[Dịch]Cả Thiên Hạ Hay Chốn Thâm Cung?

Chương 10 : Chương 10




Một buổi tối như bao buổi tối khác, cô- tiểu thư Ngọc Lưu Ly của phủ Thừa tướng, xinh đẹp nhẹ nhàng tựa thiên tiên sử dụng khinh công hơn người đi trừ gian diệt ác...Aizz, nói trắng ra thì hẳn là nửa đêm nhảy lên nóc nhà người ta đi? Trời ạ, chắc cô sẽ chẳng bao giờ thấy nhàm chán với công việc này mất, chỉ có ban đêm, cô mới có thể là chính mình, không phải tiểu thư trang nhã của Thừa tướng phủ, không phải nữ nhi ngoan ngoãn của phụ mẫu, chỉ đơn giản là cô.

Bỗng một tiếng sáo lạ từ phía khu rừng hấp dẫn cô, tiếng sáo êm dịu mà đi vào lòng người, như một dòng sông ấm áp chảy qua tim cô, khiến cô không tự chủ được mà như bị bỏ bùa bước đi theo nó. Tiếng sáo ngày càng trở nên rõ ràng hơn, cũng chính là cô đã tới rất gần với người thổi sáo rồi, chỉ cần thêm một chút nữa thôi, một chút nữa...Tiếng sáo ngừng lại!

-Kẻ nào?

Cô giật mình, như vừa thoát khỏi cơn mê, vén những cành cây trước mặt, lại gần vị cao nhân bí ẩn kia, anh, cũng đang mang một chiếc mặt nạ giống như cô vậy, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đen lạnh lùng mà xinh đẹp kia...

-Thật có lỗi vì đã làm phiền các hạ, ta chỉ là tiện đường đi qua đây, lại không chủ ý nghe được tiếng sáo của các hạ, mới nhận thấy trước đây tầm nhìn thật đúng là quá hạn hẹp, tiếng sáo của các hạ mới thật là thứ đẹp đẽ nhất của tạo hóa.

-Quá khen rồi, vậy không biết, các hạ ở lại đây, còn có việc gì cần nói sao?

-A? A...là không có, cũng không có, làm phiền rồi, làm phiền rồi, vậy để ta rời đi trước, thật có lỗi.

Chân trước cô vừa động, đã thấy một chiếc phi tiêu sắc nhọn bay tới, sợi tóc đen mảnh nhẹ nhàng rơi xuống...

-Ngươi...

-Sao vậy? Có gì thật kì lạ khi ta xử lí kẻ ngu ngốc dám bước chân tới gần ta hay sao? Vốn ta cũng định cho ngươi chút thời gian để nhận thức được vấn đề, lại chẳng thể ngờ, Hoa Tuyết Vũ được người người xưng tụng hóa ra cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối mà thooi~ Loại như ngươi, cũng dám tranh dành với ta cái danh hiệu "Đệ Nhất" ? Đến cuối cùng là ai nói ngươi có thể thế?

-Là sư phụ của ta, là chính người nói ta có thể, ta chính là hoàn toàn có thể!

-Sư phụ ngươi? Là lão Đinh Đang sao? Sao lão ta có thể có người đồ đệ như ngươi được nhỉ? Hay là, ngươi vốn thậm chí còn chẳng phải đồ đệ của lão?

-Ngươi câm miệng cho ta, ngươi có thể sỉ nhục ta, nhưng một chữ cũng đừng nghi ngờ sư phụ ta, lại càng đừng dùng cái danh hiệu mà người chán ghét! Ta vốn là không có đánh người vô cớ, nhưng nếu ngươi đã muốn, đừng trách ta thủ hạ không lưu tình!

-Chúng ta vốn chẳng có tình để mà lưu, ngươi cũng chẳng có đủ tư cách để nói câu đó với ta!

Chiếc sáo trắng bạc tinh tế, chẳng ngờ lại chính là vũ khí của bạch y nhân, mỗi động tác của hắn nhẹ nhàng mà lại hoàn toàn nhắm trúng vào yếu điểm của cô. Lần đầu cô gặp phải đối thủ có sức uy hiếp lớn đến thế này, cảm giác chỉ cần di chuyển sai lệch một li, là cái mạng nhỏ của cô sẽ đi tong! Từng chiếc phi tiêu với vẻ ngoài vô hại xuất hiện trong tay áo cô, thầm nắm chặt chúng trong tay, Ngọc Lưu Ly căn chính xác thời điểm bạch y nhân nơi lỏng cảnh giác, năm chiếc phi tiêu xoay tròn bay thẳng đến năm vị trí yếu điểm nhất của con người. Dù không thể phủ nhận rằng phản xạ của hắn rất nhanh, nhưng tốc độ phi tiêu của cô không lẽ là dạng vừa? Bạch y nhân linh hoạt dùng sáo đỡ những chiếc phi tiêu bay đến, nhưng vẫn là bị một chiếc găm vào người. Hắn đứng sững lại, không thể tin nhìn cô.

-Ngươi sao có thể...

-Ta biết ta rất vô sỉ, còn nhằm lúc ngươi yếu thế nhất để ra chiêu...

-Ta không nói điều đó, chiếc phi tiêu này làm sao có thể chạm đến ta chứ? Dù là khi ta lơi là nhất, chưa từng có ai có thể làm như vậy!

-Thật ra ngươi vẫn có thể tiếp tục ra chiêu, ta thừa nhận khả năng là ta không thể chiến thắng tuyệt đối. Chắc ngươi cũng nhận ra, cái phi tiêu đó của ta, thật ra không có độc. Ta lấy ra năm chiếc, nhưng chỉ có bốn chiếc tẩm độc dược mà thôi.

-Vậy nên ta không trúng, là do may mắn? Ta cũng không có cần may mắn đi? Trước giờ thật sự ta cũng quá tự tin rồi, cần phải về trau dồi thêm nhiều nữa...Hẹn ngày tái ngộ, khi ấy ta nhất định đánh bại ngươi!

Mắt thấy bạch y nhân xoay người đi mất, cô vội giữ hắn lại, này nha, cái này nhân, là rất hiếm có mạnh mẽ, không thể để lạc mất. Cô hoàn hoàn, hoàn toàn không ý thức được mình đang làm gì sai, thật đấy, cho tới khi hắn cúi xuống nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé của cô đang nắm lấy tay hắn.

-A...Xin lỗi, là ta không cẩn thận, nhưng này, ta trước giờ cũng chưa có gặp qua đối thủ nào như ngươi đâu? Có thể làm bằng hữu không? Người như ta đây ngươi cũng khó gắp lần thứ hai mà? Nhỉ? - Cười, không cười được cũng phải cười, không thể để bầu không khí căng thẳng thế này được!

-Ha ha, ngươi ngốc thật đó, cũng không hiểu sao ta lại có thể thua nữa...Aizz, bằng hưu thì bằn hữu, ngươi vẫn sẽ bị ta đánh bại một ngày thôi!

Hắn, hắn vừa mới cười đó hả? Cô có nhìn lầm không? Cái tên mặt lạnh từ đàu đến cuối này cuối cùng thì cười rồi? Này dù không thể nhìn thấy cả khuôn mặt hắn vì cái mặt nạ kia, nhưng thật sự...Vẫn cảm thấy hắn thật soái, thật soái a~~~ (Cô mới không phải sắc nữ đâu, thật!)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.