Trương Chính vừa về đã lớn tiếng gọi:
- Ba, mẹ, con về rồi.
- Thằng ranh này, giờ này mới về. Còn không mau tới đây chào bác Lam đi.
Từ trên bàn ăn, Trương Bằng lớn tiếng bảo.
Trương Chính nghe thế thì bước qua bên bàn ăn luôn để gặp cha con Lam Chính Quốc. Nhìn thấy Lam Tuyết, lập tức trong lòng hắn chấn động. Dung mạo tuyệt mỹ của Lam Tuyết cùng với khí chất u buồn đập vào mắt hắn giống như hòn đá vừa rơi xuống mặt hồ, khuấy đảo cả sự yên tĩnh.
Sau khi xoay người lại, hắn vội cười với Lam Chính Quốc, nói:
- Cháu chào bác Lam. Cháu xin lỗi ạ. Cháu có chút việc cho nên về ăn cơm muộn.
- Còn nữa con, cô đây là Lam Tuyết, con gái của bác Lam.
Bà Trương bên cạnh giới thiệu.
- Xin chào Lam tiểu thư, tôi là Trương Chính. Hoan nghênh cô và bác Lam tới làm khách ở gia đình tôi.
Trương Chính cười nói.
Lam Tuyết nghe thế cũng đành miễn cưỡng cười cười, không nói gì. Không biết vì sao, cô hơi phản cảm với kiểu nhìn chằm chằm của Trương Chính. Thấy Trương Chính, cô bất giác lại cứ nghĩ đến loài rắn. Cảm giác âm nhu từ người hắn tỏa ra khiến cô khó nhận diện được. Cô chỉ cảm thấy là đàn ông không nên có kiểu khí chất thế này. Tóm lại, trong lòng cô cảm thấy không thoải mái.
- Anh Lam, Tiểu Tuyết, hai người dùng cơm đi chứ. Đây là đều do chính tay nhà tôi nấu đấy, chắc chắn là không tốt bằng nhà hàng bên ngoài đâu. Không ngon lắm thì thông cảm nhé.
Trương Bằng ha hả cười nói.
- Không có đâu. Những đồ ăn này đều là bà xã thư ký Trương nấu ư? Thật thư ký Trương là người có phúc rồi. Đồ ăn ngon quá.
Lam Chính Quốc cũng cười nói.
Bà Trương cười, thêm vào:
- Vâng, những đồ ăn này đều là tôi nấu cả. Tôi đang còn lo là không hợp khẩu vị với anh Lam nữa cơ. Aizzzz, Tiểu Tuyết, cháu phải ăn nhiều lên đấy nhé.
- Dạ, cô cứ để cháu tự gắp ạ, không phải gắp cho cháu đâu.
Lam Tuyết thấy bà Trương bắt đầu gắp thức ăn cho cô thì vội nói.
- Lam tiểu thư có còn đi học đại học không?
Trương Chính đột nhiên hỏi.
- À, tôi à, tôi đã tốt nghiệp đại học rồi.
Lam Tuyết khẽ cười, đáp.
- Thế ư? Thật không ngờ là Lam tiểu thư trông trẻ như thế mà đã học xong đại học rồi.
Trương Chính thoáng giật mình, nói.
- A Chính, con có chuyện không rõ rồi. Từ nhỏ Tiểu Tuyết đã là cô bé rất thông minh. Chơi nhạc, khiêu vũ mọi thứ đều tinh thông. Hai năm trước đã tốt nghiệp tiến sĩ ở Harvard rồi.
Trương Bằng ở bên cạnh ca ngợi.
- Ôi, thật là thất lễ rồi. Câu hỏi vừa rồi của tôi thật vô duyên quá.
Trương Chính cười kiểu làm lành.
- Không sao đâu. Chú Trương quá khen rồi ạ. Thực ra chuyện này cũng bình thường mà, không có gì đáng khen quá đâu ạ.
Lam Tuyết nói.
Bà Trương cười, bảo:
- Không ngờ Tiểu Tuyết không chỉ có ngoại hình xinh đẹp mà lại còn thông minh nữa. Trước đây cô chưa từng thấy ai trẻ như cháu mà đã tốt nghiệp tiến sĩ ở Harvard rồi.
- Đúng thế. Nhìn lại A Chính nhà mình xem. Giờ cũng mới chỉ có là cái văn bằng đại học. So với Tiểu Tuyết thì còn kém xa.
Trương Bằng cằn nhằn.
- Aizzzzz, thư ký Trương đừng nói thế. Đây này, xem nó điềm tĩnh chín chắn, về sau thành tựu sẽ không thua kém gì ông đâu.
Lam Chính Quốc vuốt cằm bảo.
- Anh Lam đừng có khen nó. Cả ngày không làm ăn gì thì lấy đâu ra mà thành với chả tựu.
Trương Bằng vẫn bất mãn.
Lam Tuyết thấy ba mình với Trương Bằng cứ nói qua nói lại, đột nhiên cảm thấy rất vô nghĩa. Cô nói:
- Chú Trương, cô Trương, cả nhà tiếp tục nhé, cháu cũng no no rồi.
- A, thế tốt tốt, thế Tiểu Tuyết ra phòng khách ngồi chơi đi. A Chính, con đi ra phòng khách ngồi với Tiểu Tuyết đi.
Trương Bằng bảo.
- Vâng, được ạ.
Trương Chính đồng ý ngay. Hắn nhận thấy hiện giờ phối hợp giữa cha con hắn càng ngày càng ăn ý, trong lòng thầm kích động. Cô gái xinh đẹp mang khí chất u buồn này không ngờ lại khiến hắn có cảm giác tim đập nhanh.
- Không cần đâu, chú Trương, cô Trương. Cháu phải đi rồi ạ. Cháu còn có chút việc, ba cháu cũng biết ạ.
Lam Tuyết vội vàng nói.
Lam Chính Quốc thấy thế thì hơi giật mình, nhưng vẫn cười nói:
- À, à, là như thế này, Tiểu Tuyết nói đêm nay có chút việc, nếu như không phải là thư ký Trương mời thì chắc nó không đi cùng với tôi đâu.
- Thế ư? Nếu Tiểu Tuyết đã có việc bận thì thôi cứ đi đi. Sau này có rảnh thì thường xuyên đến đây chơi với chú nhé.
Trương Bằng nói.
- Tiểu Tuyết, con đi công chuyện của con trước đi. Để ba gọi điện cho Tiểu Võ lại đây đón con nhé.
Lam Chính Quốc bảo.
- Bác Lam không cần gọi đâu ạ. Ở dưới nhà cháu có xe, hay để cháu đưa Tiểu Tuyết đi luôn ạ?
Trương Chính đột nhiên nói chen vào.
- Cũng hay. Vậy con đưa Tiểu Tuyết đi đi. Đi đường cẩn thận đấy nhé.
Trương Bằng nói.
Lam Tuyết khẽ nhướn mày, định từ chối nhưng cũng không tiện nói. Cô tạm biệt vợ chồng Trương Bằng rồi đi xuống lầu dưới sự hộ tống của Trương Chính.
- Trương công tử, tôi có thể đi một mình được rồi. Không cần phiền anh đưa tôi đi đâu.
Lam Tuyết nói.
- Không phiền gì đâu mà. Thế này có gì mà phiền chứ. Nghe nói Lam tiểu thư lần đầu tiên đến thủ đô phải không?
Trương Chính hỏi.
- Vâng, có thể coi là như thế. Tôi mới tới đay không lâu.
Lam Tuyết đáp.
- Bắc Kinh nói lớn thì không lớn, nhưng cũng không phải nhỏ. Trước giờ đều là thủ đô của cả nước, cho nên danh lam thắng cảnh, di tích lịch sử nhiều không kể xiết. Nếu muốn thực sự hiểu rõ về văn hóa của thủ đô thì đi hết cả những danh lam di tích này cũng không đủ. Cứ từ từ đi tham quan dần những tứ hợp viện, rồi những ngõ nhỏ ở đây đi. Tôi thấy Lam tiểu thư mới đến đây, chắc nhiều chỗ cũng không thông thuộc. Nếu cô không chê, tôi có thể đưa cô đi thăm quan thành phố.
Trương Chính nói.
Lời nói của Trương Chính cũng làm cho Lam Tuyết hơi cảm động. Có điều là để cho hắn dẫn mình đi du ngoạn thì chẳng thà ngồi đần mặt ra một chỗ ở nhà còn hơn.
- Cảm ơn sự nhiệt tình của Trương công tử. Thực ra tôi cũng có một người bạn thân ở thủ đô. Nếu cần thì người đó sẽ dẫn tôi đi.
Khi nói những lời này, trong đầu Lam Tuyết lại hình dung ra khuôn mặt chân thành của Sở Phàm.
- Thế ư?
Trong mắt Trương Chính thoáng qua tia nhìn quyết liệt. Hắn ngầm hạ quyết tâm là nhất định phải tra ra người bạn thân mà Lam Tuyết vừa nói kia là ai. Nếu là nữ thì bỏ qua, không cần tính đến. Nếu là nam giới thì phải giải quyết tống khứ ra khỏi thủ đô ngay.
- Lam tiểu thư, lên xe đi. Đi đến đâu nào?
Trương Chính hỏi.
- Nếu vậy, phiền anh đưa tôi lên trên ngã tư phía trước đi.
Lam Tuyết thấy có vẻ không tiện từ chối nên đành bảo vậy.
- Đi lên ngã tư phía trước à? Nơi Lam tiểu thư muốn đến không phải chính là nơi đó chứ?
Trương Chính tò mò hỏi.
- Không phải, haha. Tôi và bạn tôi có hẹn ở đây. Để anh ấy lại ngã tư đó đón tôi mà.
Lam Tuyết cười nói.
- Vậy được rồi.
Trong mắt Trương Chính hiện lên vẻ không vui, nhưng vẫn không biến đổi. Khuôn mặt dịu dàng lại cười vẻ sáng lạn, so với vẻ âm trầm thường này của hắn thì hoàn toàn bất đồng.
Trương Chính lái xe đến ngã tư thì dừng lại, nói:
- Tôi với cô cùng chờ bạn cô đến nhé. Dù sao tôi có đi về cũng không có việc gì cả. Một mình cô thân con gái đứng ở chỗ này cũng không tiện đâu.
- Vâng, được. Cảm ơn anh nhiều!
Lam Tuyết nói xong rút di động ra gọi.
Biệt thự Lam Hải.
Sáng nay Sở Phàm và đại tiểu thư đã đến gặp Kỷ Thiên Vũ ở công ty Quốc Cảnh để bàn công chuyện. Bàn việc xong dại tiểu thư ở lại công ty và lãnh đạo cấp cao của công ty cùng tham gia họp về tình hình lô đất số 10 ở cạnh đường Quang Hoa. Sở Phàm thì một mình lái xe trở về trước. Mãi về sau đại tiểu thư cũng chưa về, lại gọi điện thoại về báo là cô không về ăn cơm. Sở Phàm và nhị tiểu thư, Trầm Mộng Lâm bèn ăn cơm trước. Ba cô gái lại tranh cãi ầm ĩ. Chứng kiến mấy cuộc cãi vã trẻ con hài hước này lại khiến Sở Phàm cảm thấy trong lòng ấm áp hơn.
Tô Phỉ đã trải qua một “lễ rửa tội” điên cuồng đêm hôm trước nên cơ thể cũng có chút biến hóa. Tối qua là lần đầu tiên của Tô Phỉ. Mà lần đầu tiên này lại quá mức cuồng nhiệt. Cho nên hôm nay lúc đi lại hơi khuỳnh ra so với lúc bình thường. Những người đàn ông có kinh nghiệm có thể qua đó mà nhận ra được là đấy là tư thế đi của một cô gái mới thất thân.
Trầm Mộng Lâm thì từ lúc dâng hiến cho Sở Phàm tới giờ toàn cố ý tránh né hắn, tránh để quá mức thân mật thì có thể bị nhị tiểu thư và Tô Phỉ phát hiện ra. Có điều là Tô Phỉ đã âm thầm biết chuyện của Trầm Mộng Lâm và Sở Phàm rồi. Cho nên cô nhìn thấy thái độ của Trầm Mộng Lâm như thế thì rất buồn cười. So với Trầm Mộng Lâm thì biểu hiện của Tô Phỉ tự nhiên hơn, và mức độ thân thiết với Sở Phàm cũng tăng lên nhiều hơn.
Sở Phàm ngắm nhìn 2 cô gái Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ, thầm nghĩ, “chuyện của mình và Tô Phỉ chắc chắn là không thể gạt Tiểu Lâm mãi được. Cũng phải tìm một cơ hội để cho cô nàng biết sự có mặt của Tiểu Phỉ. Aizzzzz, biết đâu lúc đó lại có thể chơi ba chiều nhỉ?
Ánh mắt hắn lại quét một lượt về phía nhị tiểu thư đang cười tươi như hoa. Nếu có cả nàng. Ổn không nhỉ? Ổn chứ.
Vẻ bề ngoài của Sở Phàm thì thành thật trong khi nội tâm cầm thú của hắn thì lại đang chìm đắm trong sự tưởng tượng 4 chiều. Đột nhiên, điện thoại của hắn đổ chuông. Hắn cầm lên, thấy là Lam Tuyết đang gọi, vội chạy ra ngoài nghe điện thoại:
- Alo, Lam Tuyết à? Vui quá vui quá, không ngờ lại nhận được điện thoại của cô.
- Vâng, tôi đây. Anh đang ở đâu thế?
- Tôi à, tôi đang ở nhà. Cô thì đang ở đâu? Đừng có bảo tôi là cô đã bay đến mội cái góc nào trên thế giới rồi cầm điện thoại gọi về cho tôi nhé.
- Ha ha, anh không nhìn xem số điện thoại di động là ở đâu gọi à? Tôi còn đang ở thủ đô mà.
Lam Tuyết ngừng một chút rồi nói tiếp:
- À, anh có thể tới đây đón tôi được không? Nếu anh bận thì thôi cũng được.
- Không bận, không bận. Cô đang ở đâu?
- Tôi đang ở ngã tư đường Tây Hoa đây này. Bao giờ thì anh có thể đến được?
Sở Phàm nghĩ thầm, “Mình còn chưa tắm rửa. Dù sao đi nữa, đến gặp Lam Tuyết thì cũng phải tắm rửa cho sạch sẽ, ít nhất cũng phải chắc chắn là trên người không có tí mùi vị thức ăn nào.”
- Cô đang có chuyện cần gấp hả? Nếu thế tôi sẽ lập tức tới ngay.
Lam Tuyết nhìn sang Trương Chính đang ngồi bên cạnh. Cô mở cửa xe đi xuống, cách ra năm sáu bước mới nhẹ giọng bảo:
- Đương nhiên là vội lắm rồi đây này. Tôi bị một kẻ xấu cứ bám lấy. Anh mà không chạy nhanh tới đây thì tôi chẳng biết làm thế nào đâu. Anh chẳng phải là đã từng bảo rằng có thể làm vệ sĩ miễn phí cho tôi còn gì. Giờ là lúc anh thực hiện lời hứa đấy.
Sở Phàm nghe thế thì sửng sốt, đồng thời trong lòng cũng thấy rất sung sướng. Hắn vội bảo:
- Cô kiên trì một chút nhé. Tôi lái xe qua đó bây giờ. Không đúng, phải nói là chạy như bay qua đó bây giờ.
Nói xong thì gác máy. Bên kia Lam Tuyết sau khi gác máy, không kìm nổi cười khúc khích. Nụ cười tươi đẹp như một đóa lan trong đêm khuya.