Nghe phán đoán của Đỗ Long, Phó cục trưởng Trịnh Chí Nhật nói với Trưởng ngục giam:
- Ông Chu, thật sự không thể đưa phạm nhân ra đây trình diện sao? Lần lượt từng người cũng không được ư?
Trưởng ngục giam Chu Đông Bình nói:
- Chỉ sợ những tên đó làm loạn, bình thường cũng không chịu an phận. Giờ vừa mới xảy ra chuyện náo loạn xong, dẫn họ ra cả một đám thật sự không ổn, tuy nhiên ít người một chút còn có thể kiểm soát được. Hay là Phó cục trưởng Đỗ dẫn theo người đến khu nhà giam, một lần tôi sẽ gọi ba bốn người ra cho Phó cục trưởng Đỗ xem.
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Có thể, xin chờ một lát, tôi muốn nhìn tình hình người chết.
Pháp y vẫn chưa tới hiện trường. Đỗ Long đành giữ chức pháp y tạm thời, hắn ngồi xuống bên cạnh xác chết kiểm tra tình hình thương tích.
Người chết đúng là Tôn Hạo Long. Lần đầu tiên Đỗ Long thấy y là khoảng một tháng trước. Lúc đó tương lai Tôn Hạo Long tràn đầy kỳ vọng, nhưng bây giờ đã biến thành một thi thể lạnh cứng rồi.
Trước ngực và bụng của Tôn Hạo Long đầm đìa máu tươi, rõ ràng có thể nhìn thấy quần áo bị đâm xuyên thủng mấy lỗ lớn nhỏ giống mấy ngón tay út, cú đâm trí mạng nhất là cắm thẳng vào tim.
Đỗ Long không đụng vào thi thể, không phải vì sắp sang năm mới nên kiêng kị gì, mà là vì hắn chỉ nhìn cũng được rồi.
Qua cửu đồng, Đỗ Long có thể nhìn thấy mức độ vết thương của Tôn Hạo Long, và cả tình hình tổn thương bên trong. Hắn phát hiện trong bụng Tôn Hạo Long có vài vết mặc dù rất sâu, nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, miệng vết thương chếch về phía trước, chứng minh rằng góc độ đâm vào tương đối thấp, đâm nghiêng về phía trước, nhưng ngực Tôn Hạo Long lại là vết đâm bình thường. Chuyện này tại sao lại như vậy chứ?
Đỗ Long đoán rằng hung thủ đột nhiên xông lên trước, đâm vài nhát vào bụng Tôn Hạo Long. Cơ thể khỏe mạnh của Tôn Hạo Long đột nhiên bị đánh bất ngờ nên bị mất khả năng phản kháng. Sau đó hung thủ lại cầm lại hung khí cho thuận lợi, cầm nó trong tay đâm những nhát cuối cùng trên ngực.
Đỗ Long không phải suy đoán vô căn cứ, mà có căn cứ đầy đủ. Thân thể của Tôn Hạo Long cường tráng, còn rất giỏi đánh nhau. Trong tình huống bình thường, đánh lén rất khó đưa y vào chỗ chết nhanh như vậy, hơn nữa hung khí còn là vật nhỏ như vậy… vật nhọn giống như chiếc đũa… Đầu tiên hung thủ phải để y mất hết sức chống cự, sau đó mới đưa y vào chỗ chết. Nói không chừng lúc hung thủ ra tay, bên cạnh còn có đồng lõa khống chế tay chân của Tôn Hạo Long.
- Tìm được hung khí không?
Đỗ Long hỏi Trưởng ngục giam Chu Đông Bình.
Chu Đông Bình lắc đầu, nói:
- Lúc đó rất hỗn loạn, cảnh sát cai ngục đều vội vã đưa phạm nhân về buồng giam, không chú ý điều tra hung khí.
Đỗ Long nói:
- Xem ra chỉ có thể điều tra một lượt toàn bộ phạm nhân. Ngục trưởng Chu, chỗ các ông có để ý đồ vật cung cấp cho phạm nhân, có vật gì cứng được mài sắc, có thể dùng để hành hung không? Thoạt nhìn hung khí là vật khá sắc dài mảnh, đường kính khoảng một cm.
Chu Đông Bình nói:
- Chắc là bàn chải đánh răng, chiếc đũa bình thường không to như vậy.
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt. Hoàng Nham, anh dẫn người điều tra hiện trường ở chỗ nãy, xong việc sẽ đi xem băng video. Mã Hoài Đống, Vương Hải Lượng, hai người theo tôi vào trong phòng giam tìm hung khí và chứng cứ khác.
Đỗ Long chỉ hai cảnh sát hình sự đều là thanh niên, trong đó có Vương Hải Lượng vừa mới được điều đến đội Hoàng Nham không lâu, nhưng đã thể hiện năng lực làm việc xuất sắc và tác phong khá tốt, sức khỏe của cậu ta còn chưa khỏe hoàn toàn, nhưng đã toàn tâm nhảy vào công việc. Đỗ Long không ngờ giao thừa cũng có thể thấy cậu ta.
Dưới sự hướng dẫn của Trưởng ngục giam Chu Đông Bình, nhóm Đỗ Long đi đến khu giam giữ. Chu Đông Bình mời họ đi ra phòng quan sát tại phòng giam nghỉ ngơi một chút. Ông ta lại phái người chuẩn bị sẵn sàng trước rồi mới mời nhóm Đỗ Long vào.
Đỗ Long nói với Vương Hải Lượng:
- Hải Lượng, sức khỏe của cậu còn chưa tốt hoàn toàn, sao không ở nhà cùng người thân mừng năm mới?
Vương Hải Lượng cười nói:
- Tôi cảm thấy giờ tôi có thể một quyền đánh ngã một con trâu đực ngay tức khắc, sức khỏe vô cùng tốt. Mặc dù muốn ở nhà cùng ba mẹ còn có vợ con, nhưng công việc quan trọng hơn. Mọi người không phải đều như vậy sao?
Đỗ Long cười nói:
- Sức khỏe là năng lực của cách mạng, gia đình là hậu thuẫn vững chắc của người đàn ông. Công việc tuy quan trọng, nhưng cũng không vì thế mà bỏ quên sức khỏe và tình thân. Có thể làm được hết mọi mặt mới có thể như cá gặp nước, hiểu chưa?
Vương hải Lượng gật đầu, trả lời:
- Tôi hiều rồi.
Mã Hoài Đống có vẻ mặt đau khổ, nói:
- Phó Cục trưởng, sếp Hoàng chúng tôi không nói như vậy, tối nay tôi vốn đón giao thừa tại gia đình bạn gái, giờ… Ôi, chạy đến với những tội phạm giết người này đã bước sang năm mới rồi. Hôn sự lần này nhất định bị nhỡ rồi. Giờ tôi muốn xin về được không?
Đỗ Long nói:
- Không được. Nếu cậu đã đến rồi, thì chờ làm việc xong lại trở về. Nếu bạn gái cậu hiểu lòng cậu, vậy mọi chuyện dễ giải quyết. Cho dù cô ấy làm nũng cậu cũng nên dỗ dành cô ấy một chút. Nếu cô ấy muốn cãi vã, chiến tranh lạnh với cậu, vậy cậu đừng để ý đến cô ấy. Vợ của cảnh sát không dễ làm như vậy. Vương Hải Lượng, cậu nói xem có đúng không?
Vương Hải Lượng gật đầu, nói đồng tình:
- Vâng, mấy năm nay đã khổ cho người đẹp rồi…
Mã Hoài Đống vẻ mặt đau khổ không nói gì. Đỗ Long nói tiếp:
- Công việc của cậu chưa hoàn thành đã trở về, người ta sẽ cho rằng cậu là người làm việc không chắc chắn. Nếu cậu nói cho cô ấy biết đã hoàn thành rồi, như vậy là nói dối cũng không được. Cho nên, cậu vẫn làm việc trung thực, đợi làm xong việc rồi hãy trở về. Không biết chừng, bạn gái của cậu yêu thương cậu, còn chuẩn bị cho cậu bữa ăn đêm đấy.
Mã Hoài Đống thở dài gật đầu, trong lúc nhất thời đâu thể làm ngơ bạn gái nũng nịu của mình được. Chuyện kiểu này bản thân hiểu rõ nhất, Đỗ Long cũng không khuyên cậu ta nữa.
Một lát sau, Trưởng ngục giam Chu Đông Bình đã tới. Ông ta nói với Đỗ Long:
- Phó cục trưởng Đỗ, đã chuẩn bị xong. Mời các anh đi theo tôi.
Bước vào khu nhà giam, chỉ thấy mười mấy cảnh sát cai ngục giám sát được trang bị vũ trang đầy đủ, mười mấy tên tù được nhân viên cho xếp thành hàng đứng ngay ngắn trước cửa nhà giam.
Chu Đông Bình giới thiệu:
- Hiện đây là một nhóm đối tượng phạm tội trong vụ án nhỏ, thời hạn thi hành án tương đối ngắn.
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Trộm vặt móc túi với tội phạm giết người bình thường ăn cơm cùng nhau sao?
Chu Đông Bình nói:
- Điều kiện của chúng tôi có hạn, không có cách nào chia riêng nhiều như vậy, chỉ có một nhà ăn và một sân vận động, cho nên… Đúng là bình thường họ đều không gây gổ, thỉnh thoảng đánh nhau sẽ bị cảnh sát cai ngục ngăn lại đúng lúc, chưa từng xảy ra chuyện hỗn loạn.
Đỗ Long nói:
- Uhm, chuyện đúng là bình thường. Nhưng chuyện tối nay lộ ra rất nhiều điểm không bình thường. Xin điều một người giúp tôi xác nhận từng tù nhân một và quần áo trên người họ không sót cái gì. Đúng rồi, sau khi sự việc xảy ra họ có cách nào để rửa tay thay quần áo không?
Chu Đông Bình nói:
- Đúng, trong mỗi buồng giam đều có một toilet, có thể rửa tay rửa mặt đi vệ sinh, nhưng không thể tắm rửa. Về việc thay quần áo, mỗi người họ đều có ba bộ áo tù. Bình thường một bộ đem đi giặt, một bộ mặc, còn một bộ để thay dự phòng, đều để ở trong ngăn kéo riêng của họ.
Đỗ Long nói:
- Mã Hoài Đống, Vương Hải Lượng, các cậu phụ trách đi vào buồng giam tìm bất cứ cái gì có dính vết máu, trong đó quan trọng nhất là hung khí và quần áo dính máu!
Mã Hoài Đống và Vương Hải Lượng đồng ý, đi vào buồng giam thứ nhất bắt đầu lục soát. Ánh mắt Đỗ Long liếc nhìn trên người những tên tù đứng trước phòng giam, đột nhiên chỉ vào một trong số đó, nói:
- Anh, bước lên trước một bước, ra khỏi hàng!