[Dịch] Cản Thi Gia Tộc

Chương 18 : 




Lâm Dịch Nhân đập xuống một gậy, mấy con Sơn Tiêu kia né tránh. Bên ngoài từ sớm đã có thêm một con Sơn Tiêu mở cửa lớn của biệt viện ra, mở đường cho 5 con Sơn Tiêu bắt Lâm Quốc Dư đi ra ngoài. Lâm Dịch Nhân vốn định đuổi theo, ai ngờ Sơn Tiêu Vương bám đuôi nãy giờ lại đột nhiên nhảy ra làm khó dễ, đánh lén hắn, nên hắn nhịn không được mà trở mình phản kích. Thế nhưng, Sơn Tiêu mẹ ở bên cạnh lại không tham gia chiến đấu, ngược lại chạy ra cửa, nhìn Lâm Quốc Dư bị 5 con Sơn Tiêu bắt, nó nhận ra hắn chính là hung thủ giết chết con mình, rên rỉ một tiếng, tiếng hống vang vọng khắp nơi.

Sơn Tiêu Vương nghe được tiếng hống của Sơn Tiêu mẹ, biết rằng đã tìm được hung hải giết chết con mình. Cảm thấy mục đích của mình đã đạt được, mà Lâm Dịch Nhân lại là một cao thủ rất khó giải quyết, nên nó không muốn cùng hắn ác đấu. Chỉ gầm rít vài tiếng, như muốn hồi đáp lại lời của Sơn Tiêu mẹ, lại như lời hiệu lệnh cho toàn bộ đàn Sơn Tiêu rút lui. Nhất thời, ở cổng thôn xảy ra một cảnh tượng kỳ dị, một đàn Sơn Tiêu đang áp tải một con người rời khỏi làng, đi vào núi.

Lâm Dịch Nhân làm sao cho phép bọn chúng bắt Lâm Quốc Dư đi, vội vã đuổi theo. Chỉ có điều con Sơn Tiêu Vương nọ rất khó đối phó, lại còn không chịu chiến đấu đường đường chính chính đánh nhau. Vài lần tập kích thất bại, dấu vết của đàn Sơn Tiêu mang Lâm Quốc Dư đi đã mất hút.

Sơn Tiêu một khi vào núi, cho dù Lâm Dịch Nhân có bao nhiêu tài cán đi chăng nữa củng chẳng thể đuổi kịp. Con Sơn Tiêu Vương khi nãy đậu ở trên cây, nghiến răng nhìn Lâm Quốc Dư, nhưng rồi cũng chạy trốn. Mà Lâm Dịch Nhân lo lắng cho sự an nguy của Lâm Quốc Dư, nên đi lòng vòng xung quanh tìm kiếm, nhưng mà ngọn núi này thật lớn, muốn tìm nhưng cũng không có dấu vết để truy.

Vào lúc mà đàn Sơn Tiêu tiến vào thôn, Lâm Quốc Dư còn đang ngủ, nên không nghe tiếng ầm ĩ ở ngoài thôn. Chợt nghe tiếng cửa phòng mở ra, hắn còn tưởng rằng là cha đã trở lại, nên cũng không thèm để ý làm chi, ai ngờ đột nhiên bị cánh tay to lớn của Sơn Tiêu bịt kín cái mũi, cái miệng nên nhất thời ngất xỉu. Đến khi tỉnh lại thì phát hiện mình bị đám Sơn Tiêu cột vào một gốc cây, còn mặt trời thì đã sắp nhô ra khỏi lưng núi.

Lúc này màn đêm đã tan dần, trời đã sắp sáng tỏ. Lâm Quốc Dư mở to hai mắt, vừa nhìn đã thấy Sơn Tiêu mẹ đang bế thi thể Sơn Tiêu con trong tay. Sơn Tiêu con đã chết ba ngày, do nhiệt độ trong núi rất thấp nên thì thể còn chưa thối rữa. Mà trên đầu của Sơn Tiêu con bị một mũi tên ghim sâu vào trong bộ não.

Mấy chục con Sơn Tiêu vây quanh đều đội khăn trắng, giống y như khăn trắng được thắt trên đầu của con người khi đi đưa tang. Lâm Quốc Dư nhìn kỹ lại, mới phát hiện thì ra những chiếc khăn trắng trùm đầu nọ chính là quần áo mà hắn vứt lại trong rừng, những con Sơn Tiêu này phát hiện nên xé rách nó ra, lấy làm khăn tang.

Lâm Quốc Dư nhìn Sơn Tiêu Vương cùng Sơn Tiêu mẹ, nhất thời mất hết đảm lượng. Chính hắn đã giết chết con của chúng nó, lại bị chúng nó tóm đến tận chổ này... hắn bây giờ nhớ tới lời nói của Lâm Dịch Nhân, chẳng lẽ đây là quả báo.

Sơn Tiêu Vương phát hiện Lâm Quốc Dư đã tỉnh, nhảy tưng tưng trên cây, vung tay múa chân như muốn truyền đạt ý của mình đến bầy khỉ. Khi Sơn Tiêu Vương nói xong, những con Sơn Tiêu nọ đều hưởng ứng, chi chi choe choe tạo thành một nhóm ồn ào. Lâm Quốc Dư nhắm mắt lại thật chặt, không tiếp tục nhìn bọn nó nữa. Lại nhớ tới phụ thân của hắn... không biết bây giờ cha thế nào?

Sơn Tiêu Vương vừa hạ xong lệnh báo thù, lập tức có hơn mười con Sơn Tiêu thật to lớn vọt tới trước mặt Lâm Dịch Nhân, lợi trảo trong tay múa máy qua lại các vùng bụng, chân, ngực của Lâm Quốc Dư, khiến cho quần áo của hắn rách bấy, vải vụn rơi lả tả, ngay cả thanh chủy thủ mà hắn vắt ở ngang hông cũng rớt xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.