Đỗ Khang dập tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn, nhìn Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh vừa bước vào trong phòng, nói:
- Bố đợi con lâu lắm rồi!
Thẩm Băng Thanh vội vàng "chào bác", đây là lần đầu tiên anh gặp được chủ nhân thực sự của căn hộ này.
Đỗ Khang gật đầu với anh, ôn tồn nói:
- Cháu là Tiểu Thẩm có phải không, Đỗ Long đã nhắc đến cậu, cảm ơn cháu đã chăm sóc cho Đỗ Long, nếu không cũng không biết thằng khốn này còn gây ra bao nhiêu chuyện phiền phức nữa.
Đỗ Long chào "bố" dài một tiếng, sau đó kỳ lạ hỏi:
- Bố, bố đợi con làm gì vậy?
Đỗ Khang cười với Thẩm Băng Thanh, nói:
- Bác nói mấy câu với thằng khốn này rồi đi luôn, cháu không cần khách sáo, cứ coi như nhà mình. Thằng khốn, đi vào trong kia nói chuyện.
"Thằng khốn" cũng như những lời sau đều là để nói với Đỗ Long. Nói xong Đỗ Khang liền đứng dậy, đi vào phòng ngủ chính.
Đỗ Long nhún vai với Thẩm Băng Thanh, sau đó cũng đi theo vào, tiện tay đóng luôn cửa lại. Thẩm Băng Thanh thở phào một cái, Đỗ Khang tuy rất ôn tồn hòa nhã, nhưng Thẩm Băng Thanh lại cảm nhận thấy áp lực rất lớn từ trên người ông, Thẩm Băng Thanh từ nhỏ đã mất bố mẹ, bởi vậy thấy Đỗ Long có một người bố như vậy, anh vừa ngưỡng mộ lại vừa cảm thấy may mắn.
- Bố, có chuyện gì mà không nói ở ngoài được ạ? Con có làm chuyện gì xấu đâu?
Đỗ Long phấp phỏng hỏi, hồi nhỏ hắn làm chuyện xấu, bố hắn mà muốn dạy dỗ hắn thì liền gọi hắn vào trong phòng, dạy dỗ cho nên thân, Đỗ Long muốn chạy ra nhà bếp để xin mẹ cứu viện cũng không được, bởi vậy hắn có ấn tượng rất sâu sắc.
Đỗ Khang hừ một tiếng, nói:
- Bố nghe nói con lại có chuyện, vì vậy nên mới vội quay về, không ngờ con đã giải quyết xong rồi. Bạn của con thật là lợi hại, hàng ngàn cảnh sát bao vây chặn đường kiểm soát cũng không tìm ra dấu tích của Mạnh Hướng Đông, anh ta lại có thể dễ dàng tìm ra được. Mà con cũng giỏi giang không kém, không ngờ có thể nhanh chóng tìm ra nơi Mạnh Hướng Đông giấu túi, lại còn nhanh tay chôn ngay ở vườn trúc. Con đã sớm biết ở trong rừng trúc có chôn rất nhiều người, nếu không thì sao có thể trùng hợp như vậy được, chỉ tùy tiện đào một cái hố lên là có thể đào được cái chân người? Nhưng theo bố được biết, lúc đó Mạnh Hướng Đông còn chưa khai gì ra cả.
Lưng Đỗ Long toát đẫm mồ hôi, bố hắn quả thực lợi hại, không ngờ cái gì cũng biết. Chỉ có một thứ duy nhất mà ông không biết có lẽ chính là cái bí mật kia của Đỗ Long.
Đỗ Long giải thích:
- Bố, con có người bạn rất lợi hại, tin tức con có được đều lấy từ chỗ anh ta, bởi vậy mới có thể tìm thẳng được mục tiêu. Chuyện trong rừng trúc có chôn rất nhiều người cũng là do anh ta nói cho con biết.
Đỗ Khang nhìn chằm chằm Đỗ Long, nói:
- Vậy sao? Con chưa từng gặp người bạn đó, bọn con toàn dùng điện thoại liên lạc với nhau có phải không?
Đỗ Long gật đầu, Đỗ Khang lại hừ lạnh, nói:
- Thằng khốn nhà anh càng ngày càng giỏi nhỉ, trước mặt tôi mà cũng dám khoác lác láo lếu hả? Nhìn xem đây là cái gì?
Đỗ Khang đưa cho Đỗ Long mấy tấm ảnh, tấm đầu tiên là một ngã tư, tuy chụp khá mờ nhưng Đỗ Long vẫn có thể nhận ra ngay đó chính là hắn.
Đỗ Khang nói:
- Cuối tháng 8 năm ngoái, chỉ mấy ngày sau khi con tỉnh lại, một sạp báo ở trung tâm thành phố đã bán một chiếc sim điện thoại trả trước số 13...., không lâu sau camera ở đây liền chụp được ảnh của con. Căn cứ điều tra của bố, những tin nhắn mà con nhận được từ người bạn thần bí kia thực ra đều là của con đã chuẩn bị trước gửi đến số điện thoại này, sau đó số điện thoại này sẽ tự động gửi lại tin nhắn đến số của con, người bạn kia của con quả nhiên rất thần bí. Có cần bố nói thêm nữa không?
Đỗ Long đã khẽ run lên, nhìn dáng vẻ sợ hãi của hắn, trong lòng Đỗ Khang chợt mềm lại, ôn tồn nói:
- Đỗ Long, con là con của bố, cho dù thế nào bố cũng không hại con. Đây đều là những thứ bố đã bí mật điều tra, nhưng nếu như người khác mà có ý muốn điều tra con thì chắc chắn có thể điều tra ra được.
Đỗ Long cắn chặt răng không nói gì, Đỗ Long nói tiếp:
- Bí mật của con con không muốn nói thì bố cũng không muốn hỏi sâu, những tư liệu này bố đã hủy giúp con, lát nữa con đốt ảnh này đi thì sẽ không còn ai có thể điều tra ra được nữa. Số điện thoại này bố cũng đã xử lý giúp con, sau này con dùng cũng không cần lo lắng nữa, nếu có người hỏi thì con hãy trả lời rằng, con có người bạn làm trong Bộ an ninh quốc gia.
Đỗ Long ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói:
- Bố?
Đỗ Khang cười khổ lắc đầu, nói:
- Con nên cảm thấy may mắn vì là con của bố, nếu là người khác thì đã sớm...
Đỗ Long mừng rỡ kêu lên:
- Bố, bố thực sự không tìm hiểu chuyện của con nữa sao?
Đỗ Khang nói:
- Biết chân tướng thì có ích lợi gì với bố? Con sống yên ổn, đừng gây quá nhiều phiền toái cho bố là được rồi. Tối qua con đã gây ra chuyện tày trời, nếu không bố cũng không phải vội vàng chùi dấu vết cho con, cũng không cho con biết những việc này. Với năng lực của con, có lẽ con đã sớm biết gia thế của cô gái đó rồi, vậy mà con vẫn làm chuyện đó với cô ta, chưa biết chừng người nhận lệnh cho con bốc hơi khỏi cõi đời này đã sớm lên đường rồi.
Đỗ Long cười khổ nói:
- Chẳng lẽ... Thực ra sau chuyện đó con mới biết, lúc đó Mạnh Hướng Đông dùng Bạch Nhạc Tiên để ép con, con thực sự không tự chủ được. Năng lực kia của con cũng không phải vạn năng, nếu không Mạnh Hướng Đông cũng không đến nỗi đến tận hôm nay mới để con bắt được.
- Bạch Nhạc Tiên thì sao?
Đỗ Khang hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tại sao con lại nhân cơ hội làm chuyện đó với cả con bé đó nữa? "Thánh Nữ Cũng Điên Cuồng" cũng chẳng phải thứ thuốc ghê gớm gì, chịu khó chịu đựng là xong, rõ ràng là con nhân cơ hội làm càn! Nghe nói Bí thư Bạch rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, ông ta là lãnh đạo của lãnh đạo của lãnh đạo của con, chỉ cần một câu nói của ông ta thì chẳng ai có thể bảo vệ cho con được.
Đỗ Long cười khổ:
- Lúc đó con cũng bị ép uống thuốc, con đâu phải hạng liệt dương, trong hoàn cảnh đó... người đàn ông thực sự nào cũng sẽ làm giống như con cả.
- Đừng có khoa môi múa mép, chỉ cần con cứ một mực nói rằng mình bị ép, cùng lắm thì sẽ phải ở một xó xỉnh nào đó một hai năm thôi. Con còn trẻ, cho dù là bị điều đi Tây Tạng thì cũng là do tổ chức muốn thử thách con....
Đỗ Long khẽ cười, nói tiếp:
- Bố nhắc con trước như vậy, tránh cho con không chuẩn bị tâm lý trước, đến lúc đấy lại cảm thấy uất ức, gây chuyện lôi thôi...
- Lẽ nào...
Đỗ Long cười khổ:
- Bố, rốt cuộc bố ở Cơ quan nào vậy, nếu con bị điều đến xó xỉnh nào đó thì con chuyển đến làm cấp dưới của bố cho xong.
Đỗ Khang cầm lấy chiếc cặp đã xẹp đi không ít, cười khà khà nói:
- Chẳng phải con đã nói bố bên chống ma túy, chống buôn lậu hay sao? Bây giờ lại nghi ngờ phán đoán của mình rồi sao? Với năng lực của mình, con phải sớm biết rồi mới phải.
Đỗ Long cười khổ lắc đầu, nói:
- Bố, con nói rồi, năng lực của con không phải là vạn năng...
Đỗ Khang cười nói:
- Mặc kệ vạn năng hay không, tóm lại bố có việc cần tìm con, con có thể giúp được bố thì tốt. Bố còn có việc, không thể mất thời gian với con nữa, gặp khó khăn gì không thể giải quyết được thì gọi điện cho bố, chỉ cần con không làm chuyện gì xấu xa thì bố sẽ ủng hộ con vô điều kiện.
Đỗ Khang vỗ mạnh mấy cái lên vai Đỗ Long, ánh mắt đầy vẻ hiền từ. Đỗ Long cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, suýt nữa thì nói bí mật của hắn cho bố, nhưng Đỗ Khang lại xuy một tiếng, nói:
- Đừng nói, bố thích chơi trò đoán chữ, nói ra thì không còn thú vị nữa.
Đỗ Khang nháy mắt với Đỗ Long một cái, mở cửa bước ra. Đỗ Long tiễn ông ra đến cửa, nhìn theo bóng ông vội vàng rời đi, Đỗ Long trong lòng vô cùng kích động, bố hắn chắc chắn làm ở Bộ an ninh quốc gia, cảnh sát ở bên chống ma túy chống buôn lậu sao có thể thần thông quảng đại như ông được, chưa biết chừng còn có chức quan không nhỏ nữa. Có một người bố làm ở Bộ an ninh quốc gia, cảm giác thật là thoải mái...