Ngày ngày cô đều đến nơi đã hẹn cùng sư phụ luyện võ, không ngờ thấm thoắt đã 3 năm rồi...Hiện tại cô đã trưởng thành, cũng biết thân phận thực của sư phụ (đáng ra là ông nội cô) mọi việc đều dễ dàng hơn, chỉ là việc luyện võ của cô vẫn được thực hiện trong lén lút, không ai trong gia đình biết cả, và người ngoài nhìn vào vẫn chế giễu cô là phế vật ở phủ Thừa tướng.
Ước mơ được chuyển vào phòng tiểu thư của cô cuối cùng cũng thành hiện thực, cô được đi học, được vui chơi như một thiên kim, chỉ là vẫn mãi chịu ánh mắt soi mói và những lời đùa ác ý của các thiếu gia, tiểu thư khác. Đã nhiều lần cô ấm ức kể với sư phụ, thế nhưng người vẫn giữ vững quan điểm của mình, còn nói cái gì mà để bảo vệ cô...Hiện tại đã chín chắn hơn rồi, cô cũng không để tâm tới những tiểu tiết đó.
Hôm nay là sinh nhật tròn 16 tuổi của cô, vậy mà chẳng hiểu mô tê gì từ sáng sớm đã bị sư phụ kéo dậy rồi đưa đến sân tập, cái lão già này a~ bản tính vẫn không đổi được. Cô ngáp ngắn ngáp dài, giọng ngái ngủ hỏi"Sư phụ, người lại định làm cái gì a?" "Đồ nhi ngoan~ nghe lời đi, ta đây cũng chỉ muốn tốt cho con thôi nha~" Nghe cái giọng ngọt xớt thất thường ấy, cô tỉnh cả ngủ, bỗng nhiên một cỗ bất an nổi lên trong lòng. Quả nhiên, chưa đến 2 giây sau, bỗng có một lực đạo không nhỏ từ phía sau truyền tới, cô vội vàng né đi, hét lên"SƯ PHỤ!!!"vừa nãy may là cô nhanh chân, nếu không thì chết dưới tay lão già này rồi. " Aiii..Đừng tức giận vậy nha, mau mau đứng lên tiếp chiêu của ta, nếu trận này con thắng, có thể thoải mái hành tẩu giang hồ, sư phụ sẽ không ngăn cản con." vừa nói, động tác cũng không dừng lại, nhanh như cắt đã đứng trước mặt cô.
Nghe được những lời ấy, mắt cô lập tức sáng lên, dù biết đánh thắng được sư phụ là việc không tưởng, lại nói lão già này xưa nay luôn coi cô như tiểu hài tử mà chăm sóc, chắc chắn sẽ không nương tay để cô được đi ra ngoài thế giới nguy hiểm kia. Nhưng chỉ cần có một cơ hội, cô cũng sẽ thử, nếu chiến thắng sư phụ, như vậy chứng minh cô đã đủ mạnh để đối phó, đương đầu với đủ loại người giang hồ. Cô lập tức đứng dậy, từ trong tay vô vàn những chiếc lông vũ sắc nhọn bay ra ngoài, đây đều là những phi tiêu cô đặc chế, bề ngoài mềm mại, xinh đẹp, nhưng bên trong lại sắc nhọn hơn lưỡi kiếm, cô còn tẩm độc cho một số chiếc, và chúng chỉ được dùng khi cực kì nguy hiểm, cô không muốn ai bị trúng độc, nhất là khi đây toàn là những loại độc dược cực mạnh.
Tốc độ của sư phụ rất nhanh, nhưng mà...người cũng đã cao tuổi, hơn nữa, 3 năm miệt mài của cô cũng đâu phải công cốc? Dù nói vậy, nhưng mà phải hai canh giờ sau trận đấu mới kết thúc, và tất nhiên, kết quả là cô thắng cuộc. Một cách cực kì đắc ý, cô nói"Sư phụ người sẽ giữ lời có phải không??" Giọng nói còn mang theo nồng đậm ý cười. Sư phụ thở dài bất lực"Thôi được, nha đầu xảo quyệt ngươi thắng rồi, đủ lông đủ cánh rồi có phải không? Không cần ta nữa chứ gì?" Cô mỉm cười, chạy đến bên sư phụ, ôm người một cái, thích thú khi thấy sư phụ trợn mắt "Dù thế nào con vẫn là đồ đệ của người mà" Mắt người ngân ngấn nước nhưng vẫn mạnh miệng "Hừ! Ai dám làm sư phụ của cô cơ chứ, tuổi thọ của tôi sẽ giảm mất thôi~ " Cô bật cười rồi sư phụ cũng cười theo"Được rồi, trở về phủ đi thôi" "Tối nay con thật sự có thể ra ngoài chứ?" Mắt cô long lanh" Tất nhiên rồi, ta tin là con đủ năng lực".