[Dịch]Canh Một Leo Tường Canh Hai Bò Vào Phòng

Chương 58 : Chuyện phòng the của Bắc Đường thiếu gia




"Lão Đại à, ta rất oan uổng! Ta không làm như vậy mà" Bắc Đường Sanh khoa trương ôm chân Phượng Cảnh Duệ mà kể khổ.

Mặt Phượng Cảnh Duệ trầm xuống nhìn Bắc Đường Sanh đang ôm chân mình, khuôn mặt tuấn tú đen sì, cắn răng nói, "Buông ra!"

Bắc Đường Sanh lắc đầu lia lịa, "Không buông! Buông ra ngươi sẽ đánh ta!"

Lưu Mật Nhi không khỏi khen ngợi dũng khí Bắc Đường Sanh. Hắn rất hiểu Phượng Cảnh Duệ, nàng khẳng định nếu bây giờ Bắc Đường Sanh buông chân Phượng Cảnh Duệ ra, lập tức sẽ bị đánh cho thương tích đầy mặt, người đánh hắn nhất định là Phượng Cảnh Duệ.

Nghe thấy tiếng cười của Mật Nhi, Bắc Đường Sanh hét lên, "Ngươi nhìn đi, biểu muội ngươi cũng đồng ý lời ta nói kìa!"

Lưu Mật Nhi cười càng to. Có lúc Bắc Đường Sanh cùng Phượng Cảnh Duệ thật sự có thể so sánh với nhau.

Phượng Cảnh Duệ nhìn lướt qua Lưu Mật Nhi, nàng lập tức che miệng tỏ ý sẽ không cười nữa.

Bắc Đường khèn Sanh ngồi dưới đất, ôm chân Phượng Cảnh Duệ, mở miệng một cách tội nghiệp, "Lão Đại, ta còn chưa ăn cơm!"

Phượng Cảnh Duệ, "..."

Bắc Đường Sanh, "Ngươi phải đảm bảo không đánh mặt ta! Ngươi có biết, nhà ta coi trọng mặt mũi ta nhất, nếu ngươi hại ta không thể tính phúc một cách mỹ mãn, ta sẽ tính lên công việc!" Hắn uy hiếp.

Phượng Cảnh Duệ rút chân, khẽ gật đầu.

Bắc Đường khèn này mới thả lỏng, buông chân Phượng Cảnh Duệ ra, đứng dậy phủi bụi trên người, ngồi cạnh Lưu Mật Nhi, vừa vặn ngăn cách hắn cùng Phượng Cảnh Duệ.

Lưu Mật Nhi buồn cười nhìn bộ dạng ăn lấy ăn để của Bắc Đường Sanh, nhịnkhông được trêu ghẹo, "Nam nhân của người không cho ngươi ăn cơm à? Như vậy không tốt đâu, túng dục quá độ sẽ chết đó!"

"Phốc..." Đồ ăn Bắc Đường Sanh mới nuốt xuống lập tức bị phun ra, Lưu Mật Nhi lập tức che bát đũa của mình, mới không bị thức ăn mà hắn phun ra rơi vào bát.

Không dễ dàng thở một ngụm, Bắc Đường Sanh quay sang chỉ vào Lưu Mật Nhi."Ngươi... Ngươi ngươi ngươi..."Yếu ớt tố cáo.

Lưu Mật Nhi khó hiểu nhìn hắn, "Ta làm sao?"

Bắc Đường Sanh trừng to mắt, "Ngươi là nữ nhân mà, sao ngươi có thể nói ra những câu xấu hổ như vậy?"

Lưu Mật Nhi nhún nhún vai, "Xấu hổ sao? Làm ngươi đã làm còn sợ người ta nói sao! Với lại ta cũng không có nói sai mà! Ngươi nhìn dáng vẻ của ngươi đi, khẳng định là nam nhân của ngươi chỉ lo làm việc, quên cho ngươi ăn rồi. Đói thành cái dạng này, chậc chậc, tội nghiệp quá!" Nàng thông cảm vỗ vai hắn.

Ngón tay Bắc Đường Sanh run rẩy chỉ vào Lưu Mật Nhi, sau đó chậm rãi chỉ vào người Phượng Cảnh Duệ, "Ngươi cũng không quản nàng à?"

Phượng Cảnh Duệ chậm rãi nâng chén nhấp một ngụm rượu lót dạ, khóe môi hơi hơi giơ lên, không nói gì.

Lưu Mật Nhi nghe xong lời của hắn, không vừa ý nói, "Vì sao lại để cho hắn quản ta? Ta đang hỏi ngươi mà? Ngươi cùng nam nhân của ngươi thật sự... Ưm..."

Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt lấy tay che miệng Lưu Mật Nhi, nhẹ nở nụ cười, mở miệng, "Biểu muội, chuyện vui khuê phòng nhà người ta, nàng không cần quan tâm quá mức như vậy!"

Bỏ tay hắn ra, Lưu Mật Nhi đỏ mặt, "Ta chỉ tò mò..."

"Tò mò cái gì?" Bắc Đường khèn hỏi.

Lưu Mật Nhi thật sự nghĩ nghĩ mở miệng nói, "Tò mò, hai nam nhân ở cùng một chỗ... Làm sao... Haizzz, ngươi biết!"

Nháy mắt, Bắc Đường Sanh trầm mặc, không có được đáp án, Lưu Mật Nhinghi ngờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bắc Đường Sanh cúi đầu, chọc mạnh bát cơm dường như không nghe thấy vấn đề của nàng.

Phượng Cảnh Duệ nhẹ nhàng cười. Nàng nghi ngờ quay đầu, chỉ thấy những người còn ở lại Đệ Nhất Lâu, tất cả đều dựng thẳng lỗ tai tiếp tục nghe ngóng.

Lưu Mật Nhi sờ sờ cái mũi, "Mọi ngươi trong lâu làm sao đều nhiều chuyện như vậy?"

Một người trong đó đứng dậy, bạo dạn trả lời vấn đề của Lưu Mật Nhi, "Bởi vì chúng ta dựa vào những chuyện tám nhảm này để sống mà!"

Lưu Mật Nhi nghe vậy, suy nghĩ gật gật đầu, cũng phải, Đệ Nhất Lâu dựa vào tin tức để duy trì, không có nhữa chuyện tám nhảm, làm sao có thể có tin tức. Được rồi, vấn đề này, nàng hỏi điều dư thừa rồi.

Bắc Đường Sanh không khỏi lầm bầm vài tiếng.

Lưu Mật Nhi cúi đầu, "Ngươi nói cái gì?"

Bắc Đường Sanh tiếp tục nói thầm.

Lưu Mật Nhi nổi giận, "Ngươi một đại nam nhân nói chuyện ấp a ấp úng, thì làm nam nhân cái nỗi gì!"

Bắc Đường Sanh ngẩng đầu, mở miệng nói, "Việc chúng ta làm, giống như viêjc lúc ngươi cùng Phượng Cảnh Duệ đóng cửa làm đó."

Lưu Mật Nhi quyết đoán lắc đầu, "Không thể!"

Bắc Đường Sanh nghi ngờ, "Sao lại không thể?"

Lưu Mật Nhi từ từ mở miệng, "Ta không tin ngươi cùng nam nhân của ngươi đóng cửa lại, đơn thuần che chăn bông nói chuyện phiếm!"

Nhất thời,Bắc Đường Sanh không nói gì. Sau đó, hắn trừng to mắt, chỉ vào hai người, "Các ngươi... Các ngươi che chăn bông dơn thuần nói chuyện phiếm?"

Lưu Mật Nhi hơi hất cằm, "Thế nào? Không được sao?"

Bắc Đường khèn cười ha ha, "Không phải không được, mà là không tin!"

Thở dài một tiếng, Lưu Mật Nhi lắc đầu, "Kể cả không có, ta cũng không tin ngươi cùng chúng ta giống nhau."

Bắc Đường khèn cái này không vừa ý, "Không phải điều đó, sao lại không giống nhau hả ?"

Lưu Mật Nhi khẽ lắc đầu, "Có một việc ngươi không làm được."

"Việc nào?" Bắc Đường Sanh cả giận nói.

Lưu Mật Nhi trầm ngâm một lúc, nói ra câu khiến mọi người kinh ngạc, " Phía trước của ngươi không được!"

Dứt lời, chỉ nghe thấy ở phía sau, âm thanh bát đũa rơi xuống hàng loạt như đang đập nồi. Lưu Mật Nhi nhìn Bắc Đường Sanh cực kỳ vui vẻ.

Sắc mặt Bắc Đường Sanh phức tạp, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, nhìn Lưu Mật Nhi. Sau cùng, xắn tay áo lên, tay nắm thành quả đấm, "Xin hỏi, ta có thể bóp chết ngươi không?"

Lưu Mật Nhi lập tức che cổ, trốn bên cạnh Phượng Cảnh Duệ, "Dĩ nhiên là không được rồi!"

Bắc Đường Sanh nhìn nhìn Phượng Cảnh Duệ đang hớn hở, lại nhìn nhìn Lưu Mật Nhi đang cười trộm khônh ngừng, cuối cùng uất ức mếu máo, "Các ngươi bắt nạt ta!"

Lưu Mật Nhi càng cười vui vẻ hơn.

Lúc này, Phượng cảnh duệ mới mở miệng, "Là ngươi tự tìm! Nói đi, ngươi tới đây có việc gì?"

"Đưa tin tức đó! Ngươi để cho người của Cái Bang chuyển tin cho ta, ta nhận được, không phải đến đây à?" Bắc Đường Sanh nói.

Ngón tay Phượng Cảnh Duệ chậm rãi chỉ về phía sau, "Vậy những người này thì sao?"

Bắc Đường Sanh cười hắc hắc, "À..., bọn hắn hả! Nghe nói đại hội võ lâm mời họp, tới nơi này lấy chút tin tức mà, ngươi có biết, chúng ta dựa mấy tin này để sống qua ngày hay không, nơi nào nhiều người thì chúng ta hướng tới đó thôi! Trùng hợp, trùng hợp!" Theo bản năng, hắn vừa nói vừa che mặt, cười mỉa mai.

"Không phải tới chế giễu?" Lưu Mật Nhi không sợ chết nói.

Bắc Đường Sanh giống như nhìn nàng cầu cứu, "Nào có, là công việc, công việc!"

Lưu Mật Nhi chỉ vào người vừa nãy nói chuyện cùng Phượng Cảnh Duệ, "Hắn nói là Bắc Đường thiếu gia để hắn tới! Chẳng lẽ nơi này có Bắc Đường thiếu gia thứ hai hả?"

Một giây sau, Lưu Mật Nhi thấy hoa mắt, Bắc Đường Sanh đã nhảy ra ngoài cửa sổ, tiếng cười sảng khoái truyền đến, "Có người đồn đại, người kế vị xuất hiện trên đất hoàng lăng, tuyên bố muốn thay đổi. Triều. Đại! Lần này đại hội võ lâm muốn tìm đến người kế vị! Khuất Liễu Phong đã cùng mấy môn phái bắt đầu bàn bạc cách đối phó rồi!" Đây mới là mục đích hắn tới đây.

Lưu Mật Nhi không rõ ý nghĩa trong lời nói của hắn, quay đầu nhìn Phượng Cảnh Duệ.Chỉ thấy vẻ mặt hắn mặt trầm xuống không nói một câu. Trong nháy mặt, không khí xung quanh giảm đột ngột. Lưu Mật Nhi nhìn những người vừa nãy còn nghe chuyện nhảm, lúc này từng bước từng bước rời đi, lặng yên không một tiếng động. Ông chủ khách điếm lấy tiền nương tay quá rồi.

Giơ tay quơ quơ trước mắt Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi mở miệng, "Ngươi nghĩ gì vậy?"

Phượng Cảnh Duệ hoàn hồn, cười nói, "Ăn no rồi hả?"

Lưu Mật Nhi gật đầu.

Phượng Cảnh Duệ đứng dậy, "Vậy đi thôi!"

"Đợi một chút! Ngươi còn chưa ăn gì mà!" Lưu Mật Nhi lôi Phượng Cảnh Duệ đi đến một bàn sát vách, dường như rượu tốt thức ăn ngon trên bàn vẫn còn nguyên,người gọi món ăn đã bị Phượng Cảnh Duệ dọa cho chạy mất dép. Nguyên nhân kéo Phượng Cảnh Duệ đi tới bàn sát vách, là vì bàn bọn hắn ăn đã bị Bắc Đường Sanh ói ra một lần, ăn không nổi nữa.

Giơ tay kéo kéo người hắn, "Ngươi ăn chút gì đi!"

Phượng Cảnh Duệ nhìn thoáng qua rượu tốt thức ăn ngon trên bàn, nhíu mi,

"Ta không ăn thức ăn thừa người khác để lại!"

Lưu Mật Nhi: "... Ông chủ, dọn đi, đem chút thức ăn lại đây!" Nói xong, nhìn thức ăn còn thừa trên bàn, nàng nhịn không được lại nói, "Ông chủ, đem những thứ đồ ăn này cho bọn trẻ ăn xin trước cửa đi!"

Phượng Cảnh Duệ bất ngờ, nhìn nàng, "Làm gì vậy?"

"Không phải bọn hắn giúp ngươi sao?" Lưu Mật Nhi cười nói, "Vừa lúc, cho họ chút đồ ăn không phải tốt sao?"

Nắm tay nàng, Phượng Cảnh Duệ chỉ cười không nói.

Sau khi hai người dùng đồ ăn xong, Phượng Cảnh Duệ mang Lưu Mật Nhi rời đi, từ thành trấn đi theo hướng ngoài thành. Đi dạo một vòng dọc theo tường thành, sau đó dừng lại trước cửa một tòa đại trạch xa hoa. Lưu Mật Nhi nhìn qua, thì ra nơi này là biệt viện Khuất gia.

Phượng Cảnh Duệ mang Lưu Mật Nhi vòng qua cửa trước, ôm vai Lưu Mật Nhi vươn người nhảy lên, vào biệt viện. Sau khi lấy đà nhảy vài cái, bọn hắn đáp xuống sân trước của một toà viện..

Thời điểm hai chân tiếp đất, Lưu Mật Nhi mới nhìn đến người trong viện.

Phượng Cảnh Duệ mang nàng đến gặp Khuất Thiên Hàn làm gì? Trong lòng nàng khó hiểu,

Dường như biết bọn họ đến, Khuất Thiên Hàn xoay người nhìn bọn hắn, không nói.

Phượng Cảnh Duệ tùy tiện tìm chỗ ngồi đối diện với Khuất Thiên Hàn, "Thương thế tốt lên rồi hả?"

Khuất Thiên Hàn nhướng mày, "Ta không cảm ơn ngươi đã cứu ta đâu."

Phượng Cảnh Duệ cười một cách lười biếng, "Ta cũng không cần. Chỉ là không thích nhìn ngươi chết trong tay người khác mà thôi."

Khuất Thiên Hàn cười, "Tuy rằng ta không muốn nhìn nhận ngươi, nhưng ta cũng không hy vọng ngươi chết trong tay người khác."

Phượng Cảnh Duệ chậm rãi đánh một chưởng trên bàn đá, hơi hơi dùng lực, sau khi hắn thu tay lại, trên bàn đá hiện rõ ràng một bàn tay, "Ngươi có biết, ta có thể trực tiếp giết ngươi!" Hắn âm trầm mở miệng.

"Vậy cũng chẳng có gì không tốt cả!" Khuất Thiên Hàn cười cười, "Ngươi và ta, cả hai đều phải giải quyết với nhau, không phải sao?"

Hừ mạnh một tiếng, Phượng Cảnh Duệ đứng lên, "Ta cấm ngươi lại cho Hoàng Phủ Nguyệt Minh tới tìm ta!"

"Ta sẽ nói với nàng!"

Lưu Mật Nhi ở một bên nghi ngờ nhìn hai người, rốt cuộc hai người này có quan hệ gì vậy? Có đôi khi, hai người đánh giết nahu tới nỗi hai mắt hồng rực, có đôi khi, hai người lại ở chung với nhau vô cùng hòa hợp, nhưng lại có lúc, hai người đều nói những câu khiến nàng không hiểu gì cả.

"Hai người các ngươi tình cảm tốt nhỉ!" Cuối cùng, nàng chỉ có thể nói như vậy.

"Ai cùng hắn tình cảm tốt chứ? !" Hai người cùng lúc trăm miệng một lời.

Lưu Mật Nhi nhún nhún vai, dù bận tối mắt vẫn ung dung liếc nhìn hai người .

"Ngươi học ta làm gì?" Một lần nữa, hai người cùng lúc nói ra câu giống nhau khiến Lưu Mật Nhi cười to.

Trước mặt Lưu Mật Nhi, Phượng Cảnh Duệ cũng cười to không ngớt, sau đó, hắn âm trầm mở miệng, "Mật Nhi, "

Lưu Mật Nhi lập tức che miệng, hai ngón trỏ đan chéo nhau trên môi tạo thành dấu nhân, tỏ ý mình sẽ không mở miệng nữa. ,

Lúc này, Phượng Cảnh Duệ mới quay sang chỗ Khuất Thiên Hàn, "Ta muốn tất cả Khuất gia biết tin người kế vị dưới đất hoàng lăng!" Hắn nói thẳng

.

Khuất Thiên Hàn gật đầu, trầm ngâm trong giây lát, mở miệng, "Khuất gia biết cũng có hạn, mấy tin tức này là Hoàng Phủ Nguyệt Minh mang đến, nàng nói trước kia nàng gặp được một người, tự xưng là chủ hoàng lăng, mà trong tiệm cầm đồ Hoàng Phủ gia, xuất hiện món đò gì đó từng ở trong hoàng lăng."

Lưu Mật Nhi ở một bên nghe, nhịn không được mở miệng, "Đó là truyện cườ hả?""

Hai nam nhân nhìn nàng chằm chằm, Phượng Cảnh Duệ mở miệng hỏi, "Sao lại nói như vậy?"

Lưu Mật Nhi liếc mắt nhìn hắn, "Hai ngươi nói ta ngốc hả, tuy ta không biết hoàng lăng là cái gì. Nhưng các ngươi để ý như vậy, lại vẫn tham gia đại hội võ lâm, chứng tỏ hoàng lăng không phải cótiền thì chính là có quyền. Hai thứ này đều giống nhau, sao có thể xuất hiện ở hiệu cầm đồ. Hiệu cầm đồ là cái gì, không cần ta nói chứ?"

Khuất Thiên Hàn nghiêm mặt, "Ý của ngươi là, chúng ta nói điêu hả ?"

Lưu Mật Nhi lắc đầu, "Cũng không thể nói như vậy nhá! Ta chỉ cảm thấy, người có quyền, sẽ có tiền, sao có thể đi làm việc linh tinh chứ? Người có tiền sẽ càng không đi làm cái đó. Như vậy không hợp lí."

Hai nam nhân nhất thời trầm mặc, nếu đúng như suy đoán của Lưu Mật Nhi,những người đó cũng chỉ có khả năng là tên trộm đào mộ đào ra cái gì. Nhưng người kế vị kia lại nói như thế nào?

Một lúc lâu sau, Phượng Cảnh Duệ nở nụ cười nhẹ, "Mật Nhi, không nhìn ra, suy nghĩ của nàng cũng rất hữu dụng đó!"

Lưu Mật Nhi giận "Ý ngươi là bình thường ta cực kỳ ngu dốt đúng không?"

"Không dám!" Phượng Cảnh Duệ cười cười, "Thôi, chính sự nói xong rồi! Chúng ta đi thôi!"

Lưu Mật Nhi không nói gì nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Ngươi ở trong nhà người ta đi lại tự nhiên, không cảm thấy nên cùng chủ nhà chào hỏi à?"

Phượng Cảnh Duệ bật cười, "Mật Nhi thật xấu xa, chủ nhà này muốn giết ta đó! Sao ta có thể để chính mình đi chịu chết chứ?"

Khuất Thiên Hàn nhìn hai người rời khỏi, khóe miệng giật giật. Hơn nửa ngày không nói lời nào.

Đưa người về khách điếm, không biết Phượng Cảnh Duệ nói với Vô Trần cái gì, hắn cùng Vô Trần cùng nhau biến mất.

Diệp Ly Tâm xác định hiện tại Phượng Cảnh Duệ không có ở đây mới dám tìm Lưu Mật Nhi. Trong nháy mắt, nhìn thấy Lưu Mật Nhi, nàng khoa trương ôm người Lưu Mật Nhi, "Mật Nhi tỷ tỷ, Mật Nhi tỷ tỷ, tỷ không biết Phượng Cảnh Duệ biến thái thế nào đâu, muội tốt bụng nói cho hắn biết chuyện tỷ cùng anh của ta, hắn liền ném muội tại ổ thổ phỉ, bắt muội phải tự bò ra. Huhu hu, sợ quá!"

Lưu Mật Nhi nhìn nàng ta vừa khóc, vừa bôi một đống nước mắt nước mũi vào áo mình, nàng ta yên lặng khóc, vốn cũng chả lớn, chắc áp lực dồn nén lâu ngày. Biểu tượng nữ tính của nàng ta đâu rồi.

Nhìn bộ dạng Mật Nhi khóc không ra nước mắt, Diệp Ly Tâm vui mừng nói "Tỷ tỷ ngươi cũng đau lòng thay ta sao? Tỷ tỷ ngươi thật tốt, tỷ làm chị dâu muội được không? !" Nói xong, lại nhảy nhảy lên lần nữa!

Lưu Mật Nhi thầm nghĩ: Thật sự không nên cho ngươi trở về thì tốt quá!

Diệp Cửu Dương đứng bên cạnh thấy Lưu Mật Nhi nhìn hắn một cách đề phòng, "Ngươi không còn muốn nghiên cứu ta đấy chứ?"

Diệp Cửu Dương gật đầu, "Ở, nhưng mà ta không vội, sẽ có lúc ngươi tới tìm ta!"

Lưu Mật Nhi: "... Ta nghĩ sẽ không có một ngày như vậy đâu!"

Diệp Cửa Dương hơi nhếch môi, khuôn mặt trắng xanh tươi cười khiến người ta sợ, "Ngươi sẽ tìm ta!"

"Chắc chắn không!"

"Ngươi sẽ!"

"Chắc chắn không mà!"

"Ngươi nhất định sẽ!"

"Ta..." Đột nhiên, Lưu Mật Nhi trở mặt nhìn Diệp Cửu Dương, nàng nuốt nước miếng, không còn dũng khí mà mở miệng, "Ta sẽ không mà!"

Khuôn mặt Diệp Cửu Dương trầm xuống, sắc mặt tái nhợt vì không thấy ánh mặt trời mà mất đi vẻ hồng hào, "Ta nói ngươi nhất định sẽ tìm ta!"

Ngây thơ, người nào đem tính ngây thơ của tên tiểu quỷ nàng đi cho nàng nhờ! Lưu Mật Nhi thầm mắng! Nam nhân ngây thơ như vậy sao lại là Miêu Vương hả?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.