Những ngày nay bầu không khí ở cục Châu Âu trong bộ thương mại rất quái dị, nếu nhìn từ ngoài vào sẽ thấy nhân viên trong cục giống như có trạng thái rất tốt, mọi người vùi đầu vào trong công tác. Nhưng nếu xem xét kỹ thì thấy có người xì xào bàn tán, bộ dạng thần bí giống như có chuyện gì đó rất đặc biệt.
Vì cục nà tương đối trọng yếu, vì vậy bộ trưởng bộ thương mại Ngụy Tống Bình thường đi qua xem xét, lão nhanh chóng phát hiện ra bầu không khí quái dị, vì thế mà không khỏi hiếu kỳ hỏi dò. Khi lão biết rõ ngọn nguồn thì không khỏi cười rộ lên.
Thì ra tất cả đều vì Trương Thanh Vân, gần đây Trương Thanh Vân liều mạng công tác, trong phòng làm việc của hắn đầy đủ các tư liệu, các chính sách pháp quy về thương mại, tư liệu về tình huống mậu dịch và ngoại giao với các nước Châu Âu, có cả tư liệu về các nghành sản xuất trong nước...Đây đều là những nội dung mà hắn cần làm quen.
Những tài liệu này có rất nhiều nội dung, không những liên quan đến phương diện kinh tế, cũng liên quan đến ngoại giao, văn hóa...Không thể nghi ngờ Trương Thanh Vân là người chuyên chú, ngoài chú tâm nghiên cứu, đồng thời cũng bỏ thời gian xuống xem xét các cục tuyến dưới.
Trương Thanh Vân có rất nhiều vấn đề cần hỏi, hầu như đảo mắt qua các cục trong bộ thương mại, có gì nghi ngờ thì lập tức hỏi và yêu cầu giải thích. Sau vài ngày liên tiếp, Trương Thanh Vân làm cho bầu không khí các cục rất căng thẳng.
Nói đùa, mỗi ngày bộ trưởng Trương đều chắp tay đi dạo, hơn nữa còn đột nhiên đặt vấn đề. Phải biết rằng những vấn đề mà bộ trưởng Trương đặt ra thường có khó khăn, cũng không có người nào đảm bảo câu trả lời của mình là hoàn thiện, vì vậy có ai không căng thẳng, không hoảng hốt?
Quan lớn về nhận chức thường đốt lửa, nhưng không ngờ Bộ trưởng Trương bộ thương mại đến nhận chức lại khác, mọi người tuyệt đối không ngờ mồi lửa của lãnh đạo là như vậy.
Người có kinh nghiệm công tác cơ quan, khi lãnh đạo thay đổi, nhiệm vụ quan trọng nhất là phải để lại ấn tượng tốt, tâm tư này hầu như ai cũng có.
Người được lãnh đạo mới đến nhận chức coi trọng, như vậy sẽ bảo trì được địa vị của mình, những người thất bại tất nhiên sẽ bị lãnh đạo bỏ qua, vì thế biểu hiện của ai cũng rất tích cực.
Vì lãnh đạo mới đến nhận chức thì ý nghĩa là sẽ có cơ hội mới, vì vậy Trương Thanh Vân xuống các cục ngẫu hứng đặt ra đủ các câu hỏi, điều này làm cho các cục trưởng phải nhanh chóng nạp điện để đáp ứng những câu hỏi của lãnh đạo, không muốn tạo ra tình cảnh dọa người. Hơn nữa còn có những người cho rằng đây là cơ hội biểu hiện.
Trương Thanh Vân cũng không ngờ sự hăng hái công tác của mình lại vô hình làm cho bầu không khí các cục thay đổi hẳn. Đối với hắn thì khoảng thời gian này rất phong phú, bây giờ là thời điểm quan trọng, nhưng sau lễ giáng sinh thì hắn có được một thời gian rảnh rỗi tương đối để nạp điện quen thuộc công tác.
Dựa theo những gì Ngụy Tống Bình đã nói, thời gian trước tết thì Trương Thanh Vân có thể dùng để làm quen công tác, nhưng năm sau trọng trách sẽ ép lên đầu. Vì vậy Trương Thanh Vân cảm thấy lúc này mình cần chạy đua với thời gian, cần phải hiểu rõ những vấn đề nằm trong phạm vi công tác của mình.
Nếu không thể làm tốt công tác quen thuộc, khi mở rộng công tác sẽ gặp phải khó khăn rất lớn. Phải biết rằng trọng trách của bộ thương mại là rất nặng, hơn nữa lãnh đạo luôn chú ý cao độ đến biểu hiện thực tế của bộ thương mại, dựa theo tình thế kinh tế ngày càng biến đổi, trọng trách của bộ thương mại ngày càng nặng.
Trong mắt người thường, các ngành trong chính phủ, được chú ý nhất lúc nào cũng là ủy ban cải cách. Vì vậy mà trong dân gian, thậm chí là các tỉnh thành tuyến dưới đều coi ủy ban cải cách là nhất.
Điều này cũng có đạo lý, vì ủy ban cải cách thường có quyền lực phê duyệt hàng hoạt hạng mục trong nước, chỉ khi có được chữ ký của ủy ban cải cách thì hạng mục mới được đẩy mạnh và áp dụng.
Khi làm dự toán tài chính quốc gia, dự toán số tiền đưa xuống cơ sở để xây dựng công trình, số tiền này sẽ được đưa xuống thế nào, sẽ điều đến hạng mục nào, đây là quyền lực nằm trong tay ủa ủy ban cải cách. Vì vậy ủy ban cải cách chỉ cần ký cũng có thể duyệt một số tiền lớn và hạng mục rộng, nói ủy ban cải cách có quyền lực mạnh nhất là không sai.
Nhưng thực tế thì bộ thương mại và ủy ban cải cách có tầm quan trọng ngang hàng. Trong tình hình toàn cầu hóa, tất cả mậu dịch của đất nước và nước ngoài đều được phụ trách bởi bộ thương mại. Đặc biệt là sự khuếch trương của các xí nghiệp quốc tế, bộ thương mại xe chỉ luồn kim đóng vai trò nhân vật quan trọng, nhưng nhân dân không biết rõ mà thôi.
Mặt khác bộ thương mại còn đóng vai trò quan trọng trong các vấn đề quy phạm mậu dịch trong nước, phát triển các ngành sản xuất, đưa ra quy hoạch cho chiến lược phát triển kinh tế trong nước. Trong mắt trung ương thì bộ thương mại và ủy ban cải cách là hai tồn tại ngang hàng.
Bộ thương mại lại là nơi tập trung những nhân tài hiếm có so với ủy ban cải cách, những năm qua đất nước chú tâm bồi dưỡng nhân tài mậu dịch và ngoại giao, bồi dưỡng những đại biểu đàm phán mậu dịch quốc tế đã không biết mất bao nhiêu tâm huyết. Khi tổng bí thư Diệp thị sát bộ thương mại đã từng phát triển dặn dò lãnh đạo, nói rằng người của bộ thương mại là bảo vật quốc gia, cần phải dùng sao cho tốt, cần phải cho mọi người tạo ra cống hiến cho đất nước, đây cũng chính là những vấn đề hạch tâm của bộ thương mại.
Đồng thời mức phân tầng quản lý của bộ thương mại cũng khá chuyên nghiệp, dưới tinh huống này thì cán bộ bình thường muốn vào được bộ thương mại là cực kỳ khó khăn.
Tuy tổ chức phải bồi dưỡng mới tạo ra cơ hội cho cán bộ, dù sao thì bộ thương mại cũng không quá thương mại như các ban ngành ngân hàng trung ương, bộ ngoại giao, nhưng vấn đề tài chính, thương vụ, ngoại giao, toàn cầu hóa...Đều có liên quan đến bộ thương mại, cho nên bộ thương mại cần nhân tài tổng hợp các tố chất, vì thế mà lý lịch có yếu tố rất lớn.
Khu Trung Nam Hải, phòng họp số hai, trên chiếc ghế đầu có treo một bức tranh sơn thủy có khí thế rất đồ sộ, thủ tướng Đỗ đang ngồi trên vị chí chủ vị để mở hội nghị thường ủy khối chính phủ, ủy ban cải cách Hùng Tiên Vân, bộ trưởng Ngụy Tống Bình bộ thương mại đều được mời đến dự thính.
Hội nghị hôm nay chủ yếu xem xét thông qua các chính sách pháp quy kính thích tăng trưởng, đẩy mạnh đầu tư, mở rộng thị trường. Bây giờ tuy tình hình kinh tế đã khá hơn nhưng vẫn không thể lạc quan, các chỉ tiêu kinh tế không đạt được như mục tiêu là bằng chứng rất quan trọng.
Vào thời điểm quan trọng này, chính phủ quyết định đưa ra chính sách kích thích phát triển, mục đích chính là thêm một mồi lửa cho kinh tế trong nước. Hội nghị chế định ra một kế hoạch hai năm, trong thời gian hai năm đất nước phải thoái khỏi nguy cơ kinh tế, cần phải đi vào quỹ đạo phát triển mạnh.
Vì muốn đạt được mục tiêu này mà chính phủ đặt ra yêu cầu rất cao với bộ thương mại, trong vấn đề này có hợp tác với các nước Châu Âu, Trung Á, Đông Nam Á, các lãnh đạo song phương phải có hợp tác thương mại, tất cả phải được chứng thực. Mặt khác bộ thương mại phải nhanh chóng tổ chức vòng đàm phán cấp cao với các nước Mỹ và Châu Âu, phải nhanh chóng đạt thành nhận thức với các lãnh đạo tương quan ở Trung Mỹ, Trung Âu, phải sáng tạo điều kiện phát triển tốt cho kinh tế đất nước... ....
Hội nghị này mở ra làm cho Ngụy Tống Bình nhận lấy áp lực rất lớn, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc. Vì kinh tế toàn cầu rơi vào khủng hoảng, vì vậy tất cả quốc gia liên tục va chạm với nhau.
Gần đây đất nước phát triển quật khởi, kinh tế thế giới còn chưa được định vị lại, vì thể chế chính trị khác hẳn nhau nên phương diện kinh tế cũng có tồn tại các quan điểm khác nhau. Cho nên xét tình hình trước mắt thì lúc này mậu dịch trong nước đang rơi xuống điểm thấp nhất trong mười năm qua, dưới hoàn cảnh thế này, Ngụy Tống Bình gặp phải áp lực thế nào đều có thể hiểu được.
Bây giờ bộ thương mại chỉ cần ứng phó với dự luật và điều tra án bán phá giá của Mỹ và cũng cực kỳ mệt mỏi, dưới tình thế này, lãnh đạo lại thêm trọng trách, Ngụy Tống Bình là bộ trưởng bộ thương mại, áp lực rất nặng.
Nhưng sự thật là như vậy, bây giờ là thời điểm khó khăn, kinh tế xảy ra vấn đề, tất cả đơn vị liên quan đến kinh tế đều gặp phải áp lực. Ngụy Tống Bình liếc mắt nhìn, lão thấy gương mặt chủ nhiệm ủy ban cải cách Hùng Tiên Vân cũng rất nghiêm túc, các lãnh đạo khác cũng đều là như vậy, vì thế lão mới thầm buông lỏng.
Bọn họ là một đám lãnh đạo bộ và ủy ban trung ương, bây giờ thiên hạ đều là quạ đen, mọi người đều gặp phải áp lực, dưới tình huống này sẽ không sinh ra cảm giác một người phải chống đỡ.
Sau khi tan họp, Ngụy Tống Bình thu thập cặp tài liệu, khi vừa muốn đứng lên thì cảm thấy có người vỗ vai mình. Lão ngẩng đầu lên, thì ra đó chính là chủ nhiệm ủy ban cải cách Hùng Tiên Vân, Hùng Tiên Vân nói:
- Anh Ngụy, thời gian trước anh luôn ồn ào thiếu người, bây giờ trung ương đưa đến một nhân vật lợi hại. Trước đó Thanh Vân đã từng là thủ hạ của tôi, tôi rất hiểu cậu ấy. Cũng không gạt anh, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn cho cậu ấy một vị trí ở ủy ban cải cách, không ngờ các anh lại cướp mất.
Ngụy Tống Bình cau mày nói:
- Anh Hùng, lời này cũng không dễ nghe, tôi tin đồng chí Thanh Vân năng lực mạnh mẽ, nhưng công tác của chúng tôi rất đặc thù, cần sự chuyên nghiệp. Cho nên nếu xét từ góc độ này thì tôi thấy trọng trách trên vai mình vẫn rất nặng.
- Được, được rồi, tôi thấy lời của anh cũng có hương vị không đúng. Nếu không thì thế này, anh đưa Thanh Vân sang bên tôi, anh thích người nào tôi sẽ đưa sang lại, anh thấy sao?
Hùng Tiên Vân nghiêm túc nói.
- Anh Hùng, như vậy có còn kỷ luật tổ chức nữa không? Anh xem mình là ai, là tổng bí thư Diệp sao? Đồng chí Thanh Vân chúng ta có thể động vào được sao?
Ngụy Tống Bình trầm giọng nói.
Hùng Tiên Vân cười lớn, đúng lúc này nhân viên công tác Tiểu Hạ của văn phòng chính phủ đi đến nói:
- Bộ trưởng Ngụy, anh cũng đừng so đo với chủ nhiệm Hùng làm gì, phó thủ tướng Dương muốn gặp anh, nói anh sang ngay.
Ngụy Tống Bình có chút sững sốt, ngay sau đó lại thở dài một hơi, bây giờ mà gặp lãnh đạo thì rõ ràng không có gì tốt. Hùng Tiên Vân hiểu tâm tư của Ngụy Tống Bình, lão vỗ vai của đối phương, ngay sau đó kẹp cặp tài liệu rời khỏi phòng họp.