[Dịch]Cả Thiên Hạ Hay Chốn Thâm Cung?

Chương 6 : Chương 6




Ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu vào phòng , chim chóc hót líu lo mừng nắng sớm , chiếc chuông gió treo trên cửa sổ khẽ động , phát ra những âm thanh leng keng thanh thúy nghe vui tai ... Thế nhưng ai kia nằm trên giường lại không biết thưởng thức phong cảnh một chút nào , ngủ chảy dãi thì cũng thôi đi , nhìn tư thế nằm mà xem , có ai tưởng tượng nổi đây là tiểu thư con nhà gia giáo không cơ chứ ? Chân tay thì cái vắt chỗ nọ , cái vắt chỗ kia , chăn thì ném qua một bên , chỉ thiếu nước té xuống giường !

Một chú chim non ngây thơ không biết mình đang làm gì đậu lên cửa sổ , hót lên thánh thót , muốn đánh thức cái người đang say ngủ kia , Ngọc Lưu Ly cáu , cô trực tiếp ném một cái gối qua , lực đạo rất mạnh , may mà chú chim kia nhanh nhẹn mới tránh được một đòn " Nộ Gối Chưởng " của cô . Chú chim non kia bay ra ngoài rồi vẫn còn ngoái đầu nhìn lại , đến bây giờ cũng không hiểu được mình làm sai cái gì , thầm nghĩ bả này đúng là ác mà .

Cuối cùng thì công sức của chú chim non kia cũng được đền đáp , cô vẫn phải bò dậy , toàn thân cảm thấy ê ẩm thừ trên xuống dưới , thầm nghĩ chắc chắn hôm qua mình lại nằm sai tư thế rồi , thật ra ở hiện đại cô vẫn hay nằm như thế , mama đã nhắc nhở nhiều lần nhưng cô không chịu nghe , giường của cô ở hiện đại thật sự rất mềm , sáng tỉnh lại cũng không có cảm giác gì nhiều , cũng tại giường cổ đại quá mức cứng , dù đã là hạng nhất rồi mà cô - một người hiện đại nằm lên chỉ thấy giống nằm trên một tảng đá , thật là khóc không ra nước mắt mà T_T .

Gọi một nha hoàn vào giúp mình vệ sinh cá nhân qua loa một chút , ở cổ đại không có kem đánh răng , cảm thấy thực bẩn mà . Lúc đầu mấy cái công việc như vệ sinh cá nhân , tắm rửa , thay quần áo cô đều tự thân vận động , nhưng sau khi trải nghiệm sự phục vụ từ A-Z của nha hoàn , cô thật sự làm biếng mà , không muốn tự mình làm bất cứ cái gì nữa , chắc cô sắp trở thành một con sâu gạo tới nơi rồi . Vì thế hôm nay cô quyết định đi ra ngoài dạo phố mà không đem theo nha hoàn , chắc chắn mẫu thân sẽ không đồng ý nên cô đã có kế hoạch trốn ra từ lâu rồi hehe , chắc chắn sẽ không bị phát hiện .

Đuổi nha hoàn kia ra ngoài , cô từ trong tủ lấy ra một bộ váy màu xanh ngọc , từ lúc đến đay cô đã ưng ý bộ váy này nhất , váy một tay , buộc một chiếc nơ to bằng ruy băng quanh eo , thật sự là mang hơi hướng của hiện đại mà , chỉ có điền chiếc váy này dài lê thê , cô trực tiếp xé đi khiến nó chỉ còn dài đến đầu gối , nhìn chiếc váy này thật sự nhớ đến cuộc sống hiện đại mà . Bên trong cô mặc thêm một chiếc quần ngố do cô tự chế cùng màu với chiếc váy , mặc váy thì đẹp thật , nhưng phải mặc quần thì mới thực hiện được công việc mà cô sắp làm , dù sao thì cái quần ngố này cũng ngắn hơn so với chiếc váy nên chẳng ai có thể thấy được gì .

Nhìn bức tường cao lớn trước mặt , lòng cô có chút nản , sao lại phải xây một bức tường cao đến như thế chứ ? Hiện tại cô muốn trèo cũng thật là khó mà . Hừ , dù sao cô cũng chẳng phải tiểu thư chân yếu tay mềm gì , chỉ cần cố gắng một chút thì bức tường này sẽ không làm khó được cô đâu ... Sau một hồi chật vật , cuối cùng thì cô cũng leo được lên bức tường , ngồi trên đỉnh tường nhìn xuống , thầm nghĩ bây giờ leo xuống sẽ tiếp tục là một hồi chật vật a ~ Bỗng một tiếng nói vang lên làm cô suýt chút nữa thì trượt chân ngã xuống : " Nha đầu ngươi là gì ở đây a ? Nhìn trang phục của ngươi xem , hẳn là trộm của tiểu thư rồi bỏ trốn chứ gì ? Thừa tướng phủ khi nào thì nuôi một nha hoàn không biết trả ơn như ngươi nha ? " Người vừa nói là một ông lão tóc bạc , râu bạc , quần áo thì có vài phần rách nát đang ngồi trên một cành cây gần đó chống cằm nhìn cô , đã thế còn cười cười ra vẻ ngây thơ , tưởng mình còn trẻ lắm chắc ? Thật khiến cô buồn nôn mà . Lão già này hại cô suýt trượt chân , cô đã ghi hận lão rồi , đã thế lại còn nói những lời lẽ như vậy là cô tức giận , cô hét ầm lên : " Lão già ăn mày ngươi thì biết cái gì ? Bớt quản chuyện người khác đi , ngươi không biết ta là ai đâu , nếu ngươi làm ta tức giận thì ta sẽ lập tức chém đầu ngươi đấy ! " Lão ta vẫn cười , hừ cười gì mà cười lắm thế , cười cho rách miệng ra luôn đi " Nha đầu ngươi thật là đanh đá mà , tuy nhiên thân thủ cũng không tệ đâu , muốn bái ta làm sư phụ không ? Bao nhiêu người muốn ta làm sư phụ của họ còn không được đấy " " Sư phụ cái đầu ngươi , ta không thèm quản ngươi nữa , bản tiểu thư còn có việc phải làm , ngươi CÚT " Lão ta trợn tròn mắt , có vẻ như là bị đả kích quá lớn rồi lại tiếp tục cười : " Tính cách của ngươi , ta thích , đã thế ta lại càng phải khiến ngươi trở thành đồ đệ của ta , được ta để ý tới , ngươi không biết là mình may mắn đến thế nào đâu ~ "

Thế là cả ngày hôm đó cô đều bị lão già điên đó bám theo , thật không biết những ngày sau sẽ phải sống như thế nào mà ~ Thiên a , tại sao người lại đối xử với con như vậy chứ ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.