Trong khi người khác đều tán tụng chuyện Giám đốc sở Hồ thăng chức, chỉ có Tào Đại Bằng thần xui quỷ khiến đưa ra một câu nghi ngờ, dĩ nhiên là không hợp thời.
Nhưng nếu như chỉ có một câu như vậy, Tào Đại Bằng cũng không đến nỗi bị bắt.
Mấu chốt của vấn đề là sau đó trong tiệc rượu, Tào Đại Bằng lại nói mấy câu.
Trong lúc ăn uống, có người nhắc đến con trai độc nhất của Giám đốc Hồ là Hồ Hiểu Lượng. Mặc dù Hồ Hiểu Lượng chỉ là con cán bộ cấp sở, nhưng đầu óc rất nhạy bén, giao du rộng khắp với hai giới doanh nhân và quan chức, đồng thời nhờ vào quan hệ của cha, lôi kéo và kết giao với rất nhiều cán bộ trong tỉnh, có thể nói là muốn hô mưa gọi gió gì ở tỉnh lỵ cũng được.
Có người nói Hồ Hiểu Lượng có thế lực rất lớn, so với Giám đốc Hồ còn hơn. Tào Đại Bằng nương cảm giác say, nói:
- Hồ Hiểu Lượng chỉ là cạu ấm quần áo lượt là! Cả ngày chỉ mượn danh cha để lôi kéo, giả danh lừa bịp, không từ việc xấu nào không làm, trong tương lai, nếu Giám đốc Hồ xảy ra chuyện, là do con trai của ông ta gây ra.
Nói xong, Tào Đại Bằng còn thở ngắn than dài mấy tiếng.
Rượu vào lời ra, chuyện này thật ra cũng không có gì lớn. Nhưng những lời của Tào Đại Bằng bị người ta cố ý thêm mắm thêm muối, mật báo với Giám đốc Hồ.
Giám đốc Hồ giận tím mặt, cho là Tào Đại Bằng công khai nhục mạ ông ta, nên quyết trừng trị Tào Đại Bằng.
Nghe Mạnh Cường nói xong, Bành Viễn Chinh thở dài một tiếng, cau mày nói:
- Giám đốc Hồ này cũng quá hẹp hòi, chỉ vì một câu nói trong lúc trà dư tửu hậu mà muốn triệt đường sống của người ta!
Mạnh Cường cười lớn:
- Viễn Chinh, cháu cũng là lãnh đạo, còn không hiểu chuyện này sao?
Chuyện lần này bất quá chỉ là cái cớ, băng không thể dày ba thước chỉ trong một ngày, Giám đốc Hồ có ý định sửa trị Tào Đại Bằng, hẳn là không chỉ ngày một, ngày hai, mâu thuẫn phải được tích lũy dần theo thời gian, lần này đúng lúc có lý do để ông ta ra tay!
Huống chi, trong nội bộ, hẳn là có người đâm thọc sau lưng.
Mạnh Cường cười đầy thâm ý.
Tin của Mạnh Cường, chẳng qua là “tin vỉa hè” qua loa, nhưng ông ta chìm nổi nhiều năm trong quan trường như vậy, hiểu quá rõ mấy chuyện này, chỉ vài ba câu là vạch rõ bản chất của vấn đề, phán đoán cũng không sai biệt mấy.
Thứ nhất: Tào Đại Bằng và Giám đốc Hồ đã sớm có mâu thuẫn nhất định, đây là một mâu thuẫn lâu dài tích lũy lại. Nếu không, Giám đốc Hồ sẽ không vì một câu nói mà ra tay độc ác; mà mặt khác, nếu như không phải là bất mãn đã lâu, thì làm sao Tào Đại Bằng có thể nói ra những lời cấm kỵ như vậy được?
Thứ hai: Có người ở sau lưng “xe chỉ luồn kim”. Nếu như không có người “mách lẻo”, Tào Đại Bằng cũng không bị nạn. Mà người này, nhất định là người có va chạm gay gắt với Tào Đại Bằng. Nói cách khác, Tào Đại Bằng sụp đổ, người đó nhất định có lợi. Nếu không, chuyện hại người mà không lợi mình, rất ít người làm.
Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh lập tức nhớ tới một người có biệt hiệu “Tiếu diện hổ”, hiện đang đảm nhiệm Phó bí thư Đảng ủy tập đoàn chế tạo cơ khí Tân An, Bí thư Ban Kỷ luật Thanh tra Chúc Ngọc Sơn.
Người này thoạt trông ôn hòa nhã nhặn, thật ra thì cô cùng âm hiểm. Sau lưng y, các công nhân viên chức xí nghiệp gọi y là “Tiếu diện hổ”, có thể nói là gọi rất chính xác. Ông ta là trợ thủ của Tào Đại Bằng, một khi Tào Đại Bằng xong đời, ông ta có thể thay thế vị trí của họ Tào. Trên thực tế, lần này Tào Đại Bằng bị miễn chức, ông ta đã tạm thời lên làm quyền Bí thư Đảng ủy.
Nghĩ thông suốt những vấn đề này, chuyện của Tào Đại Bằng trở nên vô cùng đơn giản và rõ ràng. Bành Viễn Chinh nhướng mày lên, nở nụ cười:
- Không ngờ ở một xí nghiệp, nước cũng sâu như vậy!
- Nơi nào có người, nơi đó có sự tranh đoạt. Một xí nghiệp lớn có mấy chục ngàn người, nước sâu một chút, cũng bình thường.
Mạnh Cường nhìn Bành Viễn Chinh, vốn định khuyên hắn không nên xen vào vũng bùn này, nhưng do dự một chút lại thôi. Mạnh Cường biết đứa cháu này có mình rất có lập trường, hơn nữa, thủ đoạn, tâm cơ so với mình không hề kém, nó đã muốn làm việc gì, e rằng không ngăn được.
Hai cậu cháu trò chuyện vui vẻ, Trương Mỹ Kỳ từ bếp nhìn ra mấy lần, mặt mày hớn hở nhìn con gái khẽ nói:
- Hiểu Quyên, hầu như Viễn Chinh không còn thái độ xa cách đối với nhà chúng ta nữa, đây là chuyện tốt.
Mạnh Hiểu Quyên nhẹ nhàng thở dài, nhìn mẹ mình, chân thành nói:
- Mẹ, sau này mình nên đối xử tốt với Viễn Chinh, nhà chúng ta đã không phải với hai mẹ con cậu ấy nhiều lắm.
Trương Mỹ Kỳ im lặng, gật đầu.
Mạnh Cường định đốt thuốc, như sực nhớ điều gì đó, cười cười nói:
- Gần đây ở Thủ đô điều tới một cán bộ tạm giữ chức, là cán bộ cấp phó huyện , làm Phó chủ tịch quận Tân An, họ Dịch, nghe nói cũng là con nhà thế gia, cháu biết không?
Bành Viễn Chinh ngẩn ra:
- Họ Dịch? Tên là vậy cậu?
- Dịch Quốc Khánh.
Mạnh Cường nhìn Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh à một tiếng, cười nói:
- Cũng không quen, nhưng có gặp qua vài lần. Ông nội hắn trước kia là cấp dưới của ông nội cháu, nhưng sao hắn lại tới nơi này tạm giữ chức? Lạ thật!
Bành Viễn Chinh và Mạnh Cường đối ẩm một hồi, uống hết một chai rượu. Do Trương Mỹ Kỳ và Mạnh Hiểu Quyên tha thiết giữ lại, Bành Viễn Chinh ngủ lại Mạnh gia. Sáng sớm hôm sau, hắn không trở về huyện ngay, bởi vì sáng nay Ủy ban nhân dân thành phố Tân An tổ chức hội nghị giao lưu công tác, hắn phải đại diện Ủy ban nhân dân huyện tham dự hội nghị.
Hội nghị này do Mạnh Cường chủ trì.
Hội nghị cử hành ở Trung tâm giao lưu văn hóa mới xây ở quận Tân An lúc 9 giờ 30. Khi Bành Viễn Chinh đến, đã có không ít lãnh đạo quận huyện có mặt.
Chủ tịch quận Tô Vũ Hoàn và mấy Phó chủ tịch quận đứng ở trước đại sảnh của trung tâm giao lưu văn hóa đón khách.
Trung tâm giao lưu văn hóa này là do một tay Tô Vũ Hoàn phụ trách xây dựng, vốn đầu tư đến gần một trăm năm chục triệu, ở thành phố Tân An, đó là một khoản đầu tư rất lớn.
Tô Vũ Hoàn vừa cười vừa bắt tay chào hỏi các Chủ tịch quận, huyện và các cán bộ ban ngành trực thuộc thành phố, vừa giới thiệu với Phó chủ tịch quận vừa tới tạm giữ chức Dịch Quốc Khánh.
Tô Vũ Hoàn xuất thân từ gia đình cán bộ cấp tỉnh ở Thủ đô, nhưng không thể so sánh với gia đình có công khai quốc như Dịch Quốc Khánh. Cho nên, mặc dù Tô Vũ Hoàn là Chủ tịch quận, còn Dịch Quốc Khánh chỉ là một Phó chủ tịch quận tạm giữ chức, nhưng đối với Dịch Quốc Khánh, Tô Vũ Hoàn rất ân cần, thậm chi có phần xu nịnh.
- Chào Cục trưởng Tô!
Tô Vũ Hoàn cười ha hả, bắt tay Cục trưởng Cục tài chính họ Tô, quay lại nhìn Dịch Quốc Khánh giới thiệu:
- Dịch lão đệ, vị này là Tô Tị Trường, thần tài của thành phố chúng ta, còn đây là Chủ tịch quận Dịch vừa tới quận chúng tôi!
Hai mắt Cục trưởng Tô sáng lên, mặc dù y là Cục trưởng Cục tài chính, thực quyền rất lớn, nhưng gặp mặt một con cháu nhà thế gia ở Thủ đô như vậy, liền mất đi vẻ kiêu ngạo thường ngày, nhiệt tình bắt tay Dịch Quốc Khánh, thái độ rất thân mật.
- Chào Chủ tịch quận Dịch, hoan nghênh tới thành phố chúng ta! Hoan nghênh, hoan nghênh!
- Ồ, Cục trưởng Tô quá khách khí, gọi tôi là Dịch Quốc Khánh hoặc tiểu Dịch là được rồi. Thái độ Dịch Quốc Khánh tuy nhã nhặn, nhưng không thể che hết cảm giác về sự thanh cao và ưu việt trời sinh của mình.
Ở Thủ đô, gia tộc của y có vai vế khá cao.
Khí thế toát ra một cách tự nhiên của dòng dõi từ Dịch Quốc Khánh khiến Tô Vũ Hoàn âm thầm hâm mộ.
Cục trưởng Tô đi tới, Tô Vũ Hoàn quay lại nhìn Dịch Quốc Khánh cười:
- Dịch lão đệ, ở cơ sở không thể so với ở Thủ đô, quan hệ giao tế tương đối phức tạp và đều phải lo liệu cho tốt đẹp. Sau này trong công việc có vấn đề gì, cứ tới tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu phối hợp.
Thật ra Tô Vũ Hoàn nói như vậy vừa đúng vừa không đúng. So với cao tầng, tình hình ở cơ sở phức tạp hơn, lắm công nhiều việc, đó là điều chắc chắn, nhưng ngược lại, quyền lực càng lên cao, hệ thống càng to lớn, về mặt này, thì so ra, ở cơ sở đơn giản hơn.
Dịch Quốc Khánh lơ đễnh gật đầu:
- Cám ơn Chủ tịch quận Tô quan tâm.
Đối với sự nhiệt tình của Tô Vũ Hoàn, Dịch Quốc Khánh đáp lại bằng vẻ thờ ơ. Y sớm thấy Tô Vũ Hoàn cố ý giao hảo với mình, nhưng y không thích Tô Vũ Hoàn, cảm thấy người này quá dối trá, nên không muốn kết thân.
Tô Vũ Hoàn đứng nói chuyện với Dịch Quốc Khánh, mấy Phó chủ tịch quận khác “thức thời”, đứng qua một bên.
…
Cùng lúc đó, tổ điều tra của Phòng giám sát, Ban Kỷ luật Thanh tra Sở công nghiệp, dưới sự hướng dẫn của Bí thư Ban Kỷ luật Thanh tra Mã Bộ Tường, tiến vào trụ sở của Tập đoàn công ty cơ khí Tân An.
Tổng giám đốc công ty Hác Thuần Đào, quyền Bí thư Đảng ủy Chúc Ngọc Sơn dẫn theo toàn thể thành viên bộ máy và tất cả cán bộ trung tầng của cơ quan xếp hàng nghênh đón ở cửa.
Mã Bộ Tường xếp hạng gần cuối trong bộ máy lãnh đạo thành phố, tới công ty không chỉ một hai lần, chưa từng được nghênh đón trang trọng thế này. Chẳng qua là, hôm nay y dẫn đội xuống điều tra vấn đề của Tào Đại Bằng, lãnh đạo và và cán bộ công ty sao dám sơ suất? Vào lúc này, chẳng may đắc tội với người của Sở, hậu quả không thể lường được.