[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 444 : Phản bội




Trong khu rừng rậm tối đen truyền ra một giọng nói:

- Đỗ Long nói hắn tự mình hành động, dẫn theo Đa Ôn Hãn chỉ và xác nhận cái nơi nào đó cất giấu một lượng lớn ma túy. Câu nói này thật đáng cười. Ở cái nơi ẩm ướt như vậy cất giấu lượng lớn ma túy thì thật là một việc rất phức tạp. Bọn Đa Ôn Hãn nếu thực sự muốn giấu riêng thì trực tiếp mang ma túy về cất giấu trong nhà của mình không hơn sao? Tại sao phải tốn bao nhiêu công sức đào cái hầm cất giấu ở trong núi chứ? Lần này người hắn dẫn đến rất đông, không thích hợp để ra tay. Tôi thấy hay là chọn thời gian khác đi, dù sao hắn cũng thường xuyên xuống đi tuần tra, vẫn còn nhiều cơ hội mà.

Điện thoại bên kia truyền âm thanh đến nói:

- Không được, tôi đã sắp xếp xong sát thủ rồi. Lần này nhất định phải giết chết cái tên tiểu tử họ Đỗ, không được phép thất bại. Nếu như lời của Đa Ôn Hãn nói là sự thật? Anh không cảm thấy sự thông minh của Đỗ Long và Đa Ôn Hãn chính là lấy cái chuyện ngu ngốc như vậy để lừa một ai đó thì sao? Cho nên cái sự việc này càng vô lý thì tôi lại càng cảm thấy có thể là thật. Ông chủ đang cần một lượng ma túy như vậy. Nếu như ngươi có thể đoạt được số ma túy đó, ông chủ chắc chắn sẽ phải nhìn anh bằng ánh mắt khác, hơn nữa sẽ còn thưởng lớn cho anh. Anh chỉ cần nắm rõ mục đích của bọn họ thông báo trước cho tôi. Tôi sẽ bố trí ổn thỏa tất cả các hành động. Yên tâm đi tôi sẽ sắp xếp không để lộ một chút khe hở nào cả, tuyệt đối không thể nào để lộ ra anh được.

Người đang cầm điện thoại do dự một chút rồi trả lời:

- Được, tôi sẽ cố gắng thử xem. Cứ như vậy nhé, Đỗ Long rất cảnh giác, tôi không thể ra ngoài quá lâu được, cúp máy nhé.

Người núp ở trong rừng cây gọi điện chính là Tông Lập Phong. Anh ta từ trong rừng vội vàng đi ra ngoài. Đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt anh ta làm anh ta giật mình sợ hãi.

Tông Lập Phong liền rút súng ra. Hướng về phía bóng người ngắm, khẽ quát:

- Là ai, nếu không nói tôi sẽ bắn!

Đột nhiên bên cạnh có vài ánh đèn sáng lên, tất cả đều tập trung chiếu vào Tông Lập Phong. Ánh sáng làm cặp mắt y hoa lên, đồng thời tứ phương tám hướng đều có người quát lên:

- Bỏ vũ khí xuống, Tông Lập Phong, anh đã bị bao vây rồi!

Tông Lập Phong trong lúc nội tâm đang chấn động mạnh. Anh ta nghe thấy vài âm thanh rất quen thuộc. Điều này sao lại có thể!

Bóng người chuyển động trước mặt Tông Lập Phong. Hắn chầm chậm tiến gần đến Tông Lập Phong. Gương mặt càng lúc càng rõ, chính là Đồn trưởng đồn công an xã Mãnh Tú Đỗ Long!

Đỗ Long nhẹ nhàng giơ hai tay lên, giành lấy khẩu súng trong tay đang run rẩy của Tông Lập Phong, nói:

- Anh Tông, tôi rất đau lòng. Anh có biết là vì sao không?

Tông Lập Phong nhìn Đỗ Long khó thể tin nói:

- Cái này không thể nào, anh làm sao mà biết được chứ? Không thể nào?

Đỗ Long trầm giọng nói:

- Nếu muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm. Từ trước tới giờ tôi luôn nghi ngờ anh. Ngô Thăng Hạo, Đường Bác Dương đều là tai mắt của anh sắp xếp. Anh muốn dẫn tôi đi lạc lối để kết thúc vụ án của Đồn trưởng Cao. Nhưng anh tuyệt đối không thể ngờ rằng, tôi bất luận như thế nào không bao giờ bỏ qua những điểm nghi ngờ. Rốt cục bây giờ mới bắt được anh chính là chủ mưu.

Tất cả các cảnh sát của đồn công an xã Mãnh Tú vây xung quanh đều tỏ ra rất kinh ngạc, Tông Lập Phong nói:

- Anh nói linh tinh, Đường Bác Dương không phải đã cung khai rồi sao? Là anh ta để lộ đường lối hành động của sếp Cao. Cái việc đó chẳng liên quan gì đến tôi cả!

Đỗ Long nói:

- Đường Bác Dương chỉ là một kẻ đáng thương bị lợi dụng. Cao Thụy tự cho mình là thông minh lại bị bại ở trong tay của anh. Thật là bọ ngựa núp sau chim sẻ bắt ve. Anh không cần phải ngụy biện nữa, tôi đã sớm điều tra rõ ràng rồi, Cao Thụy cũng chẳng phải là người tốt lành gì cả. Anh vì bất mãn với Cao Thụy mà một mặt giả danh làm một cảnh sát tốt, mặt khác lại đi buôn lậu để trở nên giàu có. Anh chỉ có thể theo y húp chút cháo thừa, hơn nữa anh và Cao Thụy đều muốn làm chủ. Thủ đoạn của Cao Thụy còn thông minh hơn anh, nhưng y đánh giá quá thấp nơi quỷ quái anh đã sinh ra và lớn lên. Kết quả là bị bại trong tay của anh, như thế nào? Tôi nói không sai chứ?

Tông Lập Phong sắc mặt ngả vàng như màu đất nói:

- Không thể nào, anh không thể nào biết được...

Đỗ Long nói:

- Tôi đã biết điều đó xảy ra rồi, Tần Tuấn, còng anh ta lại, giải đi.

Tần Tuấn là một cảnh sát trẻ được một tay Tông Lập Phong dẫn dắt. Sự thay đổi của Tông Lập Phong, hay tạm thời gọi là sự phản bội đã khiến cho Tần Tuấn rất đau khổ. Anh ta mắt rưng rưng lệ đi lên phía trước, lấy còng ra còng tay Tông Lập Phong lại.

Đỗ Long nói:

- Hành động của chúng ta rất bí mật, không thể để anh ta lớn tiếng ồn ào làm lộ tin tức được.

Đới Khai Hâm bất hòa với Tông Lập Phong từ trong túi quần lấy ra chiếc khăn vô cùng bẩn, không nói không rằng nhét rất nhanh vào miệng Tông Lập Phong, dường như nhét thẳng vào cổ họng. Bị nhét mạnh Tông Lập Phong trợn mắt nhìn thẳng lúc này mới chịu dừng tay.

Mọi người lặng lẽ áp tải Tông Lập Phong trở về đồn công an. Đỗ Long để Thẩm Băng Thanh và Tần Tuấn canh giữ ở ngoài cửa. Hắn một mình cùng với Tông Lập Phong đi vào trong phòng. Đỗ Long rót một ly nước để trước mặt Tông Lập Phong. Cái mũi của Tông Lập Phong thở dốc ra tiếng xì xì. Đỗ Long nói:

- Anh Tông, anh hứa không làm loạn thì tôi sẽ bỏ chiếc khăn ở miệng anh ra. Chúng ta bình tĩnh nói chuyện, thấy thế nào.

Tông Lập Phong gật gật đầu. Đỗ Long một tay đè xuống vai anh ta, kỹ lưỡng nhìn vào mắt anh ta. Dường như đang xác nhận lời của Tông Lập Phong có phải là thật lòng không. Cuối cùng thì Đỗ Long cũng bỏ cái khăn ở miệng Tông Lập Phong ra. Tông Lập Phong thở phào một cái lớn, sau đó khạc nhổ nước miếng hai ba lần rồi mới nói:

- Chúng ta vẫn còn gì hay để nói sao? Lần này là anh thiết lập chuyên án đặc biệt để dụ tôi ra phải không?

Đỗ Long nói:

- Dụ anh ra chỉ là một phần trong kế hoạch, quan trọng hơn là người ở sau lưng anh cơ... anh ta phái người đến giết tôi. Trước tiên tôi thiết lập chuyên án quyét sạch bọn họ, cái này gọi là có qua có lại. Anh Tông anh có thể giúp tôi chứ?

Tông Lập Phong cười lạnh lùng nói:

- Tôi dựa vào cái gì để giúp anh? Lẽ nào anh có thể giảm tội cho tôi sao?

Đỗ Long cười:

- Tôi không có khả năng để giảm tội cho anh, tuy nhiên anh cũng có thể tự mình cố gắng. Dựa vào biểu hiện lập công của anh để mà giảm tội. Tôi biết từ trước tới giờ anh rất căm phẫn bọn buôn ma túy, rất căm hận loại tội phạm này. Anh chỉ là trước kia sơ ý bị bọn nó nắm được nhược điểm của anh, lúc này anh mới bị bọn nó khống chế. Những chi tiết tình huống này tôi đã miêu tả rất tỉ mỉ trong báo cáo rồi. Việc anh phải làm bây giờ chỉ là gọi điện cho cái người vừa điện thoại cho anh. Nói cho gã tôi sẽ liệu thời gian nào đến đâu mà thôi..

Tông Lập Phong buồn bã lắc đầu nói:

- Không ngờ rằng thật sự cái gì anh cũng biết. Khó cũng nên biết, nếu như tôi giúp anh thì Cát Quân sẽ giết cả nhà tôi.

Đỗ Long nói:

- Làm được như vậy thì càng tốt, làm như thể anh hoàn toàn không biết gì vậy. Cát Quân khó có được anh để mở rộng tai mắt trong nội bộ, dù gã sẽ nổi trận lôi đình, cũng không thể dễ dàng động đến anh được.

Tông Lập Phong còn đang do dự, Đỗ Long nói:

- Lẽ nào anh muốn con anh phải nửa năm mới được gặp anh một lần ở trong tù sao? Nó nhất định sẽ rất thất vọng, anh có biết đứa trẻ khi thiếu vắng cha sẽ khó dạy bảo đến nhường nào không. Nếu không cẩn thận nó có thể sẽ trở thành người mà anh ân hận nhất.

Tông Lập Phong cúi đầu đau khổ nói:

- Đỗ Long, anh để cho tôi suy nghĩ thật kỹ….

Sáng sớm ngày thứ hai bọn Đỗ Long tiếp tục đi, Tông Lập Phong và Đa Ôn Hãn ngồi đối diện nhau phía sau trên chiếc xe cảnh sát bán tải, không nói một lời nào. Bọn họ đều không phải là người tính tình ngang ngạnh không chịu khuất phục. Với Đỗ Long mềm nắn rắn buông vừa thuyết phục vừa giáo dục bọn họ, bọn họ không thể không nghe.

Sáng tinh mơ. Trước khi rời khỏi thôn, Tông Lập Phong đã gọi điện thoại, đem thời gian và địa điểm mà Đỗ Long đưa cho y nói với người kia. Đồng thời y cũng thỉnh cầu đừng làm tổn thương người vô tội, đối phương cũng đáp ứng chỉ cần lấy mạng của Đỗ Long. Nhưng mọi người từ trong lời của kẻ đó nói, nghe ra được rằng nói một đằng làm một nẻo. Ngay cả Tông Lập Phong cùng không dám bảo đảm là đối phương không tiện tay giết luôn mình. Chính điều này đã củng cố thêm quyết tâm của y.

Đỗ Long cũng gọi điện thoại, là điện thoại cho bố của hắn. Một tấm lưới dần dần được trải rộng ra, để chờ sát thủ mà Cát Quân phái đến sa vào lưới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.