[Dịch]Cánh Cổng Thiên Đường

Chương 19 : Rắn




Đúng lúc này, tiếng kêu thất thanh của cáo trắng Bạch Vũ lại vang lên, kéo hai người Cao Phi và Lương Như Quỳnh đang chìm đắm trong cơn mê muội trước cảnh đẹp của khu rừng kì bí trở về với thực tại.

Cao Phi không khỏi toát mồ hôi lạnh, cũng may là khi nãy trong tình trạng mất đi tri giác không bị thứ gì đó tập kích, nếu không thì hắn và Như Quỳnh hẳn là phải mất mạng ngay tại chỗ rồi. Càng may mắn hơn là, bên cạnh hai người còn có một con vật biến thái như Bạch Vũ, cả chất độc lẫn ảo giác mê hoặc tâm thần, dường như không có thứ gì có thể ảnh hưởng đến con cáo này được.

Mặc dù gặp phải biến cố như thế, nhưng với Cao Lạc tướng mà nói, chỉ có tiến vào trong khu rừng này mới mong tìm ra được dấu vết của tên quỷ già Tây Vũ Thiện kia hòng báo thù cho một trăm anh em thân tín, so với mối thâm thù của hắn thì chút hiểm nguy khi nãy nào có đáng gì? Về phần Lương Như Quỳnh, có thể nói bản năng sát thủ đã ăn sâu vào trong máu của nàng, không biết từ lúc nào, những nơi càng nguy hiểm càng khiến cho nàng cảm thấy phấn khích!

Vì vậy, cả hai người không hề có chút do dự mà cất bước tiến sâu vào bên trong rừng.

Trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng cả hai đã có thêm phần cảnh giác, không dám xem thường bất cứ thứ gì, đặc biệt là những thứ có bề ngoài lộng lẫy và xinh đẹp. Cao Lạc tướng thì không sao, Lương Như Quỳnh thân là con gái, bởi vậy đối với những thứ mang vẻ ngoài bắt mắt thì vừa nhìn đã thấy thích, thế nhưng lúc này phải cố gắng kìm nén sự hiếu kỳ của mình, kể cả một ngọn cỏ phát ra ánh sáng xanh óng ánh nàng ta cũng không dám chú tâm nhìn lâu.

Sự giằng co trong lòng hiện rõ trên gương mặt Lương Như Quỳnh, lại thấy nàng ta nửa muốn nhìn, nửa lại không muốn nhìn, hết ngó đông rồi lại ngó tây, ánh mắt chỉ dám dừng ở khóm hoa này một chút, ngọn cỏ kia một chút, nhưng cũng chỉ dám liếc qua một cái rồi thôi. Cao Phi thấy vậy thì không khỏi cười trộm, không ngờ cô nàng sát thủ này còn có nét đáng yêu như thế.

Một đường đi tới, khung cảnh thiên nhiên mặc dù rất tinh tế và tươi đẹp lạ thường, nhưng đã một lúc lâu mà ngoài những tiếng bước chân dẫm lên cỏ nghe “loạt xoạt” của hai người ra thì xung quanh không còn bất kì một âm thanh, tiếng động lạ nào khác vang lên. Càng lúc Cao Phi càng cảm thấy kì quái, nếu như đã có rừng thì tất phải có một loài động vật nào đó sinh sống chứ? Đằng này ngay cả một con kiến, con giun, con dế cũng chẳng thấy bóng dáng đâu cả…

Soạt!

Có lẽ ông trời cũng nghe thấy tiếng lòng của Cao Phi, ngay khi còn đang nghi hoặc thì một loạt những tiếng lá cây bị va quẹt mạnh vang lên khiến hắn giật nảy mình. Vừa ngó lên hướng phát ra tiếng động, mặt mũi Cao Lạc tướng bỗng chuyển sang màu xanh lè hệt như lá cây.

Từ cành cây cao cao phía trên đầu Cao Phi và Lương Như Quỳnh, một cái đầu hình tam giác to như cái chum bỗng vạch kẽ lá mà nhô ra. Tiếp theo đó, thân hình thuôn dài của nó cũng dần hiện rõ trước mắt hai người. Là rắn khổng lồ! Lại không phải chỉ có một con, mà là một bầy!

Bầy rắn lúc nha lúc nhúc, bò chen chúc trên những tàng cây rậm rạp. Thấy những cặp mắt ti hí phát ra thứ ánh sáng màu xanh lục, cộng thêm ánh mắt không giấu nổi vẻ thèm thuồng của chúng khi nhìn về phía này, cả Cao Phi và Lương Như Quỳnh đều có cảm giác sởn cả gai óc, bất giác khẽ rùng mình.

- Chạy!

Lời còn chưa dứt, Cao Phi đã vội vã ôm con Bạch Vũ lên, đoạn xoay người, kéo Lương Như Quỳnh chạy thẳng về hướng bìa rừng. Nhìn qua đám rắn lục đang loi ngoi như dòi ở trên cây, giờ phút này đừng nói là chiến đấu, chỉ cần hắn và Như Quỳnh chạy chậm một chút, để lũ bò sát không chân này tấn công xuống thì cả hai tiêu mạng liền!

Thế nhưng vừa mới quay đầu chạy ngược về hướng cũ được một đoạn, Cao Phi liền sững người, dừng ngay lại. Lối vào khi nãy đã biến mất lúc nào không biết, thay vào đó, hướng mà bọn hắn đang chạy tới bây giờ lại chính là con đường dẫn vào sâu trong rừng. Mà ở hướng này, số lượng rắn khổng lồ màu xanh lục lại đông đảo và hung hãn hơn bao giờ hết, chỉ mới đảo mắt một cái, Cao Phi liền dễ dàng nhận ra trước mặt hắn ít nhất cũng phải có tới hơn trăm con, con nào con nấy đều phun lưỡi đỏ phì phì, ánh mắt màu xanh lạnh lẽo không kiêng nể gì mà nhìn chằm chặp như muốn ăn tươi nuốt sống hai người bọn hắn vậy!

- Cái quái gì thế này?

Cao Phi quệt mồ hôi trán, không thể tin nổi vào mắt mình mà bật thốt. Rõ ràng đây chính là hướng mà khi nãy hắn và Như Quỳnh đi vào, thế mà bây giờ lại biến thành lối vào rừng sâu? Không lẽ hắn lại bị khu rừng này thôi miên lần nữa?

Nghĩ tới đây, lại thấy con cáo Bạch Vũ vẫn ngoan ngoãn đứng yên dưới chân mình, Cao Phi liền gạt bỏ cái suy luận vừa rồi. Cáo trắng Bạch Vũ đã năm lần bảy lượt giúp hắn vượt qua ảo giác, nó vẫn còn đây, cũng không cất tiếng kêu quái dị kia nữa thì tức là Cao Phi hắn không bị thôi miên rồi. Thế thì cái quái gì đang diễn ra vậy nhỉ? Sao cảnh tượng trong khu rừng này lại tự động thay đổi như vậy được chứ?

Cao Phi đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy khung cảnh bốn bề xung quanh đều giống nhau y như đúc, từ thân cây cho đến ngọn cỏ, thậm chí cả đám rêu bao phủ quanh gốc cây cũng cứ như là từ một khuôn mà ra vậy! Đường nào cũng hướng về khu vực trung tâm của khu rừng! Thực quái dị đến khó tả.

Hai người Cao Phi còn đang không biết làm sao thì bỗng nhiên từ một cành cây gần đó, một con rắn khổng lồ màu xanh lục dường như đã không thể nào kiên trì chờ đợi thêm được nữa, cái miệng rộng sặc mùi hôi tanh và đẫm màu máu của nó mở ra toang hoác, lao vút đến như muốn một phát nuốt trọn cả Cao Phi.

Tình huống hung hiểm vô cùng, Cao Phi không dám có chút chậm trễ liền rút ngay Long Lang kiếm ra, đoạn lách người qua một bên nhằm né đòn công kích mãnh liệt của con rắn quái dị. Ngay sau đó, biết chắc một khi đã có con dẫn đầu thì đám rắn xung quanh sẽ không thể nào để yên, hắn lại tung người nhảy về phía trước.

Vừa mới nhảy tới thì một cái miệng rắn to lớn khác đã đớp thẳng vào vị trí khi nãy của Cao Phi. Da gà nổi lên rần rần, lúc này thậm chí còn không có thời gian để thở, hắn phải liên tục nhảy trái, lách phải, lăn vòng vòng trên đất, thực hiện một chuỗi những động tác uốn dẻo hòng thoát nạn, cũng không còn sức đâu mà lo cho Như Quỳnh và Bạch Vũ nữa.

Cao Phi nào biết, trái ngược với sự lăn lộn chật vật của hắn thì lúc này Như Quỳnh và cáo trắng Bạch Vũ có vẻ thoải mái hơn nhiều. Cáo trắng thì không nói, với cái loại tốc độ biến thái của nó thì mấy cái miệng đẫm máu của đám rắn này chả thấm vào đâu, miệng rắn còn chưa kịp cắn tới thì nó đã lao đi vun vút, muốn đớp trúng cái bóng trắng chớp lóe như sấm sét này đâu phải dễ.

Còn về phía Lương Như Quỳnh, so với khi né viên đạn do Dương Minh Trường bắn ra thì lúc này tốc độ di chuyển của nàng còn nhanh hơn gấp bội! Dưới sự tấn công chớp nhoáng và điên cuồng của đám rắn lục khổng lồ, Như Quỳnh vẫn giữ được nét bình tĩnh hiếm thấy. Như một con thoi đưa qua khung cửi, Lương Như Quỳnh dệt những đạo bóng đen xuyên qua tầng tầng lớp lớp những dãi lụa xanh – chính là đám rắn lục khổng lồ đang lao tới như phát rồ.

Thoát khỏi đợt tấn công đầu tiên của lũ rắn, Cao Phi vội nương người nấp sau một gốc cây. Vừa nhìn qua đã thấy được cảnh tránh đòn ấn tượng của Như Quỳnh và Bạch Vũ, Cao Lạc tướng không khỏi giật mình, cười mếu, vốn đã biết cả hai đều rất nhanh rồi, chỉ không ngờ lại nhanh đến mức khiến người ta phải kinh hãi như thế.

Không dám đứng yên một chỗ quá lâu, sau khi thấy cả cáo trắng Bạch Vũ và Như Quỳnh đều không sao cả, Cao Phi mới thoáng có chút an tâm, tiếp tục giằng co, né tránh những cú đớp hiểm ác của đám rắn lục khổng lồ. Tuy nhiên, tránh tránh né né được một hồi, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu khiến Cao Phi vốn đã lấy lại được bình tĩnh liền hoảng hốt trở lại.

Lúc này, đám rắn lục đang từ bốn phương tám hướng mà tấn công tới, kể cả trên cao, dưới thấp, không chỗ nào là không có rắn. Nếu ở một nơi trống trải nào đó thì không sao, đằng này khu rừng lại quá mức chật hẹp, chỉ e rằng chưa đầy một khắc nữa thôi, bọn hắn sẽ không bị rắn cắn chết, mà chính là bị cái thân xác to đùng đoàng của chúng xiết cho thịt nát xương tan!

Rầm!

Vừa mới thất thần, Cao Phi đã lãnh phải cú quất đuôi của một con rắn nào đó. Lực quất mạnh đến nỗi hất hắn văng ra xa, lăn vòng vòng trên nền đất.

Con mợ nó! Liều mạng! Nghĩ đoạn, Cao Phi nghiến răng, mặc kệ máu tươi đang rỉ ra từ khóe miệng mà bật người dậy, tay xốc ngược chuôi kiếm rồi xông thẳng vào đám rắn khổng lồ.

Ngay lập tức, một con rắn lục khổng lồ đã há mỏ đớp tới, Cao Phi không chút ngại ngần liền vung Long Lang kiếm đâm thẳng. Nhát kiếm hiểm và độc không thua gì răng nanh cùng nọc độc của loài rắn lục kia!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.