì có chút râu vừa mới mọc ra.

Nàng rất tò mò lấy tay xoa xoa, giống như chổi lông cứng.

"Người nào ở nơi nào?" Một âm thanh lạnh nhạt nhẹ giọng quát lên.

Kinh Kinh sợ hết hồn chợt đứng lên, lại thấy người nói chuyện lại là Diêu Viễn Từ, thường ngày hắn rất ít tới đây, tại sao lại đột nhiên xuất hiện.

"Ách. . . . . . A Cha uống rượu, ta đỡ hắn tới đây nghỉ ngơi."

"Thật sao? Hắn đã ngủ chưa?" Diêu Viễn Từ xoay người vừa muốn đi.

Kinh Kinh nói: "Chờ một chút, ta có lời muốn nói với ngươi."

Nàng và Diêu Viễn Từ cùng đi ra ngoài, đến bên ngoài.

d.d.l.q.d

Xuân Hỉ chờ ở bên ngoài, bởi vì Diêu Thiên không thích người ngoài tự tiện xông vào gian phòng của mình, nhất là bọn hạ nhân!

Nàng vốn nên đưa Diêu Viễn Từ đến phía ngoài, nhưng là đi tới một nửa nàng dừng lại, nói: "Hôm nay phụ thân của ngươi rất không vui, ngươi nên biết vì sao đi!"

Diêu Viễn Từ nói: "Bởi vì hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân."

"Thì ra là như vậy." Kinh Kinh có chút hiểu, có lẽ là bởi vì biểu hiện của mình cho nên hắn càng cảm thấy thật có lỗi với vị phu nhân si tình đó, cho nên mới phải uống rượu giải sầu, hơn nữa coi nàng thành phu nhân mà đè xuống.

"Nếu biết hôm nay hắn khó chịu trong lòng sao còn muốn đi ước hẹn nữ nhân mặc kệ cảm thụ phụ thân sao?" Kinh Kinh biết, Diêu Thiên là lo lắng đứa con trai này, nếu không cũng sẽ không làm nhiều chuyện cho hắn như vậy, nhưng là thái độ Diêu Viễn Từ vẫn hết sức lạnh nhật với phụ thân.

Hắn cũng không muốn nghe Kinh Kinh nói những thứ này, tự mình đi ra ngoài cửa: "Hắn là quốc sư đại nhân, là người mà hoàng thượng và dân chúng ỷ lại, ngươi cho là hắn sẽ yếu ớt đến cần người khác phải an ủi sao?" Vừa đi vừa nói: "Một nhi tử như ta đây đối với hắn mà nói, chỉ là gánh nặng mà thôi."

Nghe lời này Kinh Kinh nổi giận, đưa tay bắt được xe của Diêu Viễn Từ kéo hắn trở lại, cao giọng nói: "Tại sao ngươi có thể nói như vậy, ngươi có biết là trên dưới quốc sư phủ nhiều cửa như vậy nhưng mà một cánh cửa cũng không có, con đường đều được trải đá cục mà không phải là loại đá cẩm thạch trơn trượt là vì người nào? Đừng coi ta là đứa ngốc, cũng đừng coi mình là đứa ngốc."

Diêu Viễn Từ ngẩn ra, từ nhỏ hắn đã quen thuộc tất cả quốc sư phủ, cho nên hắn lại chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu đi vào phủ khác nhất thiết phải có người đẩy bánh xe gỗ cho hắn, chỉ có ở quốc sư phủ hắn không cần người khác giúp một tay hắn vẫn có thể đi khắp cả phủ.

Hắn cái gì cũng không thể nói ra, chỉ là chuyển tới phía ngoài nói: "Đi thôi!"

Xuân Hỉ đồng ý một tiếng đẩy hắn đi.

Kinh Kinh rất tức giận, cực kỳ tức giận!

Đột nhiên sau lưng vang lên một tiếng than nhẹ, nàng xoay người lại thấy công công vịn tường đi ra.

d.d.l.q.d

Không thể nào, tỉnh rượu nhanh như vậy?

"Đi rót ly nước, kỳ quái bỗng nhiên ta lại có chút men say."

"A Cha, ngươi trước kia cũng. . . . . . Đều không say sao?" Nghe lời của hắn là ý này, chẳng lẽ bởi vì có liên quan đến quả tiên cho nên mới xuất hiện tình huống vừa rồi đột nhiên say ngã.

Vậy chuyện vừa nãy hắn còn nhớ hay không đây?

Mặt Kinh Kinh đỏ lên, rót nước đưa cho hắn.

Diêu Thiên nhận lấy uống vào, nói: "Vừa rồi là ai đỡ ta đi vào?"

Kinh Kinh nói: "Là ta."

Diêu Thiên giật mình, nhìn thân thể nhỏ bé kia của con dâu một chút tại sao có thể đỡ mình?

Kinh Kinh vội vàng nói: "A Cha tự mình có thể đi, còn nói muốn đi nghỉ ngơi nữa?" Nếu như hắn không nhớ rõ là tốt.

Diêu Thiên sờ sờ đầu của mình nói: "Nhất định là vừa rồi say rượu hồ đồ, ta có nói cái gì. . . . . . Nói lời gì đặc biệt không?"

Trong bụng Kinh Kinh cười thầm, thì ra là hắn thật không nhớ rõ.

"Không có, ngài cái gì cũng không nói cũng không hề làm gì cả." Thở phào nhẹ nhõm, nếu như hắn biết về sau nhất định tránh né mình, đến lúc đó làm thế nào tiến hành kế hoạch thứ sáu, đó chính là hôn.

Đúng, cái kế hoạch này hết sức khó khăn. Nhìn đôi môi công công, chỉ sợ còn phải phí chút thời gian và hơi sức mới có thể hôn được!

Nghĩ đến ở chỗ của sư phụ thấy nụ hôn nóng bỏng của đôi nam nữ kia, độ khó quá cao nàng nhất định không làm được.

Hơn nữa, công công cũng sẽ không phối hợp!

Mặt nàng càng ngày càng hồng, không khỏi xoay mặt đi không dám tiếp tục nhìn công công.

Diêu Thiên cũng cảm thấy nàng có cái gì không đúng, liền nói: "Có phải hay không mới vừa để cho ngươi uống rượu không thoải mái, vậy đi trở về nghỉ ngơi đi. Nhớ, về sau đừng nghĩ làm cái gì cho hắn, chỉ cần tự chăm sóc bản thân mình tốt là được, biết không?"

"Ta, biết." Kinh Kinh vẫn rất lo lắng cho hắn, liền nói: "A Cha không bằng ngươi cũng không cần uống rượu, dạy ta đọc sách có được không?"

Diêu Thiên lắc đầu nói: "Mặc dù không có say nhưng đầu cũng rất choáng váng, không bằng. . . . . ."

"Ta đọc ngươi nghe." Kinh Kinh chỉ muốn chung đụng với hắn, nhiều một giây cũng tốt. Nhất là hiện tại công công có chút mơ mơ màng màng, có lẽ có thể nhân cơ hội ăn nhiều chút đậu hũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.