Đỗ Long nói với Thẩm Băng Thanh:
- Đem tư liệu cậu tra được chuyển cho tôi.
Thẩm Băng Than dùng chức năng buetooth của máy tính bảng gửi video lấy từ bộ Giao thông sang máy tính bảng của Đỗ Long. Đỗ Long nhìn nhìn chỉ thấy, dưới ánh sáng mơ hồ, hai tên cướp đội mũ bảo hiểm lái một chiếc xe máy chế lại, tiện lợi nhẹ nhàng, màu đỏ, từ giao lộ xông qua với tốc độ chừng ba mươi, bốn mươi km trên giờ.
Thoạt nhìn thì thấy ba mươi, bốn mươi km trên giờ không nhanh nhưng cân nhắc đến giao lộ cách nơi bọn chúng cướp chỉ hơn mười mét có thể thấy tăng được tốc độ như thế này vẫn là rất khả quan.
Hình ảnh rất mơ hồ nhưng Đỗ Long vẫn đoán được ra hai người kia cao khoảng chừng một mét sáu đến một mét bảy. Người ngồi phía sau cầm trong tay một cái túi xách có lẽ là đồ cướp được.
Đầu mối hình ảnh video cung cấp có hạn, Đỗ Long buông máy tính bảng xuống đi vào hiện trường, tìm tòi ở cạnh hiện trường nửa ngồi nửa đứng, nghiên cứu tỉ mỉ.
Mặt đất có một vũng máu, còn có một vỏ đạn súng lục và dấu vết của bánh xe máy.
Đỗ Long nhìn nhìn vết máu vết máu, sau đó quay đầu nhìn lại về phía máy ATM của ngân hàng, chỉ thấy vết máu cách máy ATM khoảng chừng sáu mét, một chiếc xe máy đỗ ở dưới tán cây bên cạnh, có thể là của người chết để lại, chiếc xe cách vết máu cũng chỉ khoảng năm sáu mét.
- Thế nào? Nhìn ra được cái gì rồi?
Thẩm Băng Thanh hỏi.
Đỗ Long hỏi ngược lại:
- Câu nói đi? Đây chính là vụ án của cậu.
Thẩm Băng Thanh gãi gãi đầu, nói:
- Đã quen hỏi anh rồi... Tôi cảm thấy đây là án giết người cướp của có mưu tính từ trước. Đêm hôm khuya khoắt sẽ có rất ít người chọn thời gian này để rút tiền, xác xuất bị cướp vốn rất ít thế mà ngay sau khi rút tiền người chết lại bị người chặn cướp ở cự ly ngắn như vậy. Việc này chứng tỏ hung thủ đã sớm để ý hắn rồi, rất có thể là quen biết hơn nữa còn biết rõ người chết đến đây rút tiền.
Đỗ Long ừ một tiếng, hỏi:
- Người chết bị cướp bao nhiêu?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Bốn nghìn, từ dưới đất nhặt được biên lai rút tiền hiển thị là rút bốn nghìn.
Đỗ Long nói:
- Vì bốn nghìn đồng đáng giá mưu tính trước như vậy không? hơn nữa còn giết chết người như vậy?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Điều này... tôi cũng không biết, ý của anh là... hung thủ có cừu oán với người chết?
Đỗ Long nói:
- Có khả năng, thân phận của người chết còn chưa xác định sao?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Người chết không mang theo chứng minh thư hoặc có thể bị cướp đi luôn rồi, tìm thế nào cũng không thấy được cái gì chứng minh thân phận ở trên người hắn, ngay cả điện thoại di động cũng không có. Tôi đã phái người lục soát dọc theo phương hướng hung thủ chạy trốn, hy vọng có thể tìm được túi xách hay thứ gì đó bọn họ vứt đi.
Đỗ Long hỏi:
- Liên hệ với phía ngân hàng chưa? Dùng thẻ hẳn là có thể tra ra thông tin tài khoản của hắn, cũng có thể biết rõ thông tin thân phận của hắn.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Đã gọi điện thoại hỏi qua ngân hàng, nhân viên trực ban nói phải nêu rõ cấp bậc, bây giờ còn chưa thấy hồi âm, có lẽ cô ta nghi ngờ tôi là kẻ lừa đảo.
Đỗ Long đứng lên, nói:
- Người chết ở đâu? Cậu đi xem xem có manh mối gì không.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Một súng trực tiếp bắn vào mặt, cả mũi đều lõm xuống, tôi đã kiểm tra qua thi thể còn có cái gì dễ nhìn sao?
- Vậy cậu nói xem thân thể hắn có đặc trưng gì? Có thể gián tiếp chứng minh thân phận của hắn hay không?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Người chết khoảng chừng ba mươi tuổi. Quần áo bình thường, thậm chí có phần lỗi thời, là kiểu dáng mấy năm trước, vẫn còn dính đầy bùn đất. Khớp xương năm ngón tay của người chết thô to, da dẻ thô ráp, thân thể cường tráng, người này hẳn là dựa vào thể lực để mưu sinh, hơn nữa còn có thể người trong vùng nông thôn lân cận thành phố Lỗ Tây vào thành phố làm công nhân viên.
Đỗ Long nói:
- Quan sát rất tỉ mỉ, xem ra tôi không cần phải tự mình đi xem nữa.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Anh cũng thật là kỳ quái, người khác trốn cũng trốn không kịp, còn anh thì giống như vô cùng thích đi nghiên cứu thi thể, sẽ không sợ xúi quẩy sao?
Đỗ Long nói:
- Chúng ta đều là người theo thuyết vô thần sao lại sợ những thứ kia chứ... A, trước kia cậu cũng không quan trọng những thứ này, sao bây giờ lại bắt đầu sợ rồi hả? Không phải bị người nào đó ảnh hưởng chứ?
Thẩm Băng Thanh trầm mặc một chút rồi nói:
- Đàn bà thôi... nào có ai không sợ đâu...
Đỗ Long nói:
- Toàn quốc có nhiều nữ bác sĩ, nữ nhập liệm sư như vậy, người ta còn không sợ đâu... Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, cậu bàn bạc tốt với Tống Tư Nhạn chưa?
Trầm Băng Thanh nói:
- Trọng tâm câu chuyện của anh xoay chuyển cũng quá nhanh rồi đi? Từ loại chuyện này thoáng cái nhảy đến loại chuyện khác khiến cho người ta rất khó tiếp thu.
Đỗ Long cười nói:
- Chỉ cần trong lòng thẳng thắn vô tư thì tâm không có chỗ nào sợ hãi, có cái gì phải sợ, nói đi đã từng thương lượng với cô ấy chưa?
Thẩm Băng Thanh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen, nói:
- Tôi cũng không biết...
Nhìn dáng vẻ mờ mịt của Thẩm Băng Thanh, Đỗ Long thấy bản thân cần phải tâm sự tử tế với Tống Tư Nhạn một lúc.
Thẩm Băng Thanh đang suy nghĩ, bỗng nhiên nói:
- Đại chủ trì Hàn khôi phục trí nhớ rồi sao?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không hề... Tư duy của cậu nhảy cũng đủ nhanh... Ỷ Huyên hình như rất sợ tôi, dường như cô ấy vẫn luôn lản tránh tôi. Lần trước tôi chịu đòn như vậy, cô ấy cũng không hề trở về.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Phải không? Có lẽ cô ấy đã khôi phục ký ức từ lâu, chỉ là không biết đối mặt với anh như thế nào mà thôi.
Đỗ Long nói:
- Có lẽ...
Thẩm Băng Thanh nhìn Đỗ Long muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài thật sâu.
Đỗ Long mở màn hình máy tính bảng ra, kiểm tra rõ video đã được gộp lại chỉnh lý mà Thẩm Băng Thanh gửi qua. Hai gã tội phạm tình nghi rời khỏi thành phố Lỗ Tây từ một giao lộ phía đông bắc. Bởi vì sau khi ra khỏi thành phố đã không còn cameras nên hai gã tội phạm tình nghi mất đi tung tích.
Nghi phạm rất quen thuộc đướng xá ở thành phố Lỗ Tây, con đường này là lối ra khỏi thành gần đây nhất, sau khi bọn họ ra khỏi thành sẽ không có camera giám sát nữa.
Đỗ Long nói:
- Xe bọn họ lái là một phiền toái lớn, loại xe chế lại, bất kể đi đến chỗ nào đều sẽ làm phiền rất nhiều đến người khác. Đêm hôm khuya khoắt đi qua con đường này chắc chắn đánh thức không ít người, chỉ cần điều tra ven đường sớm muộn gì cũng có thể tìm được manh mối.
Thẩm Băng Thanh gật đầu nói:
- Chờ trời sáng tôi sẽ lập tức tự mình dẫn người tiếp tục tra xét.
Hơn năm giờ, trời bắt đầu mờ mờ sáng, lấy chứng cớ ở hiện trường cũng đã xong xuôi, ngoại trừ phát hiện vết máu, thuốc súng còn sót lại và một vết bánh xe máy ra chỉ tìm được hai nửa dấu giày khả nghi cách xa xuất hiện ở phía cuối hai bên sườn của vết phanh xe máy. Theo Thẩm Băng Thanh phân tích đây có khả năng là sau khi bọn cướp dừng xe lại, chống chân xuống thực hiện vụ cướp.
Bùn ở giấu giày lưu lại bị lấy mẫu sau đó dấu giày được dùng điện từ đặc biệt hấp thụ, in xuống bản dập giấy, để sau này lấy cung đối chiếu. Kích thước của dấu giày khoảng chừng số bốn mươi mốt. Dựa theo suy đoán tính toán nghi phạm thân cao chừng một mét sáu năm đến một mét bảy, đế giày bị mài mòn, hạng trung. Hai gã nghi phạm hẳn là đều đi một loại giày thể thao. Nhìn chi tiết đế giày bị mài mòn, nghi phạm hẳn là trong khoảng từ hai lăm đến ba mươi tuổi.
- Nghi phạm lái xe hẳn là thuận tay trái, bởi vì đế giày bên phải của hắn bị mài mòn nghiêm trọng hơn so với chân trái...
Thẩm Băng Thanh cầm mấy dấu giầy như đếm của quý của nhà, nói ra rất nhiều chi tiết. Nếu như nghi phạm nghe được chắc chắn sẽ hối hận vì sao trước khi phạm tội sẽ không đi mua một đôi giày mới....