"Lần này Nghiêm thị sẽ được cải tổ lại trên phạm vi lớn, sau khi chi nhánh của Nghiêm thị ở Tokyo chính thức hoàn thành, hậu kỳ sẽ được tuyên truyền bởi bộ phận PR của Nghiêm thị, hơn nữa các cổ đông sẽ phái người đến giúp bộ phận PR của chúng ta, nhất định sẽ giúp công ty tạo được tiếng vang, giá cổ phiếu sẽ nhanh chóng tăng lên. . . . . ."
Cả phòng họp giờ phút này yên lặng như tờ, tất cả nhân viên tham dự đều tập trung tinh thần lắng nghe giọng nói trầm ổn phân tích chi tiết từng câu từng chữ của người đàn ông kia.
Nói là mọi người thì hơi quá, ví dụ như vị tiểu thư, người thừa kế của Nghiêm thị đang ngồi ở vị trí chủ tọa kia, rõ ràng một câu cũng không nghe lọt, chỉ dùng ánh mắt kín đáo nhìn người đàn ông đang phát biểu kia.
"Phó tổng. . . . . ." Lúc này thư ký tiểu Phùng ngồi ở sau vị trí chủ tọa nhẹ giọng kêu lên một tiếng, thấy phó tổng vẫn không hề nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là khe khẽ đẩy đẩy cô, "Mọi người đang đợi ý kiến của chị."
"Hả?" Cô hoàn hồn lại, thấy ánh mắt của mọi người trong phòng họp đều tập trung vào cô, bao gồm cả ánh mắt mang đầy ý thú vị kia.
Cô nhíu nhíu mày, nhỏ giọng ho khan một cái, nghiêm túc nói, "Tất cả mọi việc tiến hành như quyết định của Trần tổng, tan họp."
Cuộc họp kết thúc, mỗi một người đều cung kính tiến lên bắt tay vị Trần tổng kia, ánh mắt họ nhìn anh ta chỉ có thể dùng từ sùng bái để hình dung.
Cô sửa sang lại quần áo rồi đứng lên, tựa vào bàn hội nghị nhìn cái người đang ôn hòa nói chuyện với các nhân viên vừa tham dự cuộc họp.
Nếu không phải cô đã dùng toàn bộ hai giờ họp hội nghị để quan sát anh ta, cô thật không tin nổi người này lại chính là tên thủ lĩnh xã hội đen mà cô gặp hôm trước.
Sau khi các nhân viên rời khỏi phòng họp, Trần Uyên Sam dặn dò trợ lý An Chí Thượng vài câu rồi bảo hắn rời đi trước, trong mắt chứa đựng tia cười nhạt đi về phía cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tuấn lãng của anh, chỉ thấy bờ môi mỏng khẽ mấp máy, ánh mắt dừng lại ở trên khuôn mặt của cô, lễ độ nói.
" Phó tổng Nghiêm."
Cô nhìn vào mắt anh, rất tự nhiên chơi trò mắt đối mắt với anh.
Ngày thứ ba kể từ khi cô tới Tokyo, chi nhánh mới của Nghiêm thị phát hiện thị trường Tokyo đang bành trướng trên khắp thế giới, hiện tại có lẽ đã trở thành nơi "hot" nhất Châu Á.
Uyên Sam đã nhìn thấy lợi ích khi đầu tư vào đây ——tài chính thương mại của S thị đứng thứ nhất thứ hai Châu Á, vừa vặn đang cần phải hợp tác với một thế lực vững mạnh, vì vậy S thị cùng với Nghiêm thị mở chi nhánh mới ở Tokyo, đi chung một con đường, hợp tác phát triển cùng nhau là lựa chọn tốt nhất.
Việc Uyên Sam đầu tư vào Nghiêm thị sẽ cho công ty được nhiều lợi ích, cha cô Nghiêm Khải thấy khó mà có được cơ hội như vậy nên đương nhiên nguyện ý hợp tác.
Vì vậy, với hiệu suất cực cao của hai bên, các loại thủ tục được tiến hành rất nhanh chóng, điều này dẫn đến việc, Nghiêm Thấm Huyên đang ở phòng họp đã gặp được người cầm quyền tối cao làm cho cô suýt đập đầu xuống đất.
". . . . . . . . . . . .Rốt cuộc anh là ai?" Nghiêm Thấm Huyên có chút ai oán nhìn anh hỏi.
Trần Uyên vẫn là dáng vẻ thản nhiên ấy, cùng cô rời khỏi phòng họp, "Tóm lại không phải là người uống rượu rồi sẽ lên cơn như ai đó."
Cô bị anh nói đúng chỗ đau, rất kìm chế để không chửi tục, cùng anh đi tới chỗ thang máy.
"Mặc dù là bạn hợp tác, nhưng Phó tổng Nghiêm cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cho bí mật của chúng ta." Trần Uyên Sam đứng bên cạnh cô, nhấn nút đi xuống gara tầng hầm.
¥&%&@#¥%. . . . . . . . . . . .
Cô ngoài thì cười nhưng trong lòng thì không cười nhìn Trần Uyên Sam, trong lòng hung tợn hứa, hợp tác cái đầu anh! Hiện tại hợp đồng cũng đã ký xong, về sau khẳng định sẽ không cần gặp anh ta quá thường xuyên! !
>>>>>>
Cho nên nói, làm người không thể tùy tiện hứa hẹn.
Nghiêm Thấm Huyên núp ở dưới một thân cây, gương mặt nhỏ nhắn được che lấp bởi cái kính râm bản to, vừa cắn răng nghiến lợi nhận điện thoại vừa nhỏ giọng mắng, "Doãn Bích Giới, tớ cùng Trần Uyên Sam đi tới Thiển Thảo Tự cầu xin bình an, cũng không phải là đi cầu xin con cái, không được cười!"
Doãn Bích Giới nằm trên ghế dựa ở sân nhà mình, vừa thoa mặt nạ vừa nói, "Nghiêm cô nương ngài thật là thủ đoạn nha, mới có mấy ngày mà đã đi cầu xin con cái rồi!"
Bên cạnh cửa khẩu của chùa thấy Trần Uyên Sam đứng đó chờ cô, Nghiêm Thấm Huyên chỉ còn cách hung tợn nói với đầu dây bên kia, "Doãn Bích Giới, sớm muộn có ngày Pháp Hải đến thu nhận cậu, cứ chờ đi." Nói xong cúp điện thoại bước nhanh đến bên cạnh Trần Uyên Sam rồi cùng nhau đi vào Thiển Thảo Tự.
Sáng sớm cô còn đang ngủ say, liền bị cuộc điện thoại của Trần Uyên Sam đánh thức, đang oán hận tới cực điểm thì anh lại lấy chuyện đó ra để uy hiếp cô, làm cho cô không thể làm gì khác ngoài việc cùng anh đi tới Thiển Thảo Tự.
Nghiêm Thấm Huyên theo anh đi vào trong chùa, nhìn xung quanh một chút, quay đầu lại nhìn Trần Uyên Sam đang nghiêm túc nói chuyện cùng đại sư, nhìn gò má của anh, cô phát hiện Trần Uyên Sam làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, lúc anh suy nghĩ, nói chuyện, vẫn luôn giữ vẻ mặt không nóng cũng không lạnh có chút thận trọng đó.
Nói lúc người đàn ông nghiêm túc chính là lúc họ có sức quyến rũ nhất quả thật không sai.
Cô ý tứ đi bên cạnh anh nhìn anh quyên góp, giọng nói của Trần Uyên Sam vang lên sau lưng cô, cô quay đầu lại thấy anh cầm cái bình lắc qua lắc lại trước mặt cô. "Cho tôi?" Cô mỉm cười vươn tay ra nhận lấy.
Trần Uyên Sam gật đầu một cái, "Phù hộ cho những người khác về sau không bị những người điên vì rượu làm hại."
Nghiêm Thấm Huyên im lặng không lên tiếng thu lại lá bùa bình an, vừa đi theo anh ra khỏi chùa, cô ngay lập tức véo anh.
Hành động ấy làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của anh, Trần Uyên Sam nở nụ cười quay đầu lại nhìn cô, thấy cô gái sau lưng đang tức giận, đứng dưới ánh mặt trời khuôn mặt đó làm cho anh thất thần, cảm thấy lòng mình thanh thản đến lạ thường.
Hai người đi ra khỏi chùa, anh không nhanh không chậm chỉ về đằng trước, "Mới vừa nghe đại sư bảo hôm nay là ‘ba xã tế’, nơi đó bày rất nhiều quầy ăn vặt."
Như đã đoán trước cô reo lên một tiếng, Trần Uyên Sam thấy cái người đã bị đồ ăn vặt quyến rũ ở bên cạnh, cảm thấy hết sức thú vị.
>>>>>>>
Mấy giờ sau, Nghiêm Thấm Huyên đi tới trước một hàng quán nhỏ, tay chống lên cây, nghẹn lời không nói được câu nào. Trần Uyên Sam tay trái cầm một đống đồ ăn vặt, tay phải nhẹ nhàng vuốt lưng cô.
"Đừng vuốt nữa, anh càng vuốt tôi lại càng muốn nôn ra." Nghiêm Thấm Huyên quay đầu lại nhìn đống đồ ăn vặt trong tay anh, mặt cũng xanh lét. Trần Uyên Sam buồn cười thu tay về, "Đi thôi, đi bộ cho tiêu hóa bớt."
Hai người lảo đảo đi về phía trước, đi một hồi Nghiêm Thấm Huyên cảm thấy người đã thoải mái hơn chút, đột nhiên mới phát hiện Trần Uyên Sam bị chính mình sai bảo, bất tri bất giác muốn lấy lại đống đồ trên tay anh. Anh nhìn cô một cái, cô vội vàng rụt tay lại.
"Đi bộ." Anh chậm rãi nói, "Giữa bạn bè với nhau, không cần để ý những chuyện vặt vãnh như thế."
Nghiêm Thấm Huyên bị cái từ "Bạn bè" làm cho ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn anh, Trần Uyên Sam cũng đang nhìn cô, sắc mặt trầm tĩnh, không chút hoang mang, "Tôi không có bạn bè là nữ, thế nên hôm nay phải làm phiền tới cô."
Cô trừng hai mắt, đảo tròn một vòng, "Thay vì nói bằng lời thì hãy thể hiện bằng việc đầu tư đi."
Trần Uyên Sam nghe những lời này thì nghiêng đầu nhìn người đang ra vẻ đắc ý bên cạnh, nói, "Không hổ là con gái của thương nhân."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười.
Sắc trời dần tối, hai người vừa hay đi ngang qua công viên nhìn thấy ghế liền ngồi xuống, Nghiêm Thấm Huyên cho tay vào đống đò ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi anh, "Hôm nay tại sao anh lại muốn đi Thiển Thảo Tự cầu may?"
Nếu là bạn bè, thì có chuyện gì cũng đều kể cho nhau nghe. Cô nghĩ tới đó, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trần Uyên Sam ngồi ở bên cạnh, mất một lúc lâu, mới lạnh nhạt nói, "Mẹ tôi trước khi mất hàng năm đều tới đây vào thời điểm này."
Nghiêm Thấm Huyên thấy đã hỏi tới vấn đề không nên hỏi, đang do dự nên nói gì tiếp theo, thì điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Trần Uyên Sam nhận điện, nghe được mấy câu, sắc mặt lập tức thay đổi, "Được, tôi lập tức đi tìm cô bé."
Cúp điện thoại, anh quay đầu lại, trầm mặt nhìn Nghiêm Thấm Huyên nói, "Em gái tôi tự tiện chạy ra ngoài, quản gia để mất dấu con bé."
Nghiêm Thấm Huyên vừa đứng dậy bước nhanh đi về phía trước, vừa hỏi anh, "Cô bé sẽ đi tới nơi nào?"
Trần Uyên Sam chau mày nghĩ một lát, đột nhiên nghĩ ra, "Tôi biết em ấy sẽ đến nơi nào rồi."
☆, 【 mới 】Tửu Tâm
Nghiêm Thấm Huyên thở hồng hộc dừng lại ở bên đường, giương mắt nhìn quán bánh ở trước mặt, có một cô bé đang đứng cạnh cửa, tập trung tinh thần nhìn đầu bếp bên trong đang làm bánh ngọt.
Rõ ràng cảm thấy Trần Uyên Sam ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đi lên phía trước, "Hi San."
Cô bé kia quay đầu lại, khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm giống Trần Uyên Sam như lột, thấy Trần Uyên Sam mặt liênf mếu máo, đưa tay ra, giọng nói nghẹn ngào nước mắt liền lập tức rớt xuống, "Anh!"
Trần Uyên Sam ôm lấy cô bé, cẩn thận cho đầu em gái tựa vào vai của anh, vuốt đầu của cô nhỏ giọng an ủi, Hi San ôm Trần Uyên Sam vừa khóc vừa nói chuyện gì nghe cũng không rõ, anh lắng nghe nửa ngày mới nghe rõ là chuyện gì xảy ra.
Rốt cuộc cũng chỉ là đứa bé 10 tuổi, khóc một lát là đã ngủ thiếp đi, Trần Uyên Sam vừa cẩn thận ôm cô bé vừa gọi điện báo cho quản gia biết tin, vừa nhẹ giọng giải thích với Nghiêm Thấm Huyên.
Nghiêm thấm Huyên nhìn tiểu công chúa Trần đang nằm ở trong ngực anh, hồi lâu mới cười với anh rồi nói, "Đi, tôi dẫn anh tới một chỗ."