[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 534 : Lộ tẩy




Chúng tôi là thương nhân Đài Loan! Chúng tôi là người bị hại, các anh dựa vào cái gì mà giam chúng tôi, thẩm vấn chúng tôi!

Một người trung niên bị giam cầm thẩm vấn hét lên.

Người thẩm vấn gã bình tĩnh trả lời:

- Chỉ cần là tại lãnh thổ Hoa Hạ có bất kỳ hành vi phạm tội, chắc chắn đều bị luật pháp Hoa Hạ nghiêm trị! Các người tại sao lại bắt giữ tài xế taxi? Các người tại sao lại đuổi theo đôi nam nữ đó?

Người trung niên chần chờ một hồi sau mới đáp lại:

- Bọn.....Bọn họ đã ăn trộm tiền của chúng tôi! Đúng, bọn họ đã trộm tiền của chúng tôi! Bọn họ đều là kẻ trộm!

Một người nghiêm giọng nói:

- Nếu bọn họ là kẻ trộm, vậy ngài là gì? Ăn cướp giữa ban ngày à?

Hai người trung niên đi vào, người đi trước hướng về phía người phụ trách thẩm vấn vừa nãy gật gật đầu, nói:

- Xin hãy giao cho chúng tôi.

Người kia đem một túi công văn dày đặt đánh cộp một tiếng đặt trên mặt bàn.

Người trung niên kia tức giận nói:

- Tôi muốn khiếu nại các ông, các ông xâm hại quyền danh dự của tôi!

Người trung niên đi trước nói:

- Đừng phí lời, chúng tôi đã xác minh rõ ràng thân phận của hai người, bây giờ tình hình đã rất rõ ràng rồi.

Người trung niên kia đã trầm xuống, sau đó người đó mở cặp công văn ra, lấy ra một tấm ảnh đặt lên trên bàn thẩm vấn, bắt đầu từ bắt cóc tài xế, quá trình phạm tội của bọn họ đều bị hệ thống theo dõi khắp nơi ghi lại. Bất cứ biện bác nào chống lại chứng cứ trước mặt đều yếu ớt vô lực.

Quan chủ thẩm dù bận tối mắt nhưng vẫn ung dung nhìn vào đối thủ đã hoàn toàn bị đánh bại nói:

- Bây giờ thì ông có thể nói cho tôi biết trước khi lật xe đã xảy ra chyện gì không?

Tài xế và hành khách ngồi phía trước bị thương rất nghiêm trọng, đến nay vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, người trung niên lúc đó ngồi ở ghế sau là mục tiêu hàng đầu để hỏi dò.

Lúc mới bắt đầu, cái gì gã cũng không chịu nói, cuối cùng dưới sự tấn công tâm lý mạnh mẽ, người trung niên rốt cục cũng nói:

- Tôi cũng không biết....Người đó tên là Chu Dịch Thăng hắn vung tay ném một vật tới, dính ngay vào cửa kính trước xe của chúng tôi, sau đó thì nổ binh một cái, trời đất ngả nghiêng một hồi, lúc tôi tỉnh dậy thì đã nằm ở bệnh viện rồi......

Hai vị quan chủ thẩm nhìn nhau một cái, tiếp tục truy vấn nói:

- Lúc đó anh có nhìn rõ vật dính trên kính đó có màu gì và hình dạng ra sao?

Người trung niên ngỡ ngàng lắc đầu, dưới sự hỏi lại, hắn nói:

- Vật đó...........không bằng chiều rộng của hai ngón tay......giống như một thanh nhỏ.....hình như.....là màu đen....hoặc là màu nâu........

Hai vị quan chủ thẩm lại nhìn nhau, bọn họ bắt đầu thu mấy tấm ảnh lại, liền rời khỏi, người trung niên dò hỏi:

- Các vị.......hỏi xong rồi à? Khi nào thì có thể phóng thích chúng tôi?

Người đi trước trước đó quay đầu lại nói:

- Phóng thích? Tạm thời không được, các anh bị khởi tố bắt cóc và nguy hại an toàn của công chúng, nếu thành lập tội danh, kẻ chủ mưu ít nhất cũng phải ngồi tù ba mươi năm, từ từ mà ở.

- Không!

Người trung niên kích động hét lớn:

- Tôi là Đài thương! Tôi có đặc quyền! Các ông không được làm như vậy! Tôi yêu cầu gọi điện........Tôi muốn luật sư.....

Chẳng có ai để ý tới hắn, hai người đó là người của Cục An Ninh Quốc Gia, sau khi bọn họ đã biết biết được đáp án của điều họ muốn biết thì lập tức rời khỏi Cục Công An, trên đường bọn họ đã gọi điện báo cáo tình hình cho cấp trên, âm thanh từ đầu dây bên kia truyền đến nói:

- Tôi biết rồi, lập tức đình chỉ điều tra vụ này, tư liệu của hai người kia niêm phong toàn bộ cất vào kho F hồ sơ cơ mật, cứ làm vậy đi.

Điện thoại lách cách một tiếng thì dập máy luôn, hai người tưởng vừa lập được công thì lại ngơ ngác nhìn nhau, lấy tấm hình của Chu Dịch Thăng và Ngọc Quan Âm trong túi hồ sơ cán bộ đặc biệt của Cục An Ninh Quốc Gia ra nhìn một lát. Suy đoán nói:

- Có lẽ......Bọn họ là người của mình, đang thi hành nhiệm vụ đặc biệt nào đó........

Đang ở cái xó xỉnh nào không biết, Đỗ Khang nhìn lên màn hình xuất hiện hai cái ảnh chân dung, rối rắm bấm nát điếu thuốc trong tay, gã oán hận nói:

- Hai tên tiểu tử khốn khiếp này.........Không ngờ lại giấu ta làm ra chuyện lớn như vậy, xem tôi sẽ làm gì để đánh chết các cậu.........

Đỗ Long về tới thành phố Thụy Bảo thuận lợi, sau khi đưa Đường Lệ Phượng về nhà, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh thuê một phòng ở nhà khách để nghỉ, đương nhiên, chỉ có Thẩm Băng Thanh nghỉ ngơi, hoạt động ban đêm của Đỗ Long đã sắp xếp.

Đỗ Long đã bị cơn ác mộng tối qua của Đường Lệ Phượng làm cho sốc, không thể nào tự nhên vừa đưa người ta về nhà, thì đã che mặt mò về làm chuyện xấu, hắn ở nhà khách tắm rửa một cái, sau đó liền đi ra ngoài, đi trên đường thành phố Thụy Bảo vào ban đêm có vẻ hơi lạnh. Đỗ Long lấy điện thoại ra, gọi cho Kỷ Quân San.

- Quân San, anh về rồi đây, chỗ cũ nhé.

Đỗ Long cười nói.

Trong điện thoại truyền đến một tiếng thở hổn hển, thật lâu cũng không có người nói, Đỗ Long trong lòng cảm thấy bất thường, hắn hỏi:

- Quân San, em sao vậy? Sao không nói gì vậy?

Tiếng thở hổn hển biến thành nức nở, ngay lúc Đỗ Long mặt mày nhăn nhó, Kỷ Quân San rốt cục cũng nói chuyện, cô nói:

- A Long, xin lỗi.......em đã đồng ý với ba....em.....em phải kết hôn rồi.........

- Cái gì?

Đỗ Long bỗng hét lớn một tiếng, làm một người đi đường cách hắn mười mét cũng sợ tới run rẩy, thiếu chút thì ngã té xuống đất, gã quay đầu lại nhìn Đỗ Long một cái, rồi vội vàng chạy mất.

- Tại sao? Không phải chúng ta đã hẹn trước rồi sao?

Đỗ Long lớn tiếng nghi ngờ nói.

Kỷ Quân San nức nở ấp úng nói:

- Đỗ Long, xin lỗi........em suy nghĩ rất lâu rồi, em chỉ là một cô gái bình thường, em hy vọng có một gia đình yên ổn, em không thể tiếp tục chịu đựng những ngày tháng chờ đợi người yêu trong bóng đêm được....Đỗ Long, xin lỗi....hai ngày trước em đã gọi điện cho anh, nhưng điện thoại của anh không nằm trong vùng phủ sóng.

- Ban đầu là em đã chạy trốn, vì em, anh đã đắc tội lãnh đạo, bị ném vào vùng núi hẻo lánh chịu cảnh khổ sở vất vả, còn hốt hoảng lo sợ, vì bảo vệ em, vì công việc, anh mới không thể thường xuyên chăm sóc em, bây giờ, em lại là vì cái này....lại...

Đỗ Long cảm thấy lồng ngực mình như muốn nổ tung, nhưng khi hắn một mạch nói hết chuỗi lời này, hắn cảm thấy hắn không thể thở được, cảm giác không thở được khiến hắn dường như bị hoa mắt chóng mặt.

- Xin lỗi..........

Kỷ Quân San khóc ròng nói:

- Đều tại em........... Đỗ Long, anh mắng em đi.......... đều do em không tốt.....

Đỗ Long thật không dễ mới kìm chế được cảm xúc, hắn lạnh lùng hỏi:

- Có phải do ba em ép em làm như vậy? Anh sẽ đi tìm ông ấy hỏi cho rõ!

- Không! Là em.....lần này thật sự là em.....Là quyết định của em, không liên quan gì tới ba em, Đỗ Long........Xin lỗi........

Kỷ Quân San khóc ròng nói:

- Đỗ Long, xin lỗi.......Anh cứ mắng em, em không xứng với anh.......Em đáng chết..............

Đỗ Long tay cầm điện thoại, đứng như trời trồng, một lúc sau hắn mới chậm rãi nói:

- Thằng đó là ai? Vị hôn phu của em làm gì? Em hiểu rõ thằng đó sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.