Phùng Vĩ Luân không dám lên tiếng, mẹ gã Diệp Giai Dương thì nói:
-Ông chỉ biết mắng con trai mà thôi. Tiểu Luân đã buồn bực trong nhà cả nửa tháng nay rồi. Hôm nay là lần đầu tiên nó được ra ngoài chơi, với lại vừa rồi nó cũng đã giải thích rồi, là đám người kia gây sự trước mà…
Phùng Khải quát:
-Bà im miệng cho tôi! Nếu không phải là bà nuông chiều nó từ bé thì nó có thể làm ra nhiều chuyện vi phạm pháp luật như vậy sao? Tôi cũng đã nói qua rồi, chỉ cần nó ngoan ngoãn ở trong nhà hai tháng, đợi thủ tục làm xong rồi thì hai mẹ con bà có thể cùng nhau đi Mĩ. Ở trong nhà dù sao cũng còn hơn là phòng tạm giam phải không? Ngày hôm nay nếu như lại gặp phải đứa không có đầu óc như Đường Minh Hoa nữa thì không chỉ con trai bà xui xẻo, mà đến tôi cũng chạy không thoát a. Bà có biết để bảo lãnh nó ra ngoài, tôi phải chạy chọt khắp nơi hết bao nhiêu không hả? Tiền như nước dội lá khoai cũng không lo, ngỗ nhỡ đến tôi cũng bị liên lụy vào thì nhà chúng ta coi như xong rồi!
- Cha, con biết sai rồi. Từ nay con sẽ ở nhà không đi đâu nữa. Con cũng không gặp lại bạn học cùng bạn bè ngày xưa nữa đâu.
Phùng Vĩ Luân thấp giọng nói.
Phùng Khải nói:
-Giờ thì muộn rồi. Lý Tùng Lâm đã biết con được thả ra rồi. Tuy rằng ông ta tạm thời bỏ qua cho con, nhưng mà ai biết được đến lúc nào đó lại lôi chuyện này ra lợi dụng chứ. Cái tên đó đúng là lão hồ ly mà… Còn cả tên Đỗ Long kia nữa. Quãng thời gian trước khi hắn xử đến mức Đường Lệ Phượng phải gà bay chó sủa, cha còn ở đó xem náo nhiệt. Thật không ngờ hôm nay lại rơi vào nhà chúng ta rồi. Tên tiểu tử đó không giống như loại người có thể dễ dàng bỏ qua cho con đâu. Chưa biết chừng hắn còn đang âm mưu gì với chúng ta đó a. Cha không thể ngồi yên chờ chết được… Tiểu Luân a Tiểu Luân, con không thể khiến cho cha bớt lo lắng được hay sao?
…
Đỗ Long quả thực không hề có ý định bỏ qua cho Phùng Vĩ Luân. Hắn trở về đồn thì liền bắt đầu thu thập tư liệu vụ án của Phùng Vĩ Luân. Chuyện này từng chấn động một thời, bởi vậy tư liệu liên quan trên mạng internet cũng không ít, nhưng đều là tin vỉa hè và tin sao chép lại. Những tin tức xác thực một chút thì rất ít, khiến Đỗ Long rất không hài lòng.
Đỗ Long gửi tin nhắn trên QQ cho Nhạc Băng Phong, sau đó kiên nhẫn chờ đợi. Mười phút sau hình đại diện của Nhạc Băng Thanh mới nhảy lên một cái. Đỗ Long mở ra xem, chỉ thấy Nhạc Băng Phong nói:
-Tư liệu vụ án đó tôi đã gửi vào hòm thư của anh rồi. Đỗ Long, tôi gửi cho anh tài khoản này. Chỉ cần đăng nhập vào hệ thống nội bộ của công an là anh có thể xem xét hồ sơ mật dưới cấp ba. Như vậy chắc là đủ cho anh sử dụng rồi.
Đỗ Long trả lời:
-Cô bắt đầu thấy phiền tôi cả ngày quấy rầy cô rồi hả?
Nhạc Băng Phong đáp:
-Không có chuyện đó. Gần đây thôi tham gia một dự án khắc phục khó khăn cho nên bình thường tương đối bận. Tôi lo nhất thời không liên hệ được với anh, làm nhỡ việc của anh thôi.
Đỗ Long nói:
-Tôi cũng không có chuyện gì lớn, nhưng mà… vụ án Phùng Vĩ Luân kia cũng được tính là hồ sơ cơ mật sao?
Nhạc Băng Phong nói:
-Tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Không hiểu là ai đã xếp nó vào dạng hồ sơ mật. Nhưng mà cũng chỉ là cơ mật cấp một thôi, Cục trưởng cục Công an của thành phố cấp ba cũng có thể làm được.
Đỗ Long tính đi tính lại nói:
- Cấp thành phố, cấp châu, cấp tỉnh. Như vậy hồ sơ cơ mật của ba cấp chẳng phải là Giám đốc sở Công an cấp tỉnh mới có thể xem được hay sao?
Nhạc Băng Phong nói:
-Đúng vậy. Chắc là đủ dùng rồi hả?
Đỗ Long cười nói:
-Đủ, quá đủ rồi. Tôi thật là phải cảm ơn cô lắm lắm a!
Nhạc Băng Phong nói:
-Anh đừng có lấy tài khoản này làm bừa đó nhé. Nếu như bị người ta phát hiện thì cả tôi cũng xui xẻo đó.
Đỗ Long cười nói:
-Yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu. Cô cũng phải tự chú ý kết hợp làm việc và nghỉ ngơi đó. Không thể vì công việc bận rộn mà quên ăn quên ngủ, như vậy rất là không tốt cho thân thể a.
Nhạc Băng Phong nói:
-Hiện giờ cuộc sống của tôi rất nền nếp đó. Chưa tới mười một giờ là đã đi nghỉ rồi, thậm chí buổi tối còn tắt luôn cả điện thoại và máy tính, cho nên mới lo anh tìm không được tôi mà làm nhỡ việc a.
Đỗ Long cười nói:
-Vậy thì tốt… Tôi thật muốn đi Bắc Kinh một chuyến đích thân cảm ơn cô…
Nhạc Băng Phong cười nói:
-Thật sao? Còn lâu tôi mới tin. Anh và Tiên Nhi phát triển đến giai đoạn nào rồi? Anh còn có thời gian rảnh đến tìm tôi hay sao?
Đỗ Long nói:
-Tôi và Tiên Nhi cách nhau hơn ngàn cây số. Có thể duy trì được tình trạng như hiện giờ đã là tốt lắm rồi. Gần đây có một gã tên là Chu Chí Viễn cứ bám theo quấy rầy cô ấy. Cô có tư liệu gì về gã này không vậy?
Nhạc Băng Phong nói:
-Việc này tôi không có hứng thú đâu. Đợi lát nữa cậu lấy tài khoản kia mà tự mình điều tra…
Đỗ Long và Nhạc Băng Phong hàn huyên một hồi. Chưa tới mười một giờ, Nhạc Băng Phong đã tắm rửa đi ngủ trước rồi. Đỗ Long mở email Nhạc Băng Phong gửi tới ra, sau đó từ từ nghiên cứu tư liệu về Phùng Vĩ Luân.
Sáng ngày hôm sua, Đỗ Long ăn sáng bằng hai miếng bánh, sau đó đem theo tài liệu học tập đi tới phòng multimedia, nằm tại tầng ba tòa nhà cục Công an. Tại đây, những học viên như họ sẽ triển khai chương trình học tập thời hạn một tuần.
Phòng multimedia ngồi kín hết một nửa. Đỗ Long nhân lúc lãnh đạo đang phát biểu trên bục bèn đưa mắt quét một lượt quanh phòng, tùy tiện ước lượng một con số. Sĩ số lớp này đại khái vào khoảng bốn mươi người. Trong vòng bảy ngày ngắn ngủi sẽ phải từ trong số bốn mươi học viên này tìm ra gián điệp nằm vùng quả là không dễ dàng gì.
Đỗ Long từng gặp qua rất nhiều tội phạm. Kẻ phạm tội có nói dối hay không, thường hắn chỉ cần nhìn qua là có thể nhận biết. Nhưng trước nay Đỗ Long chưa từng tiếp xúc với gián điệp. Cảnh sát kiêm gián điệp trải qua huấn luyện đâu có dễ tìm như vậy. Đỗ Long chẳng buồn bận tâm lãnh đạo bên trên phát biểu gì, trong lòng chỉ suy tính làm thế nào mới có thể tóm được tay gián điệp kia.
Những người bên cạnh bất ngờ đều đứng cả dậy, Đỗ Long cũng đứng lên theo. Thì ra vị lãnh đạo kia cuối cùng cũng kết thúc bài phát biểu, mọi người đều vui vẻ vỗ tay đưa tiễn. Sau đó Lý Tùng Lâm lại lên bục nói vài câu khích lệ mọi người cố gắng học tập gì gì đó.
Đợi các lãnh đạo rời đi xong, vị giáo sư khoa chính trị pháp luật– chủ nhiệm lớp, bắt đầu giảng bài cho mọi người. Môn đầu tiên dạy cho những cảnh sát chuẩn bị thăng cấp này, là môn chính trị.
Không có gì phải nghi ngờ về sự buồn tẻ trong môn học này. Đỗ Long phát hiện không ít học viên cúi xuống bàn nghịch điện thoại. Bất quá cũng có bộ phận học viên ngồi hàng trước rất chăm chú ghi chép bài vở.
Đỗ Long cũng cầm điện thoại xem. Hắn nhờ cha gửi tư liệu của những cảnh sát học viên này vào điện thoại của mình. Trước khi tiếp xúc với mục tiêu, Đỗ Long muốn làm hết khả năng để nắm bắt lai lịch đối phương. Có lẽ rất nhiều người có thể được trực tiếp sàng lọc ra ngoài.
Giáo sư giảng bài rất là thú vị, chỉ tiếc là chẳng có mấy người thực sự nghe được vào đầu. Kết thúc tiết chính trị thì đã là buổi trưa. Bọn Trịnh Minh Kiệt tới tìm Đỗ Long đi ăn cơm. Đỗ Long phát hiện ra cơm ở đây cũng không phải là có thể tùy ý ăn. Ngoại trừ nhóm mấy người bọn họ ra, cả lớp bốn mươi ba học viên cảnh sát cũng chia thành vài tổ nhóm lớn nhỏ. Quan hệ giữa các nhóm xem chừng không hề hòa hợp chút nào.
Trên mâm cơm Đỗ Long khiêm tốn thỉnh giáo bọn Trịnh Minh Kiệt. Trịnh Minh Kiệt lăn lộn trong cơ quan nhiều năm, đối với những vấn đề này nắm rõ như lòng bàn tay, bèn nói:
-Cậu quan sát rất tỉ mỉ đấy. Cụ thể mà nói thì trong cục Công an thành phố Thụy Bảo chúng ta có tất cả ba phe. Trong đó Cục trưởng Lý là một phe, Cục trưởng Thạch là một phe, còn có phó bí thư Đảng ủy, Ủy viên chính trị Chu Trác Thành cũng là một phe. Người của ba phe phái này bình thường cũng không có biểu hiện gì rõ ràng, các bên cũng không tới mức nước lửa không dung. Đặc biệt là ở tầng lớp như chúng ta, rất khó phân biệt rõ ràng bản thân rốt cuộc là thuộc về phe nào. Đương nhiên, những người nào có chút năng lực thì sẽ được vị lãnh đạo nào đó chiếu cố…
Nghe đến đây, mọi người đều nhìn về Đỗ Long…