Ra chuyện như vậy, ngay cả tinh thần chuẩn bị bữa tối với Đường Lệ Phượng dường như cũng đã giảm sút. Cũng may, sau đó hắn cùng Đường Lệ Phượng ra nhà khách bên ngoài thuê phòng. Đường Lệ Phượng dùng sự dịu dàng trước nay chưa từng có cùng với thân thể gần như hoàn mỹ của cô, khiến Đỗ Long tạm thời quên hết tất cả phiền não. (Đoạn này chắc tác giả hơi lỗi. Chương trước vừa nói tay bị thương, không tiện xxx, giờ lại thế này… – BTV)
Sáng sớm ngày chủ nhật, Đỗ Long đi vào nhà gian Lỗ Tây, dựa theo kế hoạch của mình, hắn tới nơi này thăm tù nhân thành phố Lỗ Tây.
Đầu tiên, Đỗ Long thăm đúng cháu trai của Đường Lệ Phượng, Thạch Vũ Hiên. Người này tỏ ra coi thường đến mức hai mắt Đỗ Long liền bốc hỏa. Anh ta còn châm chọc khiêu khích hắn. Đường Lệ Phượng nói đúng, thằng nhãi này căn bản là không còn thuốc chữa nữa.
Nghĩ thì nghĩ, làm vẫn phải làm. Đỗ Long vẫn kiên nhẫn khuyên Thạch Vũ Hiên cố gắng cải tạo cho tốt, tranh thủ sớm ra tù, làm người tốt. Sau đó, hắn lấy những thứ Đường Lệ Phượng đưa hắn mang đến, giao cho Thạch Vũ Hiên.
Sau đó, Đỗ Long lại thăm mười mấy phạm nhân trong tù. Trong đó bao gồm anh trai Tôn Hạo Hổ là Tôn Hạo Long. Tôn Hạo Long đã sớm nghe nói chuyện Đỗ Long giúp hai anh em bọn họ, nên vô cùng cảm kích Đỗ Long.
Hình dáng Tôn Hạo Long cao lớn cường tráng hơn Tôn Hạo Hổ, người có hơi khờ. Đỗ Long nói cho anh ta biết, vụ án của anh ta rất nhanh sẽ được sửa lại, bảo anh ta kiên nhẫn chờ đợi.
Mặt khác Đỗ Long còn nói cho Tôn Hạo Long một tin tức, bà xã của Tôn Hạo Long bây giờ đang ở Thâm Quyến, có lẽ đã tiêu hết hai trăm ngàn. Trước mắt, bà xã của Tôn Hạo Long đang làm công ở một tiệm uốn tóc, từng bị đội càn quét tệ nạn Thâm Quyến bắt để lại án. Cho nên Đỗ Long mới thuận lợi tra được tin tức của cô ta.
Nghe được tin tức của vợ mình, Tôn Hạo Long có vẻ rất bình tĩnh. Anh ta nói không muốn xin ly hôn vô ích. Dù sao anh ta cũng không nghĩ tiếp tục qua lại với người đàn bà kia nữa.
Bởi vì hôm nay là chủ nhật, cho nên có không ít người nhà tới thăm tội phạm. Đỗ Long liên tiếp gặp được nhiều người nhà của những tù nhân đã từng được hắn tới thăm. Bọn họ thấy Đỗ Long tới thăm người thân của mình, không khỏi có chút thân thiết đối với Đỗ Long.
Không phải mỗi tội phạm đều có tội ác tày trời, cũng không phải mỗi người đều giống như Thạch Vũ Hiên, vào phòng giam ngược lại càng học càng hỏng. Phần lớn tù nhân chỉ vì áp lực cuộc sống dồn ép hoặc chịu không nổi trước sức hấp dẫn của tiền tài mới bí quá hoá liều. Sau khi được cải tạo, bọn họ đều muốn bắt đầu lại từ đầu. Tỷ lệ tù nhân sau khi lao động cải tạo được thả ra lại phạm tội cao không ngoài nguyên nhân chủ yếu là thân mang vết nhơ khó tìm được việc làm, hơn nữa dễ dàng đã bị kỳ thị. Vì sinh tồn, bọn họ lại đi vào con đường phạm tội.
Đối với loại tội phạm này, chỉ cần có thể giúp bọn hắn giải quyết vấn đề công tác, bọn họ có nguồn thu nhập ổn định cuộc sống, dĩ nhiên là sẽ không tái đi mạo hiểm phạm tội.
Đỗ Long rất bình thản đối với chuyện phát sinh khi đến thăm nhà giam Lỗ Tây. Nhưng cuối cùng đã tạo ra sự hưởng ứng rất lớn trong nhà giam Lỗ Tây.
Mọi người đều đang bàn luận về hai kế hoạch giúp đỡ của Đỗ Long đối với tù nhân đã hết hạn tù được thả ra. Một là trợ giúp đào tạo và tìm việc làm cho tù nhân hết hạn tù được thả ra. Hai là kế hoạch cho vay không lấy lãi để tù nhân được thả ra, gây dựng sự nghiệp.
Một bên là trợ giúp tìm việc làm, một bên là trực tiếp giúp anh làm ông chủ. Chuyện tốt như vậy quả thực chưa bao giờ nghe thấy, tất cả mọi người hưng phấn mà bàn luận với nhau.
Tuy rằng cũng có một số người tỏ ra hoài nghi đối với điều này, thậm chí coi thường không thèm để ý, nhưng có thể đánh giá được sự ảnh hưởng sâu xa của quả thủy lôi do Đỗ Long ném xuống này.
Đỗ Long nhận được điện thoại Hạ Hồng Quân trở về thành phố Lỗ Tây. Trên đường đi, Thẩm Băng Thanh nói:
- Đỗ Long, anh nói hai kế hoạch kia đang được trong cục bàn bạc sao?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không có. Tuy nhiên tôi nghĩ chỉ cần có người đầu tư có người làm trước, trong cục ngồi không hưởng lộc, sẽ không ai phản đối. Nhiều nhất thì có người sẽ nhớ tới mà đi mò chén canh thôi.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Anh lại muốn để tập đoàn Long Hân đầu tư sao? Anh không biết là như vậy rất cái tốn sao? Cảm giác hơi vì chính trị cống hiến vàng (mang tiền nhà làm việc chính trị). Hơn nữa sẽ khiến người ta cảm thấy quan hệ của anh và chị Hân không bình thường. Sẽ có người công kích anh từ phương diện này.
Đỗ Long nói:
- Tôi biết, nhưng không có cách nào. Tôi biết mấy ông chủ lớn, nhưng người chịu bỏ ra giá lớn để làm từ thiện lại không nhiều. Không tìm chị Hân tôi có thể tìm ai đây?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Tìm chị Hân cũng không phải là không thể được. Công ty chị Hân cũng không nhỏ. Có phải nên chuyển hình hay không? Nếu đã gọi là tập đoàn, ít nhất hẳn có nhiều vài cái công ty phía dưới, không thể để tập đoàn Long Hân trực tiếp ra mặt. Muốn làm thì âm thầm khống chế cổ phần vài công ty cũng không tệ.
Đỗ Long cười nói:
- Đề nghị của cậu không tệ. Tôi sẽ để cho chị Hân suy tính. Còn nữa, như vậy muốn làm cũng chỉ có thể dấu được người thường không hiểu biết. Chỉ cần có người hao tâm tốn sức đi thăm dò, vẫn rất dễ dàng điều tra ra được. Tôi hẳn phải nghĩ biện pháp mở rộng con đường tiền tài, quen biết thêm vài ông chủ lớn có tiền lại hào phóng, là có thể lần lượt bóc lột bọn họ.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Vậy vẫn không đơn giản. Anh tùy tiện để lộ ra chút tin tức cho người đáng tin cậy, kiếm được tiền là có thể tiếp tục đầu tư trở lại... Anh còn quen không ít bạn gái xinh đẹp? Bồi dưỡng tất cả những bạn gái xinh đẹp thành ông chủ lớn là được rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Băng Thanh, cậu đúng là hiểu tôi... Lúc này còn có sẵn một mục tiêu. Đáng tiếc khó khăn hơi lớn. Hơn nữa cô lập tức phải lập gia đình rồi. Cậu nói tôi có nên phá bỏ hôn lễ của cô ấy hay không? Đầu tiên tuyên bố trước, cô ấy không thích người đàn ông kia.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Hủy đi nhân nhân duyên của người khác là sẽ giảm phúc đấy. Anh tự mình xem mà xử lý đi.
Đỗ Long nói:
- Tôi biết ngay cậu sẽ nói như vậy. Nhưng người đàn ông kia đích thực không thích hợp với cô ấy...
Thẩm Băng Thanh liếc mắt, nói:
- Anh trái ôm phải ấp hoa hoa công còn thích hợp với người ta sao? Nói đi, anh lại coi trọng con gái nhà ai rồi hả?
Đỗ Long nói:
- Cậu biết, Tô Linh Vân.
Thẩm Băng Thanh ồ một tiếng, nói:
- Hóa ra là cô ấy. Anh nhẫn nhịn lâu như vậy, rốt cục tính toán xuống tay với cô ấy rồi hả?
Đỗ Long cười khổ nói:
- Đừng nói như vậy. Cậu không biết tôi đây đang định làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Thẩm Băng Thanh thản nhiên nhìn hắn. Đỗ Long cười khổ nói:
- Được rồi, coi như tôi chưa từng nói gì. Tôi quả thật thích cô ấy, không hy vọng cô ấy nhảy vào hố lửa. Nếu như cô ấy tìm được đối tượng thích hợp, tôi cam đoan sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của cô ấy.
Thẩm Băng Thanh không nói gì. Tại một ngã tư đường, Đỗ Long đột nhiên lái xe tiến về phía bắc. Thẩm Băng Thanh a một tiếng, hỏi:
- Anh định đi đâu?
Đỗ Long nói:
- Sân bay, đón hai người.
Thẩm Băng Thanh nghi ngờ hỏi:
- Tô Linh Vân sao?
Đỗ Long nói:
- Cô ấy còn đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ, làm sao có thể tới đây được. Hai người đó là Hồng Quân và chị Hân.
Thẩm Băng Thanh ồ một tiếng, hỏi:
- Hồng quân gần đây thế nào vậy? Công ty Quân Uy của anh ta kinh doanh có lẽ rất tốt đúng không?
Đỗ Long cười nói:
- Chuyện của công ty anh ta trên cơ bản tôi đều chẳng hỏi tới. Anh ta thích làm một mình, hoặc là mang một tiểu đội đi làm nhiệm vụ. Thời gian trước tôi bảo anh ta đi Võ Khê muốn làm chút tài liệu, anh ta liền vui mừng như điên. Ngày hôm qua tôi gọi điện thoại bảo anh ta trở về. Anh ta đã đáp ứng khá sảng khoái, hẳn là làm được không tồi....
- Võ Khê sao? Thẩm Băng Thanh ngẫm nghĩ một chút, nói...:
- Anh bảo hắn đi muốn làm tài liệu về ai? Có liên quan đến vụ tai nạn mỏ bốn năm trước và bạo động sau đó sao?
Đỗ Long nói...:
- Cậu càng ngày càng thông minh. Không chỉ như vậy. Lúc này đây tôi nắm giữ không ít tin tức tuyệt mật. Tôi muốn Hồng Quân đi sưu tập chứng cớ. Tôi muốn khiến tỉnh Thiên Nam phải xảy ra một trận động đất chính trị. Bọn tham quan ô lại gặp được tôi xem như bọn chúng bị trời phạt rồi...