[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 379 : Vụ mất tích ở xóm núi




Một đoạn đường xóc nảy không ngừng, nhưng chỉ trong vòng nửa ngày bọn họ đã đi được quãng đường mà bọn Đỗ Long đi trong ba ngày. Sau khi bọn Đỗ Long xuống xe đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ nữa, trước lúc trời tối đã tìm được chỗ bọn họ giấu xe. Sáng sớm hôm sau sau khi nghỉ ngơi một đêm, Đỗ Long lái xe đưa Hùng Kiến Minh về thôn Mã Câu.

Điện thoại cuối cùng cũng có sóng, bọn Đỗ Long đều liên tiếp nhận điện thoại cùng với tin nhắn. Cùng lúc Lâm Nhã Hân vội vàng gọi điện thoại cho Đông Đông bảo cậu bé cuối tuần ở trường học, thì Đỗ Long gọi điện về cho Lý Tùng Lâm.

- Đỗ Long, cậu vào núi rồi hả? Tại sao lâu thế mới ra?

Lý Tùng Lâm hỏi.

Đỗ Long giải thích một chút, Lý Tùng Lâm nói:

- Đỗ Long, ngày hôm qua tôi đã phái người đi thôn Sa Câu bắt người rồi, Tông Lập Phong ở đồn công an các cậu dẫn theo cảnh sát phối hợp, kết quả là không công mà lui. Nghe nói ba tên kia đều đi Quảng Đông rồi, tuy nhiên theo điều tra thì bọn họ không đi Quảng Đông, cũng như không ở trong thôn, vụ án này tạm thời chỉ có thể để treo thôi.

Đỗ Long nói:

- Chỉ cần bọn nó rời khỏi thôn Sa Câu, sớm hay muộn sẽ bị bắt. Cục trưởng Lý, có người thôn Lĩnh Thượng báo án mất tích, tôi lập tức quay lại điều tra một chút, lát nữa sẽ báo cáo tình tiết vụ án cho ngài.

Lý Tung Lâm nói:

- Đi đi, chú ý an toàn.

Đỗ Long được người dân thôn Mã Câu nhiệt liệt hoan nghênh, mấy hôm trước không phải Đỗ Long khám bệnh cho mọi người sao? Những người được chỉ định này đều đi bệnh viện kiểm tra rồi, đã phát hiện được sỏi thận, tạm thời ổ bệnh không còn phát tác, sau khi điều trị đúng lúc sẽ nhanh chóng khôi phục sức khỏe. Bọn họ sau khi trở về giúp Đỗ Long tuyên truyền, cái danh thần y này Đỗ Long chối cũng không được.

Sau khi ăn vội vàng qua loa cơm rau dưa bọn Đỗ Long tiếp tục lên đường, tới giữa trưa ngày thứ hai thì đã đến một địa điểm khác trong chuyến đi của Đỗ Long, đó chính là thôn Lĩnh Thượng. Người dân thôn Lĩnh Thượng ở trên một đỉnh núi, mang nước và mọi thứ lên đó đều vô cùng khó khăn, cũng may hiện giờ mọi nhà đều lắp hệ thống cung cấp nước sạch, không còn những ngày khổ sở như năm đó nữa rồi.

- Đồn trưởng Đỗ, các anh đến được thực sự rất vui, tôi còn tưởng rằng phải tới hai ngày nữa.

Cảnh sát nhân dân Lã Á Vĩ đóng ở thôn Lĩnh Thượng lúc nghênh đón Đỗ Long đã nói.

Đỗ Long hỏi:

- Cậu điều tra qua rồi sao? Cụ thể tình huống người mất tích như thế nào?

Lã Á Vĩ đáp:

- Người mất tích là một người đàn ông, tên là Bạch Hoàng Lợi, bốn mươi tuổi, bà vợ chết từ mấy năm trước rồi, trong nhà có già có trẻ. Theo lẽ thường y không thể nào đột nhiên rời khỏi đấy, nhưng sau khi y mất tích hai ngày, hàng xóm của y đột nhiên nhận được điện thoại của y, nói là ở cùng chỗ Lý Danh Doanh. Bọn họ định cùng nhau làm kinh doanh lớn, vì thế mọi người cho là không có chuyện gì.

- Một thời gian trước Lý Danh Doanh một mình trở lại thôn, Bạch Hoàng Lợi lại chưa trở về. Người nhà Bạch Hoàng Lợi đi tìm Lý Danh Doanh, Lý Danh Doanh lại nói không có chuyện kia, cậu ta chưa từng gặp Bạch Hoàng Lợi… Hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, không ai thuyết phục được đối phương, cứ như vậy, lại qua hai ngày, tôi đã đến. Sau khi nghe xong chuyện này tôi lập tức bắt đầu điều tra và gọi điện về đồn công an lập án điều tra…

- Cho tới hôm nay Bạch Hoàng Lợi mất tích bao nhiêu ngày rồi?

Đỗ Long hỏi.

- Mười tám ngày.

Lã Á Vĩ nói:

- Có điều hai ngày sau hàng xóm của y nhận được điện thoại của y, tôi đã điều tra, cú điện thoại kia đúng là từ điện thoại di động của Lý Danh Doanh gọi tới, Lý Danh Doanh rất đáng nghi.

Đỗ Long nói:

- Ừ, cậu dẫn tôi đi gặp Lý Danh Doanh đi.

- Vâng.

Lã Á Vĩ dẫn theo Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh còn có Lâm Nhã Hân vẻ mặt tò mò dọc theo con đường phiến đá gập ghềnh uốn lượn tới nhà Lý Danh Doanh. Dọc đường đi qua mấy gian nhà dân, ở trên núi xây nhà vừ ở không thể tụ họp cùng một chỗ giống như ở đất bằng, họ tận dụng mọi thứ trên mặt đất để xây nhà.

Thôn Lĩnh Thượng là thôn tương đối nghèo trong xã Mãnh Tú. Đỗ Long cho rằng điều này có liên quan đến việc họ sống ở trên núi. Đường như vậy thì ngay cả việc xuống núi đều phải tốn rất nhiều sức, mỗi ngày thời gian bị trì hoãn cũng quá nhiều rồi.

Lúc đi vào cửa nhà Lý Danh Doanh, Đỗ Long thay đổi ngay suy nghĩ rằng thôn Lĩnh Thượng là một thôn nghèo. Chỉ thấy nhà của Lý Danh Doanh vây quanh một cái sân, một dãy cửa chính và hàng rào làm bằng inox, bên trong là sàn bằng xi măng, còn có tòa nhà có bốn tầng nhỏ, bên cạnh còn có hai gara… có lẽ làm nơi chứa đồ hoặc để củi, bởi vì ở đây ô tô không thể có cách nào đi lên được, đến xe máy, xe đạp cũng không cách nào đi qua được mấy đường đá này.

Trong sân nhà Lý Danh Doanh có hai đứa bé đang chơi trò chơi, một ông cụ đang ở bên cạnh trông bọn chúng, Lã Á Vĩ cách hàng rào gọi:

- Cụ Lý, đây là đồn trưởng Đỗ của đồn công an chúng ta, Lý Danh Doanh có ở nhà không? Chúng tôi muốn tìm cậu ấy nói chuyện một chút.

Cụ Lý quay đầu lại, giọng nói không niềm nở gì:

- Không có gì để nói chuyện hết, Bạch Hoàng Lợi chết ở đâu đều không liên quan đến con tôi.

Lã Á Vĩ cũng giận lắm, y nói:

- Lần cuối cùng Bạch Hoàng Lợi gọi điện thoại về là dùng điện thoại di động của Lý Danh Doanh, cậu ấy nói ở cùng một chỗ với Lý Danh Doanh. Lý Danh Doanh và Bạch Hoàng Lợi trước khi mất tích có quan hệ với nhau! Mau gọi Lý Danh Doanh ra đây đi.

Cụ Lý hừ một tiếng nói:

- Ai biết cậu ta làm thế nào, dù sao thì việc nó mất tích cũng không có quan hệ với con tôi, các cậu đi tìm người khác điều tra đi, con tôi quá thật thà, không thể bị các cậu lừa được.

Lã Á Vĩ tức giận muốn tiếp tục tranh cãi với ông Lý, Đỗ Long ngăn y lại, Đỗ Long nói:

- Cụ Lý, xin ông bớt giận, chúng tôi sẽ đi hỏi người khác trước, sau khi cụ bớt giận chúng tôi sẽ lại tới.

Ông Lý hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Đỗ Long một cái, rồi nghiêng đầu qua chỗ khác.

- Lão già này thật là không thể dùng lý được.

Lã Á Vĩ buồn bực nói.

Đỗ Long cười nói:

- Tiểu Vĩ, ông Lý là do lo lắng cho con, làm cha mẹ đều như vậy, cậu không nên trách ông ấy, chúng ta nên đến nhà Bạch Hoàng Lợi xem trước đã.

Lã Á Vĩ dẫn bọn Đỗ Long đến nhà Bạch Hoàng Lợi, hoàn cảnh nhà Bạch Hoàng Lợi có vẻ kém xa nhà họ Lý. Mấy đầu gỗ dựng thành gian nhà trệt làm thành nửa vòng tròn, bởi vì lâu ngày, đầu gỗ đã mục, phòng có vẻ tương đối cũ nát, dường như có thể đổ bất cứ lúc nào.

Ở cửa nhà Bạch Hoàng Lợi cũng có hai đứa bé chơi đùa, nhưng không ai trông, Lã Á Vĩ lên tiếng gọi:

- Lão Bạch, đồn trưởng đồn công an Đỗ đến thăm ông.

- Ai… đến đây, đến đây…

Một ông lão tóc trắng xóa từ trong nhà gỗ đi ra, ông chống cây gậy, chân trái hình như không được thuận tiện.

Hai nhà ở cùng một thôn, nhưng giàu nghèo chênh lệch quá lớn, Lã Á Vĩ thấp giọng giới thiệu:

- Vợ Bạch Hoàng Lợi mấy năm trước bị bệnh nan y, dùng hết tiền bạc tích góp trong nhà để chữa trị mà vẫn không khỏi. Sau khi cô đi rồi Bạch Hoàng Lợi lại không thể bỏ người cha tàn tật và hai đứa con nhỏ để đi làm xa được, chỉ có thể thu xếp làm công nhân lao động giản đơn ở trong thôn, trong nhà vì thế càng ngày càng nghèo.

Đỗ Long gật gật đầu, hướng về phía lão Bạch nói:

- Ông Bạch à, tôi là đồn trưởng Đỗ của đồn công an, tôi muốn tìm hiểu một vài chi tiết về việc mất tích của con trai ông.

- Còn chưa tìm được tên khốn kia sao?

Trong mắt lão Bạch tràn đầy thất vọng, ông chỉ vào mấy tảng đá trong sân nói:

- Đồn trưởng Đỗ, các cậu cứ ngồi tự nhiên, tiểu Lã đã tới hơn hai lần rồi, hỏi rất nhiều vấn đề, các cậu còn muốn biết gì nữa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.