[Dịch] Cản Thi Gia Tộc

Chương 15 : Sơn Tiêu tấn công (4)




Những con khỉ này sau khi kêu dài một tiếng, liền phân thành một nhóm ba - năm con tấn công thôn dân xung quanh Lâm Dịch Nhân, gác Lâm Dịch Nhân sang một bên.

Lâm Dịch Nhân đã sớm đề phòng chuyện Sơn Tiêu công kích. Nhưng Sơn Tiêu rất đông, ba - năm con Sơn Tiêu đánh một người, những thôn dân này phải chịu thiệt thòi rất lớn. Thực ra, cho dù không phải ba - năm đánh một, mà một đối một thì những thôn dân cũng không có cách nào thắng.

Vì thế, khi Sơn Tiêu tấn công thì đám thôn dân chạy loạn, thỉnh thoảng lại có người bị móng vuốt của Sơn Tiêu bấu trúng da thịt, làm thân thể bị thương, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Mộc côn trong tay Lâm Dịch Nhân đánh loạn xạ, lực tay không chút lưu lình, đã có hơn mười con Sơn Tiêu bị đánh trúng, cả người văng ra xa. Mà đánh bị thương mười con trong đàn khỉ hơn cả trăm con thì chẳng nhằm nhò gì cả.

Thỉnh thoảng, lại có thôn dân bị Sơn Tiêu công kích phải nằm xuống đất, may mà không có chuyện gì xảy ra khiến tánh mạng gặp nguy hiểm. Những con Sơn Tiêu đó khi thấy người dân ngã xuống, mất đi sức chiến đấu thì chuyển đổi mục tiêu, tiếp tục tấn công kẻ khác. Hiện trường rất hỗn loạn.

Lâm Dịch Nhân huy động sức mạnh đánh bay hai con Sơn Tiêu, lại quơ một gậy, khiến ba con Sơn Tiêu khác ngã xuống, giải vây cho dân làng. Đột nhiên, hắn cảm thấy sau lưng có một trận cuồng phong đánh tới. Lâm Dịch Nhân tuy đang múa côn, nhưng vẫn để ý tới tình hình của Sơn Tiêu Vương, dư quang lướt qua, nhìn thấy Sơn Tiêu Vương đang nhảy vào khoảng không, biết được nó cùng với Sơn Tiêu mẹ không nhịn được, chủ động công kích hắn.

Hắn không dám xem nhẹ, tay phải cầm mộc côn đưa ra sau lưng, bay người về phía trước, mộc côn được chuyển từ tay phải sang tay trái, mắt không chớp, dùng tay chưởng vào lưng của Sơn Tiêu Vương cùng Sơn Tiêu mẹ. Sơn Tiêu Vương đột ngột tập kích, tưởng đâu Lâm Dịch Nhân không thể trốn thoát, ai ngờ Lâm Dịch Nhân lại có thể phản kích, vội vã xoay người trên không trung. Còn Sơn Tiêu mẹ vì Sơn Tiêu con đã chết, nên ý nghĩ trở nên điên cuồng, mà tốc độ công kích của Lâm Dịch Nhân rất nhanh, vì thế không tránh né. Nhìn thấy mộc côn mang theo kình phong sắp đánh trúng, Sơn Tiêu Vương đang xoay người ở trên không tóm được đuôi của Sơn Tiêu mẹ, kéo nó vào trong lòng, ương ngạnh giải cứu Sơn Tiêu mẹ khỏi một côn.

Lâm Dịch Nhân thấy chiêu thức của mình bị hóa giải, vội vã chuyển người, mặt đối mặt với Sơn Tiêu Vương.

Sơn Tiêu mẹ suýt nữa bị Lâm Dịch Nhân đánh trúng, trong lòng nảy sinh cảm giác tức giận, nên không chờ mệnh lệnh của Sơn Tiêu Vương, tiếp tục chạy tới. Lâm Dịch Nhân thấy vậy, dùng côn điểm vào huyệt Thiên Xu ở vùng bụng của nó. Sơn Tiêu mẹ vừa thấy qua một côn của Lâm Dịch Nhân khi nãy, nên đã biết người này so với kẻ đã giết con mình lợi hại hơn rất nhiều, nhìn một côn sắp điểm trúng, cả người của nó hạ xuống, dừng ở mặt đất, khiến một côn của Lâm Dịch Nhân đánh vào khoảng không. Mà Sơn Tiêu mẹ khi dừng lại ở trên đất, nó lại lần nữa nhảy lên cao, vừa hay lại tới đầu của Lâm Dịch Nhân, vung trảo lên, bắt Lâm Dịch Nhân lại. Lâm Dịch Nhân vội vàng nâng tay trái, lách qua hai tay hai chân của Sơn Tiêu mẹ, chưởng một ấn thật mạnh vào bụng của nó.

Sơn Tiêu Vương nhìn thấy khỉ mẹ cùng với Lâm Dịch Nhân đang đối chiến trên không trung, nhưng chỉ cách mặt đất chừng bốn thước, nên âm thầm chạy tới bên cạnh Lâm Dịch Nhân, hai tay ôm lấy Lâm Dịch Nhân, nhe năng ra, cắn về phía Lâm Dịch Nhân.

Lâm Dịch Nhân thấy một chưởng của Sơn Tiêu mẹ sắp tới gần, mượn sức của mộc côn, nhảy người ra xa, hai đòn công kích của Sơn Tiêu Vương cùng Sơn Tiêu mẹ đều hụt mất.

Sơn Tiêu mẹ đáp xuống đất, bấy giờ Sơn Tiêu Vương cũng chẳng hạ thêm mệnh lệnh nào, cả hai cùng nhau công kích Lâm Dịch Nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.