Trương Thanh Vân cũng không xa lạ gì trường đảng trung ương, nhưng mỗi lần đến đây tâm tình của hắn đều có chút khác biệt, mỗi lần nhìn thấy bốn chữ "thật sự cầu thị" rất lớn trên quảng trường thì trong lòng khá kích động, hắn cực kỳ quý trọng cơ hội học tập lần này.
Dựa theo nội quy thì dù là cán bộ có cấp bậc gì, chỉ cần vào trường đảng đều có thân phận là học viên, dù bất kỳ ai cũng không được đặc thù hóa, đều phải làm việc theo quy củ. Sống trong ký túc xá trường đảng, ăn uống trong căn tin, ngoài những ngày cuối tuần được nghỉ ngơi thì bình thường từ thứ hai đến thứ sáu đều không cho phép ra ngoài một mình, dù là cán bộ lớp tu nghiệp cấp tỉnh cũng không ngoại lệ.
Thật ra Trương Thanh Vân cũng rất thích cuộc sống như vậy, bây giờ mỗi lần hắn về thủ đô thì sợ nhất là xã giao không dứt, chỉ cần hắn tình nguyện thì hầu như ngày nào cũng có tiệc tùng. Nếu nói về những bộ ban ngành có quen biết thì quan hệ lui tới cũng tốt, thực tế có rất nhiều người trước kia không quen biết, vì vị trí của Trương Thanh Vân lên cao, tất nhiên sẽ chọc đến một đám bạn bè người thân Triệu gia, Quách gia và quan viên phái Kinh Tân.
Những thứ khác thì không nói, chỉ riêng thành phố Thanh Giang của Giang Nam, Trương Thanh Vân rời khỏi Giang Nam được vài năm nhưng cứ đến ngày lễ tết hàng năm thì Thanh Giang chưa từng bao giờ thiếu đi lễ nghĩa. Nếu cán bộ Thanh Giang tiến về thủ đô mà đúng lúc Trương Thanh Vân có mặt thì bọn họ sẽ chủ động liên lạc, hy vọng có thể được gặp mặt lãnh đạo cũ.
Thật ra Trương Thanh Vân cũng không lớn tuổi, mà những tình cảnh kia lại trực tiếp phụ thuộc vào tư duy của quan viên. Bây giờ tạo quan hệ trong quan trường phần lớn đều phải thắp hương, thành phố Thanh Giang đối với Trương Thanh Vân rõ ràng thuộc về tình huống này.
Trương Thanh Vân cũng phải rút ra chút thời gian gặp mặt vài lãnh đạo thị ủy Thanh Giang, tuy trước kia mọi người đều là cán bộ Giang Nam nhưng phần lớn đều khá xa lạ. Lần trước Thanh Giang không kiếm được tài chính để xây dựng đường cao tốc, Trương Thanh Vân giúp bọn họ đến bôi trơn bộ tài chính, sau này sự việc thuận lợi, lúc đó phó chủ tịch thành phố Thanh Giang phụ trách chạy hạng mục ở thủ đô cảm động đến rơi nước mắt, sau đó lễ ngộ đối với Trương Thanh Vân lại càng cao hơn.
Trong trường đảng, điều làm cho Trương Thanh Vân bất ngờ chính là gặp mặt người quen. Trước kia bí thư thị ủy thành phố Thiết Mã Chiêm Hồng Quế cũng đã vào ban tu nghiệp tỉnh ủy, vài năm không gặp, Chiêm Hồng Quế vẫn là người bùng lên khí tức của đàn ông phương bắc làm người ta sinh ra cảm giác hào hùng sảng khoái.
Rõ ràng Chiêm Hồng Quế gặp được Trương Thanh Vân trong trường đảng cũng cảm thấy rất bất ngờ, hắn bắt tay Trương Thanh Vân và ồn ào muốn đi uống vài ly, đồng thời cũng mỉm cười với nhiều người ở bên cạnh.
Có thể tiến vào trong ban học tập cấp tỉnh đều là những cán bộ tinh anh của đất nước, Trương Thanh Vân là người nhỏ tuổi nhất mà danh tiếng thì vang dội, rất nhiều người đã nghe qua danh tiếng của hắn, vì vậy mà làm quen với mọi người trong thời gian rất ngắn.
Học tập trong trường đảng khác biệt với lúc ở bên ngoài, vì ai cũng có tố chất cao, mọi người khá thẳng thắn, những gì lục đục với nhau trong quan trường không được phép mang vào đây. Hơn nữa ai cũng giống như Trương Thanh Vân, bọn họ cực kỳ quý trọng cơ hội học tập lần này, vì vậy mọi người ở chung khá hòa hợp, tranh luận cũng là những chính sự, thật sự có tình nghĩa bạn học.
Lớp tu nghiệp này có tổng cộng rất nhiều học viên đến từ các tỉnh và khu tự trị, mặt khác còn có những cán bộ cấp phó phòng của các cơ cấu lệ thuộc trực tiếp vào trung ương, các bộ ủy ban quốc hội.
Trong một đội ngũ xa hoa thế này sẽ vô hình làm cho các học viên mở rộng quan hệ với con người. Trước kia Trường đảng thường có quá nhiều hoạt động vui chơi giải trí, lúc ấy có người lên án vấn đề học tập ở trường đảng chẳng qua chỉ có tác dụng chắp nối quan hệ giữa người và người.
Bây giờ nội quy trường đảng rất nghiêm khắc, yêu cầu tất cả mọi người phải tuân theo, nhưng cơ hội mở rộng quan hệ vẫn hiện hữu. Vì mỗi học viên đến từ một tỉnh, thành phố hoặc quan viên trong bộ và ủy ban trung ương, mọi người giúp đỡ lẫn nhau có liên quan đến vấn đề giúp đỡ địa phương, vì vậy kẻ nào cũng cố gắng xây dựng tầng quan hệ của mình.
Trương Thanh Vân cũng không cố gắng xem xét những vấn đề này, lên đến cấp phó bộ, hắn có những hiểu biết đặc biệt về quan trường cao tầng. Thực tế khi đến cấp bộ thì ai mà chẳng có bối cảnh và quan hệ? Ai không có quan hệ con người mạnh mẽ?
Cũng vì kẻ nào cũng có hậu trường, vì vậy mà từ lúc này về sau sẽ xuất hiện cục diện công bình công chính. Những quan viên trên cấp phó bộ sẽ do trung ương quyết định đề bạt, thực tế khi trung ương quyết định bổ nhiệm nhân sự thì đầu tiénex khảo sát năng lực và chiến tích.
Dù có bao nhiêu phe phái, khi đến cấp cao thì tất cả mọi người đều có một quy tắc để thừa nhận, mà trung tâm của quy tắc này chính là "thật sự cầu thị", dùng thành tích để nói chuyện, dùng năng lực để mở miệng.
Vì vậy bây giờ Trương Thanh Vân quan tâm nhất chính là học tập lý luận, khắc sâu tinh thần.
Mục đích là sau khi kết thúc khóa tiến tu ở trường đảng thì có thể sử dụng, có thể tạo ra thành tích.
Thực tế có rất nhiều quan viên cùng giác ngộ như Trương Thanh Vân, Chiêm Hồng Quế cũng là một ví dụ.
Vì hai người đều là lão quan trường, vì vậy những mối liên hệ bình thường rất khăng khít, hai người bàn luận về khá nhiều vấn đề, Trương Thanh Vân có thể cảm nhận được sự lợi hại của Chiêm Hồng Quế.
Nếu nói về chức vị thì Chiêm Hồng Quế bây giờ chỉ là phó chủ tịch tỉnh Tấn Đông, chưa tiến vào ban ngành thường ủy, so với Trương Thanh Vân là thường ủy tỉnh ủy Hoa Đông thì nhẹ hơn rất nhiều. Nhưng nếu nói về năng lực và trình độ thì Chiêm Hồng Quế tuyệt đối không thua kém Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân thậm chí cảm nhận được sự hiểu biết sâu sắc của Chiêm Hồng Quế về phát triển khu tây bắc đã đạt đến một tiêu chuẩn cực cao, nếu xét về năng lực chấp chính, Chiêm Hồng Quế làm bí thư thị ủy Thiết Mã sáu năm, dưới sự lãnh đạo của hắn thì Thiết Mã trở thành một thành phố lớn mạnh ở Tấn Đông, mà Chiêm Hồng Quế cũng nhờ có được thành tích này nên mới được đề bạt.
Bây giờ Chiêm Hồng Quế có thể tiến vào ban tu nghiệp cấp tỉnh của trường đảng trung ương, tổ chức nhất định sẽ phải sử dụng. Với tài hoa và năng lực của hắn, nếu được trọng dụng thì chắc chắn sẽ là một vị tướng mạnh, dù là Trương Thanh Vân, nếu cạnh tranh với Chiêm Hồng Quế cũng có chút áp lực.
Mà người như Chiêm Hồng Quế thường có thể tùy ý thấy được ở những lớp tu nghiệp cấp tỉnh trong trường đảng, điều này cũng làm cho Trương Thanh Vân bình thường rất tự tin phải thanh tỉnh lên rất nhiều. Hắn biết rõ ở tương lai không xa, mình sẽ cùng đám bạn học này được ném đi khắp nước, lúc đó kẻ nào cũng là quan lớn nắm quyền một phương, tuy không phải chiến trường đối chọi nhưng cách làm khác nhau mà kết quả lại cực kỳ giống nhau.
Vì ai có thể tạo ra thành tích, ai có thể trổ hết tài năng mới tiến lên cao, mới có sân khấu ngày càng rộng rãi. Đây là một thể nghiệm hoàn toàn mới, là độ cao mà tất cả mọi người tham chính đều thiết tha mơ ước, cuộc đời và sự nghiệp sẽ có được thu hoạch và thăng hoa. Cuối tuần, những giọt mưa rơi tí tách, đường phố thủ đô như được phủ lên một tầng sương mỏng, vì vậy tốc độ xe chạy cũng phải giảm xuống.
Hôm nay cả nhà Trương Thanh Vân đến thăm hỏi trưởng bối, những buổi xuất hành như thế này đối với Trương Thanh Vân là rất khó có được. Những năm gần đây hắn ở cùng mọi người thì ít mà cách xa thì nhiều, con gái Mạn Mạn bây giờ cũng đã bảy tuổi, Trương Thanh Vân có rất ít cơ hội ở cùng con.
Cho nên trên đường đi thì Triệu Giai Ngọc luôn phàn nàn không nên đưa Mạn Mạn đi cùng, Trương Thanh Vân thì không thèm để ý, hắn chỉ nói:
- Học dương cầm cũng không phải chuyện một sớm một chiều, cuối tuần nên cho con cái ra ngoài thả lỏng mới gọi là học và hành. Hơn nữa hôm nay chúng ta đến nhà bí thư Chiêm, cô cô Chiêm gia là người nhiệt tình, không mang theo con gái thì sợ rằng bà sẽ mất hứng.
- Khanh khách!
Con gái Mạn Mạn ngồi trên đầu gối của bố Thanh Vân mà cười cực kỳ vui vẻ, tiểu nha đầu này mỗi ngày đều học, chương trình sắp xếp rất dày, đây đều là sự sốt ruột của một người mẹ như Triệu Giai Ngọc với con gái.
Nhưng mỗi khi có mặt Trương Thanh Vân thì Mạn Mạn mới có cơ hội lười biếng, vì thế cảm tình của nàng với cha là không sai, dù sao tiểu nha đầu này cũng hy vọng cha thường xuyên ở nhà.
- Cười cái gì mà cười? Nhìn bộ dạng hí hửng kìa, thời gian lãng phí hôm nay sẽ được bổ sung sau.
Triệu Giai Ngọc trầm giọng nói, sau đó lại nhìn Trương Thanh Vân nói:
- Anh cũng thật là, anh gần đây yêu cầu nghiêm khắc với người và với chính mình, nhưng không ngờ lại thoáng với con cái, hơn nữa còn lớn tiếng nói mình thường nói về nguyên tắc, em thấy nguyên tắc này có vấn đề rồi.
Trương Thanh Vân mỉm cười không nói, quỷ nha đầu Mạn Mạn lại dùng cặp mắt đen lúng liếng nhìn cha. Hai người nhìn nhau, Trương Thanh Vân co quắp miệng, tiểu tử kia lại làm mặt quỷ, hai cha con cùng cười, bầu không khí rất vui vẻ.
Hai người là một liên minh cùng chống đỡ những yêu cầu nghiêm khắc của Triệu Giai Ngọc, bầu không khí trong xe rất hòa thuận vui vẻ, Triệu Giai Ngọc thì có chút căm tức.
- Được rồi, Giai Ngọc, cũng đừng nói nhiều, cả nhà ba người chúng ta vất vả lắm mới có cơ hội đoàn tụ đi thăm người thân, những chuyện khác không cần quá lo lắng, có cái gì không vượt qua được?
Trương Thanh Vân nói, hắn ôm Triệu Giai Ngọc vào lòng.
Triệu Giai Ngọc lúc này cũng không nói lời nào, nàng sà vào lòng, gác đầu lên vai chồng rồi nở nụ cười. Mạn Mạn nhìn cha, lại nhìn mẹ, sau đó đi xuống đầu gối của cha, nàng ngồi bên cạnh ghế Trương Thanh Vân rất có quy củ.
Hành động của Mạn Mạn làm Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc nhìn nhau cười. Tiểu nha đầu này chưa quá lớn nhưng cũng rất hiểu ý, cũng không quấy rầy cha mẹ.
- Thanh Vân, em nghe nói lần này sau khi kết thúc học tập ở trường đảng thì anh sẽ về lại thủ đô, có phải không?
Triệu Giai Ngọc đột nhiên mở miệng nói.
- Em nghe ai nói?
- Bên ngoài đều có tin đồn, ai cũng nói những năm qua anh tạo ra thành tích ở Hoa Đông, bây giờ thời cơ về thủ đô đã chín muồi... ....
- Có người còn nói anh sẽ tiến vào danh sách trung ương... ....
- Nói... ....
Trương Thanh Vân vừa mở miệng lại nhắm mắt, hắn đang định bảo rằng đó chỉ là những lời nói hươu nói vượn, nhưng trong lòng hắn biết rõ, đứng trên lập trường của Triệu Giai Ngọc thì hy vọng chồng mình sẽ về thủ đô. Dù sao nếu hắn công tác ở bộ và ủy ban trung ương thì sẽ không mệt nhọc như ở địa phương.
Quan trọng là công tác ở thủ đô thì người nhà có thể thường xuyên đoàn tụ, nhưng... ....
Trương Thanh Vân nghĩ đến tình hình Hoa Đông mà trong lòng khó thể chấp nhận, vì không lửa sao có khói, Trương Thanh Vân bị những tin đồn đột nhiên làm sinh ra chút rối loạn. Nếu nói thật lòng thì hắn cũng hy vọng sẽ về thủ đô, lúc này nếu bỏ đi thì tìn hình Hoa Đông sao có thể gắng gượng được?