[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 210 : Tình trường như chiến trường




Chu mặt rỗ dĩ nhiên không phải là người tốt, nhưng cũng chưa ác liệt như Tưởng Cố Ninh nói. Theo như Đỗ Long được biết, Chu mặt rỗ tuyệt đối không bao giờ dây vào thuốc phiện, ngay cả đàn em của gã cũng không có ai được phép dính vào thuốc phiện cả, nhưng nhu cầu về vật phẩm này là rất lớn, ở Bạch Hoa này vẫn có không ít người đang bán, Chu mặt rỗ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi, Tưởng Cố Ninh nói như vậy là hơi quá rồi.

Đỗ Long cười nhạt một tiếng trước những lời vu oan của Tưởng Cố Ninh, tâm tư của thằng nhóc này Đỗ Long là người hiểu rất rõ. Từ ánh mắt đầu tiên khi y nhìn thấy Bạch Nhạc Tiên, ánh mắt của y không rời khỏi Bạch Nhạc Tiên quá năm giây. Đỗ Long định để cho Thẩm Băng Thanh ngồi gần Bạch Nhạc Tiên, nhưng không ngờ tên nhóc này lại cướp chỗ mất. Y bôi đen Chu mặt rỗ đơn giản là vì y muốn bôi đen danh dự của Đỗ Long, bởi vì người mù cũng nhận ra được, mối quan hệ giữa Bạch Nhạc Tiên và Đỗ Long có thể không đơn giản như bọn họ nói. Tưởng Cố Ninh muốn theo đuổi Bạch Nhạc tiên thì đầu tiên phải đánh gục Đỗ Long trước đã.

Đỗ Long không muốn bắt bẻ lại, Bạch Nhạc Tiên kinh ngạc nói:

- Chu mặt rỗ có liên quan đến thuốc phiện ư? Chính trị viên Tưởng có nhầm không vậy? Sao năm ngoái tôi lại nghe thấy gã có mấy thuộc hạ dính vào buôn bán thuốc phiện, nhưng chưa kịp bán thì đã bị gã chặt đứt hai ngón tay, rồi đuổi ra khỏi quận Bạch Hoa này?

Tưởng Cố Ninh thật không ngờ Bạch Nhạc Tiên lại biết rõ về chuyện của Chu mặt rỗ đến như vậy, y cười xấu hổ, ngượng ngùng nói:

- Tôi... cũng chỉ là nghe tin ngoài lề, cô làm sao lại biết rõ về chuyện của Chu mặt rỗ vậy?

Bạch Nhạc Tiên trước kia cũng từng cùng bạn lăn lội mọi ngõ ngách, nên những nhân vật có máu mặt trên địa bàn đều không xa lạ gì, thấy Tưởng Cố Ninh hỏi, cô khẽ khàng nói:

- Tôi nghe Đỗ Long nói với tôi.

Tưởng Cố Ninh làm sao có thể nghĩ rằng Bạch Nhạc Tiên lại là một cô gái lăn lộn ngoài đường như vậy, y lập tức nắm lấy cơ hội tấn công Đỗ Long:

- Phó đội trưởng Đỗ và Chu mặt rỗ là anh em thân thiết với nhau, đương nhiên cậu ta phải nói tốt cho gã rồi, sự thật chưa chắc đã là như thế.

- Rượu vẫn chưa uống ngụm nào, mà chính trị viên Tưởng đã ăn nói linh tinh vậy?

Bạch Nhạc Tiên cười tủm tỉm nói:

- Nếu những lời này tới tai Chu mặt rỗ, thì không biết chính trị Tưởng gặp bao nhiêu phiền phức đây?

Tưởng Cố Ninh không biết tại sao Bạch Nhạc Tiên lại đi bảo vệ cho một tên đại ca xã hội đen như vậy, y chỉ có thể nghĩ rằng Bạch Nhạc Tiên biết rõ kế li gián của y, nên ra sức bảo vệ Chu mặt rỗ cũng chính là muốn bảo vệ Đỗ Long.

Nghĩ đến đây Tưởng Cố Ninh vô cùng thất vọng, y gượng cười nói:

- Cho dù gã nghe thấy có sao đâu? Tôi cũng không sợ gã, huống hồ hôm nay mọi người ngồi ở đây đều không có ai lại đi đem chuyện này nói với Chu mặt rỗ.

Y to họng nói, nhưng mọi người đều biết y có một chút kiêng kị đối với Chu mặt rỗ. Có một câu tục ngữ nói rất đúng, không sợ kẻ gian trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ đến. Chu mặt rỗ nếu thấy y không vừa mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi mấy tên đệ tử đến quấy rầy y, thì y cũng chịu đủ. Thẩm Băng Thanh đã từng nếm trải qua cảm giác này rồi.

Đỗ Long thấy y bị Bạch Nhạc Tiên bôi tro trát trấu, trong lòng cười thầm, cái tên này quả thực đáng đời, ai bảo y bới móc ra chứ, Đỗ Long không đồng tình với y chút nào hết.

Sau khúc nhạc đệm này, mọi người đều không dám tùy tiện nói chuyện với Bạch Nhạc Tiên nữa. Hoàng Kiệt Hào lén đáp cho Đỗ Long một cái nhìn, Đỗ Long hiểu ý của anh ta, nhưng Bạch Nhạc Tiên lại không phải là cái gì của hắn, cô ta muốn vặn vẹo ai Đỗ Long cũng không xen vào được.

Đúng lúc này, một dáng người rất quen đi vào khách sạn Kim Long, Đỗ Long liếc mắt một cái đã nhận ra gã, thằng đó chẳng phải là Lưu Dịch Dương đang có ý đồ theo đuổi Lâm Nhã Hân, bây giờ lại chạm trán với Đỗ Long ở đây.

Mã Quang Minh từng sai Đỗ Long đi điều tra Lưu Dịch Dương, Đỗ Long bận suốt, nên việc này tạm gác lại. Tối nay có nên nắm lấy cơ hội mà dạy cho thằng mặt mũi nham hiểm này một trận không nhỉ?

Lúc này Lưu Dịch Dương quay lại nói chuyện với ai đó, sau đó bên ngoài lại có hai người khác bước vào, trong đó có một người Đỗ Long nhận ra, đó chính là oan gia ngõ hẻm của Đỗ Long, con trai đầu của viện trưởng bệnh viện nhân dân Lâm Kiến- Lâm Khai Thái.

Tên Lâm Khai Thái này thường ngày ngang ngược, nhưng đối với người trung niên bên cạnh thì vô cùng tôn kính. Đỗ Long liền để ý một chút thì thấy khuôn mặt của người đó có chút nhang nhác giống Lâm Khai Thái, mà Lưu Dịch Dương cũng tỏ ra không kém phần kính trọng đối với người này, xem ra ông ta là nhân vật có quyền lực lớn, không phải là Cục trưởng Cục tài chính Lâm Diễm bác của Lâm Khai Thái, mà là chú họ của gã Cục trưởng Cục quản lý đô thị Lâm Trang Chính.

Thấy hai người đó đi cùng với Lưu Dịch Dương, Đỗ Long lập tức thay đổi suy nghĩ. Thấy Lâm Trang Chính đảo mắt một lượt khắp nhà hàng, đôi lông mày cau lại, Lưu Dịch Dương vội cười nói:

- Cục trưởng Lâm, chất lượng của nhà hàng này hơi thấp một chút, nhưng đây cũng là nhà hàng mới mở tốt nhất, cháu đã từng thưởng thức qua, hương vị ở đây cũng không tồi, cục trưởng Lâm nếu không thích, vậy chúng ta đi Hải Thiên.

Vị “cục trưởng Lâm” kia chính là chú họ của Lâm Khai Thái, Cục trưởng Cục quản lý đô thị Lâm Trang Chính, ông ta nói:

- Thôi được rồi, đã đến rồi thì thưởng thức thử xem đồ ăn ở đây ngon đến cỡ nào.

Lâm Khai Thái cười nói:

- Món ăn chính ở đây quả thật không tệ, mà đây lại là nhà hàng mới khai trương, người nhận ra chúng ta là rất ít.

Câu nói sau cùng khiến Lâm Trang Chính vuốt cằm hài lòng. Lưu Dịch Dương thở phào nhẹ nhõm, gọi phục vụ chuẩn bị phòng tiệc, sau đó ba người đó đi qua lưng Đỗ Long, rồi qua một hành lang đi vào phòng riêng số ba.

Đỗ Long mới đầu nhìn thấy bọn họ, liền suy nghĩ cách lợi dụng cơ hội này để đạt được mục đích của mình.

Lưu Dịch Dương với vai trò là một doanh nhân, gã không thể vô duyên vô cớ mời cục trưởng cục quản lý đô thị đi ăn, đằng sau bữa cơm này nhất định có sự giao dịch gì đó về tiền bạc. Vấn đề nằm ở chỗ Đỗ Long không thể đá một nhát mở toang cửa phòng ra, sau đó quát to một tiếng tôi là cảnh sát đây ba người đã bị bắt, mau theo tôi về đồn để thẩm vấn?

Đỗ Long suy nghĩ một hồi vẫn chưa nghĩ ra cách gì vẹn toàn đôi đường. Lúc này Tưởng Cố Ninh sau khi uống mấy chén hứng trí lại nổi lên, y dường như mơ hồ coi Đỗ Long là tình địch, lúc mọi người đang uống rượu thấy Đỗ Long tâm hồn để ở đâu, thì cho rằng Đỗ Long sợ rồi, vì thế giơ cốc lớn lên nói:

- Từ khi Trung đội 1 hình sự thành lập đến nay mọi người nói xem ai có thành tích tốt nhất? Cậu ta ngay lập tức đã bắt được hung thủ, giành hết thành tích của chúng ta, mọi người cảm thấy chúng ta có nên mỗi người chúc cậu ta một ly không?

Tưởng Cố Ninh sau khi khơi mào tất cả mọi người đều ồn ào lên, không chỉ những người ngồi cùng bàn với Đỗ Long, mà những người ngồi ở hai bàn còn lại khi nghe được lời đề nghị này cũng reo hò hưởng ứng. Mọi người trong công việc bị Đỗ Long giành lấy thời cơ, hôm nay trong bàn tiệc bọn họ tự nhiên đoàn kết một lòng, muốn chuốc cho Đỗ Long say cho hả giận.

Hoàng Kiệt Hào biết tửu lượng của Đỗ Long rất tốt, nhưng cũng không thể tránh được nếu có nhiều người thi nhau mời rượu như vậy, vì thế anh ta lên tiếng nói đỡ cho Đỗ Long:

- Các cậu như vậy chẳng phải là hiếp người quá sao, như vậy đi, ngoại trừ Trần Thức Bân, ba phó đội trưởng các cậu cùng với chính trị viên, mỗi một tổ chọn ra một người, tôi và cảnh sát Bạch sẽ làm trọng tài, thi đấu công bằng, tôi xem đội nào của các cậu tửu lượng khá nhất.

Mọi người hò reo hưởng ứng, còn nói hai người thì quá ít, ít nhất cũng phải ba người, mà tổ trưởng của mỗi đội không nhất thiết phải tham gia, cái trước mọi người đều tán thành nhưng cái sau thì mọi người đều không đồng ý. Mọi người mỗi người một ý kiến, nhưng đội hình thi đấu cũng mau chóng được chọn ra, đội một xuất mã thi đấu chính là Đỗ Long, Mạnh Hạo cùng với Triệu Hưng Chinh.

Tưởng Cố Ninh muốn chuốc cho Đỗ Long say để Đỗ Long bộc lộ những tật xấu trước mặt người đẹp. Đỗ Long cũng phiền với sự dây dưa của y, quyết định khiến y phải bị khiêng về nhà. Mọi người không ai nhường ai ra sức uống.

Sau khi uống được mấy chén liên tiếp, có người đã bắt đầu chạy như điên vào nhà vệ sinh, có những người thì nằm gục xuống bàn, những người như vậy coi như bị loại. Tửu lượng của Tưởng Cố Ninh so với một trong những nhân vật chính cũng không đến nỗi nào, nhưng uống đến cốc thứ tám, chưa được tới một lít rượu cũng đã chịu không nổi gục xuống phun đầy xuống đất. Lúc này người Đỗ Long dường như cũng đang lắc lư, hắn cảm thấy có một đôi bàn tay nhỏ bé vịn chặt lấy người hắn, quay đầu lại nhìn chỉ thấy một khuôn mặt đẹp như tiên sa gần trong gang tấc, Bạch Nhạc Tiên thân thiết nói với hắn:

- Đỗ Long đừng cố uống nữa, uống nữa lại hại đến sức khỏe!

- Ai nói anh say?

Đỗ Long mặt đỏ bừng lên, hai mắt cũng ngầu đỏ, hắn cầm cốc rượu lên nói với Tưởng Cố Ninh:

- Chính trị viên, trên bàn rượu cũng như trên chiến trường, anh không thể lâm trận là bỏ chạy, nôn rồi cũng không tính, hai chúng ta uống tiếp, đến khi không đứng nổi mới dừng!

Tưởng Cố Ninh lúc này trong đầu chỉ có một ý niệm cuối cùng, đó chính là phải để cho Đỗ Long đổ mới thôi. Cho nên y không nói nhiều mà đứng ngay lên, tay cầm cốc rượu Kiêm Nam Xuân năm mươi ba độ, hơi rượu nồng nặc nói với Đỗ Long:

- Nào, chúng ta cạn ly! Cảnh sát Bạch cô đừng ngăn hắn, người nào không dám uống mới là kẻ hèn!

Hai người cùng nhau dốc ngược uống cạn, Tưởng Cố Ninh rót rồi lại rót, đột nhiên ngã nhào xuống, mọi người vội vàng đỡ y, mới phát hiện y say đến nỗi mềm nhũn. Đỗ Long uống cạn cốc rượu kia cũng phải dựa vào bàn, hai mắt đột nhiên nhìn thấy Lâm Khai Thái từ trong phòng bước ra, đi về phía nhà vệ sinh, hắn vội vàng ôm miệng, làm ra vẻ như muốn ói, thấy Lâm Khai Thái đi vào trong nhà vệ sinh, hắn cũng ôm miệng chạy vào...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.