Mã Quang Minh trầm tư một lúc, gọi điện thoại cho Đỗ Long:
- Đỗ Long, việc này tôi không có ý định hỏi đến. Anh muốn xử thì gửi nặc danh mấy tấm hình đến Ủy ban kỷ luật thành phố đi.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố trước mắt còn bó tay với dấu tích của Phùng Kiếm Văn, những hình ảnh này như đá thử vàng, có thể thử thái độ của Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành phố Lưu Minh Khánh hoặc Bí thư thành ủy Vương Thư Vĩ. Dù sao Đổng Kỳ Cương và Lưu Minh Khánh đã cùng nhau đi theo Vương Thư Vĩ nhiều năm. Đổng Kỳ Cương nặng tội như thế, hai người bọn họ sẽ phải chịu liên đới trách nhiệm vì bổ sung người hữu dụng mà giám sát bất lực.
Sau khi nói chuyện với Đỗ Long, Mã Quang Minh liền cúp máy, bắt đầu suy xét. Nếu Đổng Kỳ Cương rớt đài, mấu chốt do ai? Không bàn đến chuyện cái chức ủy viên thành phố hay là Trưởng ban tuyên giáo đều là những chức vụ trọng yếu đối với Mã Quang Minh, ông ta ắt phải bắt đầu phòng ngừa cẩn thận rồi, quyết không thể để lợi thế rơi vào tay Phùng Kiếm Văn được.
Đỗ Long lại không suy xét nhiều như vậy. Hắn và Hạ Hồng Quân, Thẩm Băng Thanh đi ăn bữa khuya để chúc mừng một lát. Sau đó Thẩm Băng Thanh về nhà, Đỗ Long dự dịnh đi cùng Hạ Hồng Quân một đêm, gần sáng trở về bệnh viện.
Hạ Hồng Quân sau khi đưa Đỗ Long về bệnh viện, phát hiện ra là hắn ta không hề có ý định ngủ. Hắn hưng phấn mà không ngừng cùng Hạ Hồng Quân thảo luận nghiên cứu các loại kỹ xảo truy tìm tung tích, còn phô bày cho Hạ Hồng Quân xem kỹ thuật tung tiền xu “Thuật phi tiền”. Hạ Hồng Quân cũng thấy hứng thú với trò này, sau khi thử vài lần thì độ chuẩn xác cũng tương đối, nhưng uy lực còn kém xa Đỗ Long, nhất là khi ném tiền ở cự ly xa.
Đỗ Long làm ầm ĩ đến hơn 3 giờ sáng vẫn còn chưa ngủ, Hạ Hồng Quân đã sớm nằm ngáy “khò khò” bên cạnh. Đỗ Long trợn mắt nhìn trần nhà, thầm nghĩ “Vì sao tôi lại mất ngủ thế này? Hôm qua không ngủ, hôm nay cũng không ngủ được, lẽ nào là vì mũi tiêm hôm qua?”
Hôm qua Liễu Truyện Tường trong lúc hoảng loạn đã tiêm cho Đỗ Long một mũi adrenalin, Đỗ Long ngờ rằng mình không ngủ được là vì mũi tiêm này, adrenalin là thuốc kích thích hưng phấn rất mạnh.
Tảng sáng Đỗ Long trở lại bệnh viện đổi chỗ cho Lý Văn Quân trở về, hắn vẫn không tài nào ngủ được. Lúc hắn nằm trên giường không yên, nghịch nghịch máy tính, Hạ Hồng Quân đã đem in ảnh ra, lần lượt gửi đến văn phòng Ủy ban kỷ luật thành phố, cùng lúc hội nghị Thường vụ thành ủy khai mạc dưới sự chủ trì của Bí thư thành ủy Vương Thư Vĩ.
Đại biếu tham dự hội nghị có một vị khiến mọi người rất chú ý, đó là Trưởng ban tuyên giáo Đổng Kỳ Cương. Trên mặt gã hiện lên rõ ràng bao nhiêu chỗ bầm tím, trán lại băng bó, gáy cũng dán một miếng băng gạc, giống như là bị đánh rất mạnh vậy.
- Ơ, Trưởng ban Đồng, ngài bị làm sao vậy?
Trưởng ban tổ chức Tiếu Phương Ngọc trêu ghẹo hỏi:
- Làm sao mà ngại lại đem bánh nướng lên mặt ăn thế?
Vết thâm tím trên mặt Đổng Kỳ Cương đúng là có thể tạo thành một vòng tròn y như chiếc bánh nướng. Sau khi nghe Tiếu Phương Ngọc nói làm tất cả mọi người bật cười, Đổng Kỳ Cương ngượng ngập nói:
- Tối qua lúc ngủ dậy không ngờ là va vào tường, sau đó lại đen đủi đập luôn vào thành giường, liên tiếp xui xẻo. Ôi, Trưởng ban Tiếu, xin ông đừng cười tôi!
Lúc này Vương Thư Vĩ đến, ông ta cũng kinh ngạc liếc nhìn Đổng Kỳ Cương, rồi bắt đầu hội nghị thường vụ. Hôm nay hội nghị thường vụ có một chủ đề giống ngày hôm qua, đó là việc đại đội trị an Bạch Hoa giam cầm và dùng hình phi pháp bức cung làm cho anh hùng cảnh sát Đỗ Long trọng thương, phải nhập viện phẫu thuật. Hành vi vi phạm nghiêm trọng pháp luật này nên xử lý như thế nào?
Liễu Truyện Tường thì xác định là mất chức điều tra, còn lại những người tham dự bức cung một người cũng chạy không thoát tội. Đương nhiên, Từ Khuê An lặng lẽ báo tin cho Uẩn Cảnh Huy cũng có thể tránh được một tội.
Vận mệnh của những kẻ tiểu nhân này căn bản không cần tiêu phí đến thời gian quý giá của hội nghị thảo luận. Hội nghị phải thảo luận quyết định vận mệnh của Cục trưởng công an thành phố Ngọc Minh.
Tại hội nghị thường vụ hôm qua, Mã Quang Minh đã mạnh mẽ yêu cầu Ủy ban kỷ luật tham gia việc này, chính là nhằm vào Tôn Quốc Trung. Chuyện này sự thật rõ ràng đơn giản, chắc chắn Ủy ban kỷ luật đã điều tra rõ ràng, hơn nữa Bí thư thành ủy Vương Thư Vĩ đã có quyết định, bởi vậy mới lập tức chủ trì hội nghị và tuyên bố kết quả.
Vương Thư Vĩ hỏi thăm qua loa sự vụ ngày thường của Thành ủy, sau đó nhìn Tôn Quốc Trung hỏi:
- Đồng chí Tôn Quốc Trung, đối với chuyện xảy ra hôm đó, có điều gì muốn nói không?
Tôn Quốc Trung đứng lên nói:
- Thưa Bí thư Vương, Chủ tịch Mã, Chủ tịch Phùng, cùng các vị lãnh đạo thành ủy, lúc này tôi xin gửi đến các vị lời xin lỗi chân thành...
Ủy viên thường vụ thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Lý Nhật Tân lạnh nhạt cười cắt lời Tôn Quốc Trung:
- Cục trưởng Tôn, đồng chí xin lỗi chúng tôi thì có ích gì? Anh nên xin lỗi người bị hãm hại là đồng chí Đỗ Long, cùng với những đồng chí công an nhân dân và tất cả dân chúng thành phố Ngọc Minh. Bởi vì đồng chí thân là Cục trưởng công an, hiểu luật mà phạm luật, làm mất mặt ngành công an, lại uy hiếp đến sự an nguy của dân chúng. Thậm chí chưa nói đến việc thiếu chút nữa hại chết một vị cảnh sát anh dũng, liên tiếp cứu người, tài năng phá án đầy triển vọng như đồng chí Đỗ Long.
Tôn Quốc Trung bị Lý Nhật Tân trách móc, vẻ mặt biến sắc hết sức khó coi. Người của Chủ tịch thành phố ra tay rồi, người của Phó chủ tịch thường trực cũng lập tức đối chọi gay gắt:
- Chúng ta không thể một gậy đánh chết đồng chí phạm sai lầm. Huống hồ hiện tại Cục trưởng Tôn đang làm kiểm điểm, có ý kiến gì cũng nên để sau hãy nói.
Đều là Ủy viên thường vụ và cùng là Phó chủ tịch thành phố, Hoàng Vĩnh Cường và Lý Nhật Tân là đối thủ một mất một còn. Hai người chỉ cần một người nói, người kia nhất định sẽ đáp trả. Đây là cảnh tượng thường thấy của hội nghị thường vụ rồi.
Vương Thư Vĩ không hài lòng, nói:
- Được rồi, có gì đợi nói sau. Đồng chí Quốc Trung cứ nói tiếp đi.
Tâm lý Tôn Quốc Trung vừa rồi bị Lý Nhật Tân trách móc, liền trở nên mất bình tĩnh, giống như mảnh sứ vỡ vụn bay tán loạn. Vương Thư Vĩ bảo gã tiếp tục, gã cũng không biết làm thế nào, đành phải chắp vá lung tung kiểm điểm, nói xong thì toàn thân toát mồ hôi hột.
Sau khi Tôn Quốc Trung kiểm điểm xong, toàn hội trường im phăng phắc. Vương Thư Vĩ nhìn thoáng qua vài khuôn mặt ủy viên thường vụ, thấy bọn họ đều trầm xuống, nhất là hai người Mã Quang Minh và Phùng Kiến Văn. Vương Thư Vĩ cảm giác sự khống chế của mình đối với hội nghị thường vụ đã không bằng lúc trước, trong lòng ông ta không kìm được xót xa. Giờ đây người đi theo ông ta chỉ còn có Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Lưu Minh Khánh thôi.
- Minh Khánh, anh đã điều tra một ngày, hiện tại anh hãy nói qua tình hình điều tra của Ủy ban kỷ luật đi.
Cách xưng hô của Vương Thư Vĩ làm lộ ra thân cận, thói quen gọi “đồng chí” từ bao năm đều vứt qua một bên.
Lưu Minh Khánh bắt đầu tuyên bố kết quả điều tra. Điều tra của y báo cáo rất công bằng, không thiên vị. Nhưng đối với bản báo cáo công bằng, không thiên vị, Tôn Quốc Trung thấy có chút không ổn.
Tôn Quốc Trung khi không có chứng cớ lại mệnh lệnh vượt cấp trên, bảo đại đội trị an Bạch Hoa tự ý đi nghiêm hình bức cung. Ủy ban kỷ luật thành phố Ngọc Minh cho rằng, Tôn Quốc Trung nhất định phải chịu trách nhiệm liên đới, phải tiến hành cảnh cáo trong nội bộ đảng.