[Dịch]Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 335 :  Trần Mộng Lâm oán hận




Ở bên trong xe hai người vẫn đang triền miên ôn nhu với nhau, không khí vô cùng nồng nàn, khiến cho người ta không đành lòng phá vỡ. Cũng không biết bao lâu sau, đột nhiên đại tiểu thư nghịch ngợm dùng môi hôn mạnh Sở Phàm một cái sau đó thẹn thùng cười, đôi mắt long lanh nhìn Sở Phàm.

Thấy đại tiểu thư lộ ra vẻ trẻ con, Sở Phàm cũng kìm không được khẽ cười:

- Miệng của anh bị em làm sưng lên rồi. Có phải em luyến tiếc nụ hôn của anh nên mới dùng sức mạnh đến như vậy phải không?

- Không phải.

Đại tiểu thư nói xong đấm nhẹ vào ngực Sở Phàm, rồi thẹn thùng nói tiếp:

- Anh được lắm. Miệng của em mới là bị anh làm cho sưng phù đây này.

- Thật không? Mau để anh xem xem có bị sao không?

Sở Phàm nói xong khẽ cúi người xuống. Đại tiểu thư liền đưa tay ra cản lại rồi nói:

- Không cho, không cho, anh định lợi dụng em chứ gì? Không cho, hừ.

- Em cho là anh không thể lợi dụng em được sao? Hắc hắc.

Sở Phàm cười thâm hiểm sau đó bàn tay hắn từ eo lưng của đại tiểu thư lần lên trên, mục tiêu thẳng tiến tới bộ ngực cao ngất của nàng.

Đại tiểu thư thấy ý đồ của Sở Phàm thì kêu "A!" lên một tiếng, lập tức đẩy tay hắn ra rồi nói:

- Không được. Anh là đồ lưu manh, bại hoại! Không đùa giỡn nữa!

Đại tiểu thư tuy đã ra sức giãy dụa đẩy Sở Phàm ra nhưng cũng không thể ngăn được bàn tay của hắn từ từ leo lên trên. Cuối cùng bàn tay phải của Sở Phàm cũng ôm trọn lấy bộ ngực đầy đặn cao ngất của nàng. Nàng không kìm được khẽ rên rỉ lên một tiếng, thân thể trở nên mềm nhũn, cảm giác kích thích lan tỏa toàn thân, trái tim của nàng cũng đập thình thịch, khuôn mặt trở nên đỏ bừng.

Sở Phàm cũng vô cùng hưng phấn. Bàn tay của hắn không ngừng xoa bóp bộ ngực mềm mại đầy đặn của đại tiểu thư. Bộ ngực của đại tiểu thư đúng là rất mềm mại, rất co dãn khiến cho hắn vô cùng phấn khích. Đây là một cảm giác tuyệt vời mà trước nay hắn chưa từng có.

- Bại hoại! Người không thành thật, tay chân cũng không thành thật.

Đại tiểu thư khẽ véo ngực Sở Phàm một cái, nhẹ nhàng mắng yêu.

Sở Phàm cúi xuống hôn nhẹ vào mũi của đại tiểu thư, khẽ cười nói:

- Đại tiểu thư, em thật xinh đẹp! Được ôm lấy em thế này là ước nguyện của anh từ lâu lắm rồi.

- A, nói như vậy trước kia anh tỏ ra thật thà đều là giả vờ phải không?

Đại tiểu thư bây giờ đã hoàn toàn tỉnh ngộ.

- Không phải? Chỉ có điều anh cũng thừa nhận mình không quá thật thà, ha ha!

Sở Phàm khẽ vuốt ve khuôn mặt của đại tiểu thư.

- Hả? Lúc đầu em còn tưởng anh là một người thành thật nữa chứ. Ngờ đâu bản tính của anh dần dần lộ ra. Em thật ngốc mới bị anh lừa.

Đại tiểu thư than nhẹ nói.

- Sao lại như thế được? Đại tiểu thư là mỹ nữ thông minh nhất trần đời.

- Thông minh mà còn có thể coi trọng anh được sao?

- Bởi vì em thông minh nên mới nhìn trúng anh thì có.

- Anh nói vậy là sao?

- Bởi vì em nhìn thấy được anh là một cục vàng giữa đống cát sỏi. Một ngày nào đó sẽ lóe sáng, đúng không?

- Mèo khen mèo dài đuôi, mặt anh đúng là rất dày.

- Lúc em muốn anh đóng giả làm bạn trai em, anh đã quyết định không tỏ ra xấu hổ, theo đuổi em, quấn quýt kề cận bên em, không rời nửa bước, bất kể em vùng vẫy như thế nào cũng không thoát ra được.

Sở Phàm cười ha hả nói.

Đại tiểu thư cũng nở nụ cười, vô cùng mỹ lệ.

- À, đúng rồi, bây giờ Tiểu Vân bọn nó sắp tan học rồi. Chúng ta đến trường đón bọn chúng nha.

Đại tiểu thư đột nhiên nói.

- Được, em ngồi dậy để anh lái xe đi.

Sở Phàm nói xong đỡ đại tiểu thư dậy, sau đó đi vào ghế lái ngồi xuống rồi nói:

- Bây giờ chúng ta đi nha.

Sở Phàm nói xong lái xe chạy băng băng hướng tới Yến Hoa đại học.

Đại tiểu thư ngồi ở ghế lái phụ. Khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn ửng đỏ sau cuộc triền miên hôn nhau với Sở Phàm. Đôi mắt như làn nước mùa thu của nàng trở nên long lanh, toát ra một vẻ nhu tình mật ý. Trong lòng nàng bây giờ cảm thấy vô cùng vui sướng, khóe môi khẽ nở ra một nụ cười mỉm khiến cho người ta dễ dàng nhận ra bây giờ nàng đang rất cao hứng. Đúng vậy, bây giờ nàng đang rất vui, bởi vì được ở cùng với Sở Phàm như vậy thì thật là ấm áp, cảm giác như vậy thật là tuyệt vời.

Khi sắp đến đại học Yên Hoa Sở Phàm liền gọi điện thoại cho nhị tiểu thư, nói cho cô biết là hắn và đại tiểu thư đang ở trước cổng lầu ba của trường đại học chờ cô.

Sở Phàm lái xe chạy vào đại học Yên Hoa. Vì còn một lúc nữa mới đến khi nhị tiểu thư tan học cho nên hắn cùng với đại tiểu thư đi dạo hít thở không khí trong lành của sân trường.

- Nhìn những học sinh ở đây em không kìm được nhớ lại thời kỳ mình học đại học. Ngẫm lại thời gian trôi cũng thật nhanh, thoáng cái mình đã tốt nghiệp ba năm rồi.

Đại tiểu thư xúc động nói.

- Thời gian không buông tha con người. Chỉ có điều khi thời gian trôi qua rồi chúng ta mới biết quý trọng, quý trọng từng ngày mình và người thân được ở bên nhau. Từ những hành vi nhỏ nhặt không để ý trong cuộc sống chúng ta mới hiểu được cái gì gọi là cảm động.

Sở Phàm nhẹ nhàng nói.

Đại tiểu thư cũng xúc động nói:

- Đúng vậy, khi những năm tháng vô tình trôi đi chúng ta mới có thể nhận ra mình cùng với người thân của mình đã già đi, chúng ta mới hiểu được cái gì gọi là sống đến bạc đầu. Em nghĩ, sống được đến lúc đó chắc chắn sẽ tràn đầy sự ấm áp và cảm động, có thể sống cùng người mình yêu là ước muốn của tất cả phụ nữ trên thế gian này.

- Như vậy thì phải chúc mừng em, đại tiểu thư.

Sở Phàm mỉm cười, trong giọng nói tràn đầy ẩn ý.

Quả nhiên, đại tiểu thư ngẩng mặt lên, nhìn về phía Sở Phàm, lộ vẻ khó hiểu hỏi:

- Chúc mừng em cái gì chứ?

- Chúng mừng ước nguyện của em đã trở thành sự thật. Bởi vì anh chắc chắn sẽ ở bên em trọn đời.

Sở Phàm khẽ mỉm cười, nghiêm túc nói.

- Đáng ghét!

Đại tiểu thư cũng khẽ cười, sau đó không nhịn được đưa tay nắm lấy tay Sở Phàm, khẽ dựa vào người hắn, trên môi hiện ra một nụ cười vui sướng, cùng Sở Phàm từ từ đi tiếp.

- Nếu sau này em trở thành bà lão thì liệu anh có chán ghét em không?

Đại tiểu thư hỏi.

- Khi đó anh cũng đã trở thành ông lão rồi. Anh còn sợ em chán ghét anh đó.

Sở Phàm nói xong khẽ vuốt ve bờ vai của đại tiểu thư. Trên hành lang, những nam sinh nhìn thấy hắn như vậy thì lộ ra một ánh mắt hâm mộ.

Đại tiểu thư hạnh phúc rúc vào lồng ngực của Sở Phàm. Những lúc ở gần bên hắn, nàng cảm thấy thật thư thái, dẫu cho đôi chân mình đi trên con đường nào cũng vô cùng thoải mái. Những học sinh nam nữ nhìn thấy họ như vậy đều đưa mắt nhìn. Trong mắt những nam sinh lộ ra vẻ hâm mộ, đại tiểu thư xinh đẹp và cao nhã như thế thì ai mà chẳng ghen tỵ với Sở Phàm?

Rốt cuộc, Sở Phàm cũng cùng đại tiểu thư dừng lại đưa mắt nhìn lên lầu ba của trường đại học, chờ nhị tiểu thư tan học.

Ở trong phòng học, nhị tiểu thư khi biết chị mình cùng với Sở Phàm đang chờ mình ở dưới thì trong lòng không ngừng cảm thấy vui sướng. Vừa chuông tan học là cô đã vội vàng thu dọn sách vở. Giáo viên vừa cho nói tan học thì cô vội vàng lao ra ngoài luôn. Đi xuống lầu cô trông thấy Sở Phàm cùng với đại tiểu thư đang chờ mình thì cảm thấy vô cùng vui vẻ, vội chạy tới bên họ.

- Chi, Sở ca ca, hai người tới rồi.

Vừa chạy tới gần cô đã vui mừng nói.

- Em sao lại chạy nhanh vậy? Nhìn em cao hứng như vậy chắc là có chuyện vui vẻ gì phải không?

Đại tiểu thư cười cười hỏi.

- Chị và Sở ca ca đến đón thì em cảm thấy cao hứng thôi, hi hi.

Nhị tiểu thư cười cười, sau đó đổi giọng nói:

- Kỳ thật em cũng đã đói rồi, muốn đi ăn thứ gì đó. Mà bây giờ chị lại tới đón em, đương nhiên em vô cùng vui mừng rồi, hi hi.

Khuôn mặt tươi cười trong sáng của nhị tiểu thư mang theo một vẻ thanh thuần hoạt bát đáng yêu khiến cho người khác nhìn thấy cũng cảm thấy vui vẻ, Sở Phàm cười cười nói:

- May mắn nhị tiểu thư thuộc loại người ăn nhiều nhưng vẫn không bị mập nếu không đã trở nên vô cùng thê thảm.

Sở Phàm thản nhiên khen tặng, đại tiểu thư nghe thế thì trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng cô vẫn trề môi nói:

- Ai nói ăn nhiều không mập? Mấy ngày trước tôi cân, đã tăng lên tận 3kg đó.

- Em ăn nhiều đồ ăn vặt như thế thì mập lên là phải rồi. À, Tiểu Lâm, Tiểu Phỉ đâu rồi?

Đại tiểu thư hỏi.

- Phỉ Phỉ có việc bận nên không tới được. Tiểu Lâm, bồ mau tới đây đi.

Nhị tiểu thư nói.

Cô vừa nói xong, Trầm Mộng Lâm liền đi về phía bọn họ. Cô gái này cũng mang theo ngàn vạn phong tình, dung nhan động lòng người, từ phía xa nhìn khiến cho người ta cảm thấy cô có một vẻ vô cùng quyến rũ.

- Chị Kỷ tới rồi.

Trầm Mộng Lâm tới gần bên đại tiểu thư khẽ cười cười, sau đó chuyển ánh mắt về phía Sở Phàm rồi nói:

- Chà, còn có Sở ca ca. Sở ca ca nghe nói gần đây bận rất nhiều việc. Muốn gặp được Sở ca ca thật đúng là khó hơn lên trời.

Sở Phàm hơi giật mình, ánh mắt Trầm Mộng Lâm khi nhìn hắn đúng là lộ ra một vẻ oán hận. Hắn khẽ gãi gãi đầu, thầm nghĩ trong thời gian này đúng là mình không thường xuyên gặp Tiểu Lâm. Hắn cười ha hả nói:

- Mấy ngày nay anh có chút việc bận. Chỉ có điều bây giờ đã rảnh rồi ha ha.

- Thật không?

Trầm Mộng Lâm khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý tới Sở Phàm nữa, quay sang nói chuyện cùng với đại tiểu thư..

- Tiểu Lâm sẽ không tức giận chứ?

“Xem ra mình phải tìm thời gian nói chuyện với cô ấy. Không đúng, phải là trao đổi cả về thể xác lẫn tinh thần. Không được để cho mỹ nữ này cảm thấy trống vắng.”

Sở Phàm thầm nghĩ.

Nhị tiểu thư cùng với Trầm Mộng Lâm và đại tiểu thư vừa đi vừa bàn luận về việc ăn uống. Đại tiểu thư đơn độc một mình cho nên phải đáp ứng đề xuất của nhị tiểu thư và Trầm Mộng Lâm. Điều này khiến cho hai người cảm thấy vô cùng vui mừng. Sở Phàm đi theo sau bọn họ, có vẻ vô cùng cô đơn, nhưng thực chất trong lòng hắn bây giờ vô cùng đắc ý, có thể đi ở phía sau thưởng thức thân hình của ba mỹ nữ là một điều vô cùng hiếm có.

Không biết Trầm Mộng Lâm nói gì đó với đại tiểu thư và nhị tiểu thư nhưng đột nhiên cô quay đầu lại đi đến gần Sở Phàm. Nhìn thấy ánh mắt u oán tràn đầy sát khí của cô thì Sở Phàm cảm thấy hơi căng thẳng, hắn vội vàng trầm giọng nói:

- Tiểu Lâm, em càng ngày càng xinh đẹp! Thật là đẹp chết người ta rồi.

- Thật không?

Trầm Mộng Lâm mỉm cười khoác lấy bờ vai của Sở Phàm. Sau đó nụ cười trên khuôn mặt cô đột nhiên tắt ngấm, dùng sức véo vào vai Sở Phàm rồi nói:

- Anh tại sao không đến gặp em? Ngay cả điện thoại cũng không gọi cho em?

- Anh, anh rất bận mà.

Sở Phàm nén đau, vội vàng nói.

- A, Sở ca ca dường như lúc nào cũng bận phải không?

Trầm Mộng Lâm mỉm cười hỏi, lại càng véo mạnh thêm.

- Không, không phải. Hôm nay anh cũng không bận lắm.

Sở Phàm nói xong cầu xin:

- Tiểu Lâm, em đừng có véo đau như vậy được không? Anh bị em véo cho bầm tím rồi đây này.

- Anh cũng biết đau à? Được rồi, tối nay anh đến tìm em, hừ.

Trầm Mộng Lâm khẽ trầm giọng nói, sau đó buông tay ra.

- Hả?!

Sở Phàm nghe thế thì cảm thấy rất ngạc nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.