[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1150 : Đàn ông không dễ rơi lệ




- Tư Mã Lăng anh có biết tại sao chúng tôi đưa anh về đây không?

Trong phòng thẩm vấn, Đỗ Long uy nghiêm nhìn Tư Mã Lăng.

Tư Mã Lăng cười nhăn nhó nói:

- Các anh nghi ngờ tôi giết vợ mình, vì thế đưa tôi tới đây.

Bây giờ Tư Mã Lăng đã được tắm rửa và thay chiếc áo cộc màu vàng, chỉ có điều vẫn ảm đạm, thần sắc vẫn rất sợ sệt, không ngừng thở ngắn than dài và lau nước mắt.

Tư Mã Lăng:

- Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, anh hãy giải thích xem rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì.

Tư Mã Lăng nhăn nhó nói:

- Cục trưởng Đỗ, nếu tôi biết mà tôi lại không sớm nói ra sao? Nếu tôi biết được ai đã giết vợ tôi, tôi nguyền rủa chém nó ra làm trăm ngàn mảnh chó nó chết không được tử tế!

Tư Mã Lăng nói rồi trở nên kích động, Đỗ Long nói:

- Anh không cần phải kích động, bây giờ mọi chứng cứ đều nhằm vào anh, anh chỉ kêu oan không rồi nguyền rủa thì có tác dụng gì? Anh nên nói ra những gì có lợi cho anh đi.

Tư Mã Lăng nhăn nhó nói:

- Cục trưởng Đỗ, tôi thực sự không biết gì hết.

Đỗ Long nói:

- Anh cũng phải nói ra điều gì đó chứ? Ví dụ anh có kẻ thù gì không? Hoặc là vợ anh có đắc tội với ai không vân vân.

Tư Mã Lăng nghĩ một lúc, vẫn lắc đầu nói:

- Không có, tôi và vợ tôi đều không phải là người thích gây chuyện thị phi, từ trước tới giờ chúng tôi không hề đắc tội với ai, không tin anh có thể đi hỏi hàng xóm láng giềng.

Đỗ Long trợn mắt, tên này thật quá ngốc, Đỗ Long đành hỏi từng câu như bóp kem đánh răng.

- Bình thường quan hệ của anh với vợ anh thế nào?

- Anh thường xuyên chơi game phải không? Vợ anh không phản đối à?

- Vợ anh liên tục bị mất ngủ à?

...

Tư Mã Lăng cho biết gã và vợ mình quan hệ rất tốt, tuy rằng vợ gã luôn càu nhàu là không nên chơi game nhiều như thế, nhưng vì công việc của gã ổn định, thu nhập cũng không thấp, vì thế gia đình vẫn rất hòa thuận. Theo như kết quả điều tra láng giềng của họ, cũng phù hợp với hoàn cảnh gia đình gã, hàng xóm của gã hầu như không hề nghe thấy hai vợ chồng họ cãi nhau.

Có lẽ Tư Mã Lăng cả ngày ở trong phòng chơi game, vợ gã không có cách nào ngăn cản, lại mắc bệnh mất ngủ, có lẽ vì thế mà vợ gã trong lúc ngủ mê bị hại, nên không hề kêu cứu.

Đỗ Long hỏi nửa ngày, Tư Mã Lăng không nói ra được thông tin gì thật sự có ý nghĩa. Đỗ Long có muốn giúp gã cũng không có cách nào, nhưng chuyện này cũng khó trách gã, người bình thường gặp phải những chuyện này đầu óc thường trở nên hoang mang, có khi chục ngày nửa tháng cũng chưa bình phục trở lại.

Nhưng Đỗ Long dùng phương pháp cảm ứng cũng không tìm ra vấn đề, điều này có vẻ kỳ lạ, Đỗ Long chưa từng gặp chuyện này bao giờ, khó tránh khỏi có chút bế tắc.

Mọi chứng cứ đều bất lợi cho Tư Mã Lăng, nhưng Đỗ Long không cảm nhận trí nhớ của gã có vẫn đề, chuyện này là thế nào?

Thẩm Băng Thanh cùng Đỗ Long đi ra, thấy Đỗ Long có vẻ có tâm sự bèn nói:

- Cậu sao thế? Có chỗ nào không đúng à?

Đỗ Long nói:

- Mình cũng không biết phải nói thế nào nữa, tóm lại là thấy có gì đó không đúng, lời nói của gã chắc là đúng sự thật, nhưng chứng cớ không biết nói dối, điều này có vẻ kỳ lạ.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Cậu tin tưởng vào phán đoán của mình như vậy sao? Theo mình thấy gã này chỉ là đang nói dối dấu diếm sự thật, hoàn toàn có thể dành giải Oscar về khả năng diễn xuất tốt nhất.

Tạ Ba ở bên cạnh nói:

- Đúng vậy rõ ràng là hung thủ, lại giả vờ rất giống như bị oan, nhưng cho dù có xảo quyệt đến mấy cũng vô dụng. Bây giờ có thể lấy khẩu cung tuyên phạt được rồi, gã càng chống cự thì càng chết nhanh!

Đỗ Long thầm thở dài một tiếng, thật không biết phải giải thích thế nào mới được, nghe Hứa Hải nói:

- Gã này thật là có khả năng diễn kịch, ngay cả Cục trưởng đích thân thẩm vẫn cũng không được, lẽ nào gã giết vợ trong lúc ngủ mê?

Hứa Hải đang nói đùa, nhưng câu này lại khởi nguồn cảm hứng cho Đỗ Long, thật sự chưa gặp vụ án mộng du giết người như thế này bao giờ, lẽ nào đây chính là vụ án mộng du giết người?

Đỗ Long quay người quay lại phòng thẩm vấn, một cảnh sát viên đang đưa Tư Mã Lăng về phòng giam, Đỗ Long nói:

- Đừng dẫn gã đi vội, Tư Mã Lăng, sức khỏe của anh thế nào? Có bệnh án gì không?

Tư Mã Lăng nhăn nhó nói:

- Cục trưởng Đỗ, tôi không phải là kẻ tâm thần, anh đừng phí thời gian với tôi nữa!

Đỗ Long trực tiếp ấn bả vai gã, cúi người nhìn vào mắt gã nói:

- Anh hãy nhìn tôi, nói cho tôi biết anh có bị bệnh mộng du không?

Tư Mã Lăng sửng sốt, buột miệng nói:

- Sao anh biết? Tôi đã uống thuốc, khỏi từ lâu rồi.

Đỗ Long nói:

- Có phải tối qua anh đã bị cái gì đó kích động nên bệnh cũ tái phát?

Tư Mã Lăng rùng mình, dường như là nhớ ra điều gì đó, mắt gã trở nên trắng bệch, Đỗ Long cũng có thể cảm nhận được từ trí nhớ của gã. Tối hôm qua Tư Mã Lăng và vợ gã cùng xem một bộ phim truyền hình, có một người đàn ông chỉ mải chơi game không quan tâm tới gia đình, cuối cùng vợ anh ta cài bẫy khiến anh ta phải trắng tay ra khỏi nhà, vợ của Tư Mã Lăng nửa đùa nửa thật nói Tư Mã Lăng cẩn thận, nếu vẫn không quan tâm tới gia đình sẽ khiến gã trắng tay ra khỏi nhà!

Người đàn ông trong phim nhân lúc nửa đêm lẻn về nhà, lấy dao đâm mấy nhát giết chết vợ.

- Anh có vẻ nhàn nhã, nhưng thực tế công việc rất áp lực đúng không?

Đỗ Long ngồi xuống, đưa cho Tư Mã Lăng một điếu thuốc, và giúp anh ta châm lửa.

Tư Mã Lăng nước mắt như mưa, bây giờ gã mới tin là mình đã giết vợ, xấu hổ hối hận vô cùng, nghe Đỗ Long nói, Tư Mã Lăng gật gật đầu, gã nói:

- Ừ, ai cũng tưởng tôi rất nhàn nhã, kỳ thực là áp lực quá lớn tôi mới chơi game, chỉ muốn được giải thoát tạm thời...

Đỗ Long gật đầu thông cảm nói:

- Đúng vậy, đàn bà gặp áp lực liền nói cho cả thiên hạ biết, vậy mà đàn ông lại không có quyền đó, ai bảo chúng ta là đàn ông, ôi...

Tư Mã Lăng khóc rưng rưng nói:

- Tôi đã từng bị mộng du, uống thuốc bác sỹ kê cho đã khỏi rồi, tại sao lại như vậy...

Đỗ Long nói:

- Chuyện này ai có thể tính trước được? Anh yên tâm, tôi sẽ mời bác sỹ tới chẩn đoán bệnh cho anh, chỉ cần có kết quả chẩn đoán, tòa án sẽ xử nhẹ một chút.

Tư Mã Lăng nói:

- Tôi hận là không thể tự giết chết mình, tòa án xử càng nặng càng tốt, cứ đem tôi đi xử bắn luôn đi...

Tư Mã Lăng tự oán trách chính mình, Đỗ Long an ủi mấy câu, cũng khó mà tiếp tục. Tư Mã Lăng khó mà đối diện với con gái và bố mẹ vợ, bất luận có phải là mộng du hay không, dù sao người vẫn là do gã giết, gã không có cách nào đối diện với lương tâm của chính mình.

Đỗ Long ra hiệu cho cảnh viên đưa gã đi, Thẩm Băng Thanh bước vào hỏi:

- Cậu khẳng định gã đó bị mộng du nên mới giết người?

Đỗ Long cười nói:

- Băng Thanh cậu bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình từ khi nào vậy? Mộng du giết người cũng không phải là mới mẻ gì, chẳng có gì kỳ lạ, gã đó cũng rất đáng thương, bình thường áp lực quá lớn, tinh thần đột nhiên bị sụp đổ, đưa gã tới bệnh viện chuẩn đoán đi.

Thẩm Băng Thanh gật gật đầu nói:

- Được rồi, tôi đi ngay đây... Đỗ Long...

Đỗ Long dừng bước hỏi:

- Ừ, sao thế?

Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:

- Không có việc gì...

Đỗ Long biết cậu ta vẫn còn đang rối rắm chuyện gì đó, chuyện này cũng không có cách nào khác, đành đợi cậu ta hạ quyết tâm vậy...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.