Cốc..cốc…cốc… Đỗ Long gõ cửa phòng.
Người trong phòng hỏi vọng ra:
- Ai vậy?
Bảo vệ đáp:
- Thu phí vệ sinh đây.
Người trong phòng lê đôi dép lẹp xẹp ra mở cửa, đồng thời lẩm bẩm nói:
- Trước kia không phải thu vào buổi tối sao? Hơn nữa hình như chưa tới lúc thu mà?
Bảo vệ đáp:
- Là như thế này, công ty bảo vệ môi trường chuẩn bị tăng phí, chúng tôi muốn tới điều tra ý kiến của người dân, nếu ý kiến điền vào mục phản đối nhiều thì sẽ không tăng nữa.
Người bên trong đáp:
- Vậy còn cần hỏi sao? Nếu cam tâm tình nguyện tăng giá thì đều là sinh con không có lỗ đít à…
Cửa chống trộm nặng trịch tách một tiếng mở ra, người bên trong nhìn thấy mấy người đứng bên ngoài, lại còn mặc trang phục cảnh sát. Y lập tức biết có điều không hay, đang muốn đóng cửa lại, Đỗ Long ra sức giữ cửa, Thẩm Băng Thanh lập tức xông vào trong.
Thẩm Băng Thanh nhanh chóng khống chế những người trong phòng, xoay hai tay ấn lên tường:
- Không được nhúc nhích! Chúng tôi là cảnh sát!
Đỗ Long cầm theo gậy cảnh sát lục soát toàn bộ căn phòng, phát hiện trong căn phòng có hai phòng hai sảnh chỉ có mỗi người đàn ông tên Nghiêm Trung Thành.
Đỗ Long kêu Thẩm Băng Thanh đưa Nghiêm Trung Thành tới trước mặt mình, hắn lớn tiếng hỏi:
- Có biết vì sao chúng tôi bắt anh không?
Nghiêm Trung Thành ủ rũ nói:
- Biết… nhưng không nghĩ sẽ nhanh bị tóm tới vậy…
- Tại sao phải giết người!
Đỗ Long không hề để Nghiêm Trung Thành có bất kỳ biểu hiện suy nghĩ gì, nhưng thật ra Bạch Nhạc Tiên với Thẩm Băng Thanh đều cười mừng rỡ, bọn họ không nghĩ là Nghiêm Trung Thành lại có thể dễ dàng sa bẫy như vậy.
Nghiêm Trung Thành hối hận nói:
- Tôi… tôi nhất thời mê muội, chỉ là muốn cho vợ tôi được lái một chiếc xe tốt… Khi tôi dừng xe đợi đèn đỏ ở ngã tư đường nghe thấy cô ta đang trong xe gọi điện thoại mắng chửi người. Cô ta trẻ như vậy, có tiền như vậy, kiêu ngạo như vậy… Dựa vào cái gì mà tôi lao động cực nhọc lâu như vậy mà đến chiếc xe bánh mì cũng là xe nhái… Vợ tôi đã theo tôi mấy năm mà chưa có một ngày tốt đẹp nào…
Nghiêm Trung Thành khóc huhu, Đỗ Long nói:
- Con người sinh ra đã không công bằng, nhưng qua sự nỗ lực của bản thân có thể cố gắng cải thiện tình trạng này. Là do anh không suy nghĩ đi theo con đường tà ác, còn có thể trách người khác sao? Xe bị anh giấu ở đâu? Chìa khóa xe đâu?
Nghiêm Trung Thành giao chìa khóa ra, đồng thời cung cấp thông tin đang giấu xe ở trong nhà của một người bạn. Đỗ Long áp tải gã lên xe, sau đó lập tức báo tin tốt lành này cho Uẩn Cảnh Huy. Uẩn Cảnh Huy vô cùng vui mừng, khen ngợi Đỗ Long mấy câu trong điện thoại, Đỗ Long cười nói:
- Anh chớ khen ngợi tôi, tránh để tôi vui mừng quá sẽ làm sai việc gì đó… Chuyện kia hiện giờ đã phát triển đến giai đoạn nào rồi?
Uẩn Cảnh Huy mập mờ nói:
- Chuyện đó … cậu yên tâm đi, tôi cố ý để lọt chút ngụ ý, nên tạm thời bọn họ sẽ không thế nào đâu, nhưng... sau này cậu phải cẩn thận chút.
Đỗ Long than nhẹ một tiếng nói:
- Được rồi, tôi sớm đã biết sẽ có kết quả như vậy.
Uẩn Cảnh Huy an ủi đôi câu, tỏ tâm sự đôi chút, sau khi Đỗ Long ngắt điện thoại, Bạch Nhạc Tiên cười hỏi:
- Anh biết sẽ có kết quả gì?
Đỗ Long lạnh nhạt nói:
- Binh đến tướng ngăn, nước đến tường chặn, không có gì to lớn cả.
Bạch Nhạc Tiên cười nói:
- Vốn dĩ không có gì phải sợ, đã có em bảo kê cho anh rồi! Bọn họ dám làm loạn em sẽ cho bọn họ biết tay!
Tuy rằng Đỗ Long cũng không sợ mấy kẻ con nhà quan trả thù, nhưng nghe được những lời của Bạch Nhạc Tiên, trong lòng hắn cũng tốt hơn nhiều.
Nghiêm Trung Thành sau khi bị bắt về Phòng, ba người thẩm vấn qua loa, nhiệm vụ tìm lại chiếc BMW bị mất đi để cho người khác làm. Lúc này vẫn chưa tới mười giờ, Đỗ Long cùng Bạch Nhạc Tiên và Thẩm Băng Thanh cùng ra ngoài ăn chút đồ ăn nhanh để chúc mừng, sau đó trực tiếp đưa bọn họ về nhà.
Thẩm Băng Thanh rất tự giác tắm rửa đi ngủ, Bạch Nhạc Tiên lại hưng phấn nói tào lao với Đỗ Long. Đỗ Long thấy cô ngáp mệt mỏi, đôi mắt đỏ chảy cả nước mắt, vì thế bản thân tự yêu cầu xoa bóp cho cô. Bạch Nhạc Tiên do dự một chút rồi đáp ứng liền. Đỗ Long xoa bóp vài huyệt vị trên đầu cho cô, giọng nói của Bạch Nhạc Tiên càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng đầu ngủ gục trước ngực, và đương nhiên là ngủ ngay trên ghế rồi. Đỗ Long ôm cô trở về trên giường, đắp chăn cẩn thận cho cô.
Ba giờ rưỡi chiều, Đỗ Long chuẩn bị đi mới gọi hai người kia dậy. Bạch Nhạc Tiên vặn vẹo cổ nhìn Đỗ Long nói:
- Em ngủ thế nào vậy? Không phải là anh…với em…?
Đỗ Long cười một tiếng nói:
- Đúng vậy, anh đã cho em uống thuốc… có mơ giấc mơ kỳ lạ gì không? Có muốn kiểm chứng chút không?
Bạch Nhạc Tiên quả thật mơ một giấc mơ rất đẹp, nghe được lời Đỗ Long nói, mặt cô liền đỏ ửng lên, không hề tức giận mà bĩu môi nói:
- Em tin chắc anh không có gan làm vậy… Em quyết định, sau này khi em không ngủ được sẽ do anh hầu hạ em nghỉ ngơi, Tiểu… ha ha, gọi anh là Tiểu Đỗ Tử ( kẻ nhát gan) hay là Tiểu Lung Tử (kẻ điếc) thì hay hơn nhỉ? Bản công chúa khai ân, ngươi tự chọn đi!
Đỗ Long mỉm cười đen tối nói:
- Công chúa điện hạ, không bằng người gọi tôi là Đỗ Tước Gia đi….
Bạch Nhạc Tiên cũng xem không ít tiểu thuyết, đối với điển cố mà Đỗ Long nói rất tường tận, biết Đỗ Long nhân cơ hội này để xử mình, ánh mất quyến rũ của cô chuyển sang hướng khác, hờn dỗi liếc mắt nhìn Đỗ Long nói:
- Ngươi nằm mơ đi! Tiểu Đỗ Tử…đi thôi, sắp muộn rồi…
Đỗ Long nhìn cô mà tim như muốn trực nhảy ra khỏi lồng ngực. Nha đầu này, càng ngày càng thú vị…
Bạch Nhạc Tiên vốn không cần thay ca, nhưng cô dường như ỷ lại vào tổ rồi, lại có thể đi theo đội khác làm ca đêm. Trong đêm hôm khuya khoắt lại đi tới hiện trường xem thi thể vẫn còn chưa đông cứng. Cô rõ ràng không sợ cái gì, ngược lại lại vô cùng hưng phấn. Theo cách nói của cô, sau này cô có thể khoác lác trước mặt bạn bè rồi.
Hôm ấy là hơn tám giờ tối, Mã Quang Minh gọi điện thoại cho Đỗ Long, cười nói với hắn:
- Đỗ Long, nghe nói cậu đã đánh con trai của Trưởng ban tuyên giáo…
Đỗ Long biết Mã Quang Minh nói không chừng trong đầu còn mừng thầm, cho nên hắn cũng thuận miệng giải thích thêm chút, Mã Quang Minh cười nói:
- Chỉ cần có lý lẽ vững chắc, có cơ hội cậu cứ hung hăng mà đánh cho tôi. Mấy tên khốn khiếp ỷ lại vào thế lực cha chú, bình thường đều coi trời bằng vung, phải có người dạy dỗ bọn chúng một chút.
Hành vi bạo lực của Đỗ Long sau khi được sự chấp nhận của lãnh đạo, hắn liền mừng rỡ nói:
- Sau này tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng, chú Mã cứ yên tâm đi!
Hai người mặc sức hàn huyên với nhau vài câu, đột nhiên Mã Quang Minh nói:
- Đỗ Long, cậu còn nhớ rõ công ty xây dựng Thiên Thần không? Gần đây công ty này xảy ra phiền phức rồi…
Đỗ Long đương nhiên biết Mã Quang Minh đang nói gì, công ty xây dựng Thiên Thần chính là nguồn tài chính của Lưu Dịch Dương. Mã Quang Minh nói nó xảy ra phiền phức, ắt hẳn ông ta đã ra tay với Lưu Dịch Dương. Rất nhiều nghành sản xuất trong nước đều có quy tắc ngầm, chỉ cần có người điều tra, không nói điều tra ra vấn đề gì, nhưng Mã quang Minh đã nói vậy thì công ty xây dựng Thiên Thần chắc chắn có phiền phức lớn.
Mã Quang Minh tiếp tục nói:
- Công ty xây dựng Thiên Thần vẫn có kẻ đứng sau, tôi lo đánh rắn không chết lại bị cắn trả lại. Theo lệ thường cùng lắm là làm cho y phá sản mà thôi. Cậu có cách gì có thể khiến y lo sợ như nhà có tang không thể sống yên ổn một ngày không? Tốt nhất là cho y biến mất vĩnh viễn, không thể quay lại thành phố Ngọc Minh, thậm chí là cả tỉnh Thiên Nam.
Người đàn ông nổi máu ghen mà…. Miệng Đỗ Long có phần khổ sở, Lưu Dịch Dương này đang thay hắn chịu khổ. Nếu như Mã Quang Minh biết được hắn vung đao cướp người yêu, hơn nữa còn lợi dụng sự ghen tị của Mã Quang Minh để công kích đối thủ… Mã Quang Minh sẽ tức giận lôi đình như thế nào đây? Đỗ Long quả thực không dám tưởng tượng…