Tay Đỗ Long vẫn nện xuống không chút do dự, Lưu Dịch Dương lập tức cảm thấy mình dường như chịu phải cực hình tan xương nát thịt của âm phủ. Ông ta đau đến nỗi chỉ có thể phát ra tiếng rên nhỏ, ánh mắt đau đớn, nhìn Đỗ Long với ánh mắt không hiểu, dáng vẻ cầu xin rất rõ ràng.
Đỗ Long vỗ vào mặt ông ta mấy cái, dùng giọng điệu từ cao xuống thấp cười nói với ông ta:
- Một lát nữa sẽ tốt thôi, cái này để ông ghi sâu vào trí nhớ, để tránh việc ông quay đầu là quên liền, những lời đó tôi sẽ không lập lại nữa. Nếu như ông khiến tôi không hài lòng, bất cứ lúc nào tôi sẽ lại đến tìm ông, đến lúc đó tôi sẽ không còn gì để nói nữa.
Đỗ Long lắc đầu, nhìn Lưu Dịch Dương với vẻ thương hại, sau đó quay người đi. Lưu Dịch Dương qua một lúc lâu sau mới hồi phục lại, chỉ cảm thấy toàn thân ướt sũng, mùi rượu nồng nặc, hóa ra ngoài mồ hôi của cơ thể ra, hắn còn ép cả rượu mà ông ta đã uống ra ngoài….
- Ba, ba làm sao vậy?
Lưu Khải Minh nghe tiếng đóng cửa rồi bước ra, Lưu Dịch Dương miễn cưỡng cười, nói:
- Không sao... Minh Minh, sau này con không được bắt nạt Hồ Hiểu Đông nữa, nhớ chưa?
- Tại sao ạ?
Lưu Khải Minh không hiểu nên hỏi:
- Có phải là người xấu lúc nãy đã nói gì rồi?
Lưu Dịch Dương chớp mắt nhìn ra chỗ khác, nói:
- Đúng là đứa con thông minh, con có thể không trực tiếp bắt nạt Hồ Hiểu Đông, nhưng con có thể mượn sức của người khác. Con hiểu chưa? Đa số những người thành công trên đời này đều giỏi mượn sức của kẻ khác.
Lưu Khải Minh hiểu ý nên gật đầu, nó nói:
- Con hiểu rồi, con chỉ cần đem mấy mô hình nhân vật số lượng hạn chế cho bọn Đại Ngưu , thì có thể mỗi ngày đổi cách bắt nạt thằng nhóc đó.
Lưu Dịch Dương cười nói:
- Đúng vậy, thật không hổ là con trai tài giỏi của ba. Về phòng ngủ đi, lũ ngốc bọn chúng thích cái gì, con ghi lại cho ba, tuần sau ba dẫn con đi mua…
Sau khi Lưu Khải Minh vui vẻ về phòng đi ngủ, Lưu Dịch Dương hút thuốc trong phòng khách, sau đó dúi lửa của điếu thuốc vào trong cái gạt tàn thuốc một cách tức tối hung hăng. Ông ta lẩm bẩm nói một mình:
- Từ trước tới giờ mình chưa tức như thế này, mình nhất định sẽ đòi lại món nợ này!
Nói xong, ông ta lấy điện thoại ra….
Đỗ Long vào trong một quán internet chơi, đã lâu rồi chưa đăng nhập chơi Thần hắc ám phá hoại 3. Sau khi đồng hồ nhích qua 12 giờ tối, Đỗ Long lập tức rời khỏi quán internet, hắn lại đội lên cái mũ lưỡi trai để che mặt, đi đến máy ATM của ngân hàng Công thương rút ra năm mươi nghìn khác.
Khi Đỗ Long lau đi dấu vân tay và giấu một trăm nghìn đồng tiền mặt để nhanh chóng rời khỏi hiện trường, bỗng nhiên có ba người thanh niên trong tay họ cầm gậy gộc và dao từ trong bóng tối xông ra, chặn đứng lối đi của Đỗ Long. Tên hung dữ đang cầm dao hung hăng nói:
- Bọn ta chỉ muốn lấy tiền, không muốn lấy mạng, ngoan ngoãn giao tiền vừa lấy ra đây, bằng không…..
- Bằng không các ngươi sẽ phải đi nằm bệnh viện mấy ngày.
Đỗ Long không nói lời thừa với bọn chúng, cúi đầu xuống rồi đột ngột lao về phía trước, xông đến bọn người cầm dao.
Động tác của Đỗ Long vô cùng nhanh, cho dù trong huấn luyện đối kháng, ngay cả Thẩm Băng Thanh là cao thủ, bản lĩnh nhanh nhẹn như thế cũng rất khó đỡ được những cú đánh bất ngờ của hắn, huống chi ba tên này xem ra chỉ giống những thằng học sinh. Cho nên trong phút chốc tên đó đã bị Đỗ Long đánh vào bụng, nó bị đánh đến nỗi té ngửa mặt lên trời, dao của nó rơi vào trong tay của Đỗ Long.
Hai tên khác hét to một tiếng rồi vung cây côn quét ngang qua gáy của Đỗ Long. Đỗ Long xoay người lách qua sau hai tên côn đồ này, ra tay cực nhanh lần lượt đâm một dao vào đùi của hai tên này. Con dao trắng đâm vào, dòng máu đỏ phụt ra, hai tên tiểu tử này liền thét lên lảo đảo chân, ôm lấy đùi khóc không ra nước mắt.
Người trên đất biết bọn chúng đã gặp phải người mạnh hơn, sợ đến nỗi vắt giò muốn chạy. Đỗ Long nhanh chân đuổi kịp, một dao đâm vào mông của tên đó, tên tiểu tử đó la to một tiếng, ôm lấy mông rồi ngã xuống đất:
- Ai da đau quá.
Đỗ Long rút ra miếng vải dùng để lau mắt kính rồi lau con dao mà hắn đã cầm, sau đó quăng dao xuống đất. Lúc này hắn mới la to có ba tên cướp, người đi đường đi ngang qua thấy thế tò mò nên dừng lại xem. Hắn nhanh chóng quẹo vào một con đường nhỏ tối tăm, biến mất trong đêm.
Ba tên tiểu tử đó có thể thấy mặt của Đỗ Long, cũng có thể trong lúc vội vàng không nhìn thấy, hơn nữa bọn chúng đã bị thương trong khi đánh nhau, chỉ sợ cũng không dám đi báo cảnh sát.
Đỗ Long vì tẩy xóa đi những hành vi khinh xuất mang đến phiền toái nên lại đi thêm mấy vòng. Là một cảnh sát, hắn biết rõ chỗ nào trên đường có máy quay, nên hắn rất tự tin cho dù có người khăng khăng đòi kiểm tra cũng không thể tìm ra bất kỳ dấu tích gì mà hắn lưu lại. Sau cùng khi hắn trở lại nhà của Lâm Nhã Hân thì trời đã hơi sáng.
Lâm Nhã Hân đã ngủ sớm, sau khi bị hắn làm thức giấc thì ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, thế là liền đi nấu tô canh đậu xanh giải rượu cho Đỗ Long. Khi Đỗ Long ôm Lâm Nhã Hân chuẩn bị đi vào giấc mộng, hắn đột nhiên nói:
- Sáng sớm mai anh đưa Đông Đông đến trường, em hãy ở nhà nghỉ ngơi. Anh đã chuẩn bị một kế hoạch ngắn hạn chơi cổ phiếu, tuần này em cứ mua bán theo tờ đơn này, tuần này kiếm được ba mươi phần trăm cũng không thành vấn đề.
- Dạ vâng, nếu anh đưa nó đi, Đông Đông nhất định rất vui…
Lâm Nhã Hân nói một cách an ủi, dù cho là người phụ nữ mạnh mẽ thế nào đi nữa cũng cần có người đàn ông để có thể dựa vào. Cô rất vui, bởi vì cô đã tìm được rồi, tuy chỗ dựa này cũng chỉ là tạm thời..
Sáng sớm, Đỗ Long đã dậy rất sớm. Hắn chạy một vòng trong một khu vực nhỏ, rồi tập một chút ở khu tập thể hình, sau đó về làm ba phần điểm tâm. Đông Đông sau khi thức dậy thấy Đỗ Long thì không hề lấy làm lạ, lúc cả ba người cùng ăn sáng, Đông Đông nhìn Đỗ Long và Lâm Nhã Hân, nụ cười là lạ trên mặt làm cho tim của Lâm Nhã Hân bắt đầu đập bình bịch lên.
Đỗ Long lái xe BMW đưa Hồ Hiểu Đông đến cổng trường, khi Hồ Hiểu Đông sắp nói tạm biệt với hắn thì Đỗ Long nói:
- Đông Đông, chú có mấy lời muốn nói với con, con ở trường có phải là thường bị người ta bắt nạt?
Đông Đông buồn bã gật đầu, nói:
- Dạ, tụi nó trọc ghẹo con không có ba, nhưng bây giờ con đã có rồi. Ba, ba yên tâm, con không sao, con không sợ tụi nó, tụi nó cũng không dám làm gì con đâu.
Đỗ Long nói:
- Giỏi lắm, con là một nam tử hán nhỏ, bố mẹ sẽ hãnh diện vì con. Nếu có người bắt nạt con nữa, tuần sau ba sẽ dạy con làm thế nào để đánh bại những tên khốn nạn đó, con thấy được không?
- Được ạ!
Đông Đông vui vẻ nói, khi nó sắp xuống xe, bỗng quay đầu lại hỏi:
- Ba à, ba và má có phải là đã…
Đỗ Long biết là không dấu được nó,vì thế gật đầu, mỉm cười nói:
- Đúng thế, con vui không?
- Con vui chứ.
Hồ HIểu Đông trả lời một cách không do dự, sau đó nó xuống xe, nói to với Đỗ Long:
- Bye bye ba nhé!
Hôm nay Đỗ Long chuyển qua làm ca tối, bốn giờ chiều mới đi làm, nhưng hắn lại không về nhà Lâm Nhã Hân, cũng không giúp nhóm Mạnh Hạo giải quyết những vụ án còn tồn đọng trong tay họ, mà lại đi đến cục công an thành phố Ngọc Minh. Khi vừa bước vào thang máy, hắn liền nghe thấy đằng sau có người gọi:
- Đỗ Long! Đợi chút!
Đỗ Long thấy lạ quay đầu lại, chỉ thấy Uẩn Cảnh Huy bước nhanh qua, Uẩn Cảnh Huy cười nói:
- Tôi đang suy nghĩ về việc có nên gọi cậu qua đây không, thật không ngờ lại gặp được cậu rồi, cậu đến đây làm gì vậy? Nếu không vội thì đi với tôi đến gặp Lục cục trưởng.
- Vì vụ án kia hả?
Đỗ Long hỏi một cách mịt mờ.
Uẩn Cảnh Huy nói:
- Vụ án đó có gì có thể khiến tôi vừa sáng ra đã chạy đến tìm Lục cục trưởng để tự kiểm điểm chứ? Vụ án đó cậu cũng có phần, chúng ra cùng đi đi, nếu bị mắng thì không ai chạy thoát được.
Lúc này vừa hay người đẹp tượng băngNhạc Băng Phong và tiểu Lư cũng vừa vào thang máy, các cô ấy lễ phép chào hỏi Uẩn Cảnh Huy, nhưng lại coi như không thấy Đỗ Long. Đỗ Long cũng mặc kệ thái độ lạnh nhạt của họ, hắn nói với Băng Phong:
- Nghiên cứu viên Nhạc, tôi có mấy câu hỏi về máy tính, chút nữa tôi đi tìm cô nhé…