Cứ như thế, việc gặp anh dần trở thành một thói quen, chưa từng có điểm hẹn nhất định, nhưng cô vẫn sẽ luôn nhận ra tiếng sáo quen thuộc ấy. Ngày nào không được nghe tiếng sáo của anh, cô lại thấy nhớ, cũng như ngày nào thiếu vắng một bóng hình chăm chú nghe mình thổi sáo, tâm trạng anh luôn tồi tệ...Mối quan hệ ấy đã vượt qua mức bằng hữu từ lâu, nhưng lại chẳng một ai trong hai người nhận ra, mà cũng không muốn nhận ra, bản thân cô, luôn tự lừa dối rằng cô coi anh như ca ca, chỉ vậy thôi...
Cô làm sao có thể yêu anh được, một người mà cô thậm chí chỉ có thể gọi anh bằng một chữ- Phong?
Cô tức giận, và buồn bã, cô chưa từng được nhìn thấy khuôn mặt thật của anh, chưa từng thật sự hiểu xem anh là ai. Người cũng như tên, anh xuất hiện, rồi biến mất, thoáng qua như một cơn gió, cô chẳng bao giờ có thể giữ nổi anh, nếu anh không muốn ở lại. Phải chăng cô có quyền trách móc? Bản thân cô cũng luôn giấu diếm mọi chuyện đấy thôi?
Nhìn người đang sánh bước bên mình, cô nghiêng đầu hỏi:
-Này, huynh đang muốn dẫn muội đi đâu thế?
Anh cười, nụ cười chỉ dành riêng cho mình cô, vì một con người lạnh lùng như anh sẽ chẳng bao giờ biết cười:
-Huynh nói rồi mà, đi thì muội sẽ biết!
-Là gặp bằng hữu của huynh sao?
Anh xoa đầu cô, thật ấm áp...
-Ừ, sao muội đoán được thế? Huynh chắc chắn là đã không để lộ sơ hở gì mà?
-Hừ, muội là ai cơ chứ! Mà nghe nói, bằng hữu của huynh toàn người có danh tiếng trong giang hồ không à, liệu họ có ác cảm với muội không?
-Như muội đã nói đấy, muội là ai cơ chứ, bọn hắn thấy muội còn phải sợ ấy chứ! À mà, ha ha, chắc cũng không có đâu, muội gặp là biết ngay!
Lần đầu tiên nụ cười của anh làm cô thấy rợn người đến thế...
-Oa! Tiểu muội muội nào đây? Dễ thương quá hà!
-Ấy ấy, cái gì cơ? Một tiểu muội muội á? Đâu? Mau lại đây đại ca xem nào?
-Đừng lại chỗ hắn, đừng lại chỗ hắn! Cái tên dê xồm ấy, ai biết hắn sẽ làm gì muội?...Nha, má muội mềm thật đó!
-Cái tên này! Ngươi mau dừng lại cho ta! Ngươi dọa tiểu muội người ta chạy mất bây giờ? Hiếm hoi lắm mới có một muội muội dễ thương như thế này tới chỗ chúng ta a~
-.....Thật hết nói nổi với cái lũ này, lão Nhị, lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ, các ngươi không thấy đó là người lão Phong mang về ha? Muốn chết à?
Tất cả mọi hành động dừng lại! Không khí im lặng đến mức có thể nghe được tiếng...quạ kêu...
- Cái gì cơ?
-Lão Phong á??
-Mang nữ nhân về???
-Lại còn là một tiểu muội????
Đồng loạt, bốn người, tám con mắt quay lại trợn trừng nhìn anh.
-Mấy người nhìn cái gì? Còn không mau về vị trí?- Khí lạnh tỏa ra đông cứng căn phòng.
-A! Phải phải, quên mất...
-E hèm...Thứ nhất, tiểu Vũ không phải nữ nhân của ta. Thứ hai, muội ấy cũng không phải tiểu muội muội, là Hoa Tuyết Vũ!
Tám con mắt, một lần nữa, lại đồng loạt trợn trừng lên, nhưng là quay sang nhìn chằm chằm cô.
-Cái gì cơ?
-Tiểu muội muội??
-Là Hoa Tuyết Vũ???
-Nổi tiếng giang hồ á????
-&*@#%&%#^&*
-Dừng! Mấy người các ngươi mau ngậm cái miệng thối của mình lại! Lão Đại, ngươi thấy thế nào?
-Lão Phong a, thấy thế nào là thấy thế nào chứ? Ta thì làm sao có ý kiến gì được? Chỉ là, tiểu muội hình như bị dọa sợ rồi!
Lúc bấy giờ, mọi người mới để ý đến sắc mặt của cô, vào phòng chưa bao lâu mà đã hoàn toàn đứng hình...
-À, sốc tạm thời thôi, quen rồi thì sẽ hết ấy mà, trước ta cũng thế!
Bốn giọng nói đồng thanh:
-Lão Phong à!! Ngươi cũng ác quá rồi đấy!!!