Thành phố Hoài Dương tổng cộng có tám quận huyện, nội thành có ba quận Vi Lão Sơn, Hoa Sơn, Đông Sơn, ngoại thành có quận Ngũ Sơn và Bạch Mã, ngoài ra còn có ba huyện khác. Nếu xét toàn bộ thành phố Hoài Dương thì có đồng bằng và núi non, ba huyện trong thành phố đều là vùng núi, diện tích rộng lớn, tổng cộng có ba triệu héc ta.
Mà ngoại ô của thành phố là hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã, có địa hình vừa đồng bằng vừa vùng núi, điều kiện kém hơn ba quận nội thành nhưng nếu so với ba huyện còn lại thì bằng phẳng hơn, điều kiện cũng tốt hơn.
Trương Thanh Vân dùng thời gian một tuần để thị sát hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã, đây cũng chính là hai quận trọng điểm trong hạng mục xây dựng thành phố mới. Hai quận này xây dựng rất rầm rộ, với ý muốn theo chân Cảng Thành, cũng khởi xướng hoàn cảnh dân cư, cũng có quy hoạch và xây dựng theo khoa học.
Nhưng bọn họ không biết hoàn cảnh giữa Hoài Dương và Cảng Thành là hoàn toàn khác nhau, quy hô Hoài Dương không phải cùng cấp với Cảng Thành, hơn nữa tốc độ phát triển kinh tế của Hoài Dương cũng kém hơn rất nhiều. Mặt khác Cảng Thành phần lớn là đồng bằng, diện tích cũng không lớn hơn Hoài Dương.
Trong Cảng Thành thì từ quận Hoàng Lăng đến nội thành chỉ hơn ba mươi kilomet, mà từ hai quận Ngũ Sơn đến Bạch Mã vào nội thành phải hơn năm mươi kilomet đường xe, hơn nữa cũng không bằng phẳng, tình hình giao thông là không ổn.
Dưới điều kiện như vậy mà tỉnh ủy và chính quyền Hoài Dương lại cố sức đầu tư vào hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã, đây căn bản là không phù hợp. Trương Thanh Vân xuống thị sát, quảng đường chỉ toàn nhìn thấy những khu đất được phân chia, các khu quy hoạch được cắt ra, bên trong chỉ là vài khu nhà rải rác. Nhưng phần lớn địa phương đều hoang vu, cỏ dại um tùm, đừng nói là thành phố, cơ bản chỉ là nông thôn.
Hoàn cảnh và điều kiện như vậy thì muốn kéo dân đến đây ở cơ bản chỉ là chuyện đùa, tung ra quá nhiều tiền nhưng hoang phí, Trương Thanh Vân càng nhìn qua hoàn cảnh mà trong lòng càng lạnh. Hắn suy xét sơ lược về quy mô đầu tư, xem ra tài chính rót xuống hai huyện Ngũ Sơn và Bạch Mã phải hơn vài chục tỷ.
Số tiền vài chục tỷ đối với một thành phố như Hoài Dương là một con số lớn, số tiền này dùng để đầu tư mà lại tạo ra hoàn cảnh tồi tàn thế này, chẳng khác nào xây nhà ở vùng hoang vu. Ngoài những khu trụ sở chính quyền có chút nhân khí, phần lớn những địa phương khác đều chẳng khác nào những khu nhà ma, cũng không biết tên khốn nào làm ra quyết sách này.
Những cán bộ đảng, đặc biệt là cán bộ cao cấp, nếu phạm phải sai lầm lớn thì mất chức điều tra là chuyện nhỏ, nhưng tổn thất sao có thể đền bù được? Như tình hình Hoài Dương vào lúc này, khi đó lãnh đạo nóng đầu vỗ bàn quyết định một hạng mục hoang đường, tất nhiên vào thời điểm đó thì khí thế bừng bừng, hào quang vô hạn. Nhưng bây giờ đảo mắt nhìn lại thì thấy dân chúng, các giới xã hội còn gì tin tưởng vào đảng ủy và chính quyền nữa đây?
- Bí thư, anh xem khu phía đông, lúc đó còn cho rằng sẽ đẩy mạnh được một khu công nghệ, khi đó khởi công còn có cả phó chủ tịch kiêm chính ủy Âu đến dự họp, có cả Cctv đưa tin, nhưng bây giờ...Chúng tôi cảm thấy áp lực quá lớn.
Cùng đi với Trương Thanh Vân là Chung Gia Hoa, hắn dùng giọng cực kỳ cảm xúc nói.
Ngoài Chung Gia Hoa thì còn có bí thư Trâu Côn quận Ngũ Sơn, Trâu Côn cũng không lớn tuổi nhưng ăn mặc mộc mạc, một bộ đồ xám mặc trên người nhìn có vẻ quê mùa. Trong lúc Chung Gia Hoa nói chuyện thì Trâu Côn đứng ở phía sau, vì bí thư còn quá trẻ mà chốc chốc hắn lại cố ý nhưng vô tình đảo mắt nhìn qua, sau đó lại không dám nhìn tiếp, có chút né tránh.
Trương Thanh Vân cau mày, Chung Gia Hoa vẫy tay về phía sau, một người mập mạp đi lên, vẻ mặt tươi cười như phật Di Lặc, người này nói:
- Bí thư, tôi là Tôn Chính Danh phòng tài chính thị ủy, những năm qua tài chính của thành phố chúng ta cũng bị hạng mục này kéo xuống làm cho khốn khó. Xây dựng là túi tham không đáy, khắp nơi trong nước đều nói Hoa Đông chúng ta giàu chảy mỡ, nhưng Hoài Dương lại là ngoại lệ. Trung ương quyết định để Hoa Đông giúp một phần về tài chính cho Hoài Dương, còn những phần tài chính khác phải thông qua quan hệ tư nhân mà vay mượn.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Tôn Chính Danh, người này béo ục ịch, đúng là có vài phần khí thế của người phòng tài chính, giống như một thần tài. Nhưng người như vậy mở lời lại rất lanh lợi, Trương Thanh Vân hắn vừa đến thì phòng tài chính đã than khóc, sau này có chuyện cần tài chính thì phải tính sao?
- Bí thư, nếu xét theo tình cảnh trước mắt thì chúng ta xây dựng thành phố mới là thất bại, đây là kết luận cơ bản nhất. Bây giờ chúng ta nên suy xét xem phải làm sao cho thỏa đáng, chúng ta có lẽ phải dựa vào tư chất có sẵn của hai quận Ngũ Sơn Bạch Mã và ba huyện để chỉnh lý sản nghiệp du lịch, xem có thể cân não trên phương diện này hay không. Nhưng mọi chuyện đều cần phải dựa vào sự giúp đỡ của tỉnh ủy và chính quyền.
Trâu Côn chen lời nói, hắn không phản bác Tôn Chính Danh, nhưng lại nói ra một ý nghĩ khác.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn không trực tiếp trả lời Trâu Côn, nhân viên đi theo cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì. Khi cục diện còn đang giằng co thì có một cán bộ thanh niên từ trong đám người đi ra, hắn lơ đảng đến bên cạnh Trâu Côn nói thầm vài câu.
Vẻ mặt Trâu Côn chợt biến đổi lớn, Trương Thanh Vân giả vờ như không phát hiện ra và nghiêng đầu sang một bên. Chung Gia Hoa khẽ nói:
- Có chuyện gì, anh Trâu?
Trâu Côn lén liếc về phía Trương Thanh Vân, hắn cắn răng rồi khẽ nói:
- Một nhóm nông dân không biết lấy đâu ra tin tức bí thư xuống thị sát, bọn họ đang vây quanh quận ủy chính quyền, còn có người chặn cả cầu đường quay về, điều này... ....
- Vấn đề công tác tiếp đãi của các anh làm như thế nào? Anh...Anh... ....
Chung Gia Hoa trở mặt nói, vẻ mặt biến đổi, hắn không dám lớn tiếng, sợ Trương Thanh Vân nghe thấy được.
- Nhân dân gây rối, đừng nói là dân chúng tự tiện xuống đường, có lẽ đất đai đã thu mà chưa có đền bù, bọn họ sẽ sống ra sao? Xưa nay thường là quan ép dân làm phản, các anh còn muốn thế nào? Trương Thanh Vân tôi là người đứng đầu đảng ủy, các anh còn nghĩ biện pháp để phòng dân sao?
- Muốn phòng dân thì phải thắng ở giai đoạn chuẩn bị, đây là đạo lý trước nay ai cũng biết, các anh lại đơn giản không nghĩ ra. Trâu Côn, anh nói xem, việc đã đến nước này, các anh có phương pháp gì để xử lý.
Trương Thanh Vân đột nhiên nói.
Trâu Côn đỏ mặt nhưng lại không căng thẳng, hắn nói:
- Bí thư nói rất có lý, nhưng dân chúng phản ánh tình huống phải đi theo đường bình thường, vây quanh trụ sở quận ủy chính quyền và cản trở giao thông thì rõ ràng là hành động trái pháp luật, chúng ta không thể nuông chiều cho hư, nhất định phải bắt kẻ cầm đầu gây rối, xử lý vài người.
Trương Thanh Vân nhíu mày không lên tiếng, Chung Gia Hoa thông minh hơn, hắn nói:
- Thế này đi, anh Trâu, trước tiên anh đi xử lý, không cần phải quá khích, cần phải hỏi rõ yêu cầu của bọn họ, biết dùng lời nói đúng đắn, anh hiểu chưa?
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Chúng ta cùng đi chứ, yêu cầu không nhất thiết phải hỏi, nhất định bọn họ muốn gặp tôi. Bí thư Trâu, anh đi sắp xếp trước, để bọn họ phái ra vài đại biểu, tôi sẽ gặp mặt.
Trâu Côn chợt sững sờ, vẻ mặt trở nên vui mừng. Hắn làm bí thư đảng ủy thì tất nhiên biết sự việc hôm nay sẽ khó giải quyết, Trương Thanh Vân tình nguyện ra mặt, như vậy mọi việc sẽ rất dễ làm.
Trâu Côn đi rồi, Chung Gia Hoa muốn tiến lên khuyên Trương Thanh Vân, nhưng Trương Thanh Vân khoát tay bảo đối phương không cần mở miệng. Sau đó đoàn người đi một vòng rồi cùng quay về trụ sở quận Ngũ Sơn, khi đoàn xe của Trương Thanh Vân đến thì quả nhiên có rất nhiều người đang vây quanh cổng.
Nhưng lúc này đã có trật tự rõ ràng, khi thấy đoàn xe của Trương Thanh Vân thì không có bất kỳ hành vi quá khích nào khác, mọi người cơ bản chỉ hiếu kỳ mà thôi. Khi đi vào trong sân thì Trương Thanh Vân xuống xe thì chủ tịch quận Ngũ Sơn Tiền Liên đã đứng đợi sẵn từ lâu.
Trương Thanh Vân xuống xe thì Tiền Lêin đã nói:
- Bí thư, bí thư Trâu đang cùng các đại biểu của nông dân nói chuyện, anh... ....
Trương Thanh Vân vung tay nói:
- Đưa tôi qua.
Tiền Liên không dám nhiều lời, hắn dẫn đám người Trương Thanh Vân sang lầu ba khu nhà quận ủy. Khi đến lầu ba thì Trương Thanh Vân không để cho đám người Chung Gia Hoa cùng theo, chính hắn và Tiền Liên tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi rẽ vào một khúc ngoặt thì từ xa đã nghe thấy âm thanh phát biểu của Trâu Côn, giọng hắn không nhỏ, đang giảng giải về những chính sách của quốc gia, tức giận mắng lớn về hành vi gây rối trái pháp luật, nhất định phải nghiêm túc xử lý.v.v.
Trương Thanh Vân cau mày, trong lòng có chút không thoải mái, vì vậy mà không khỏi bước nhanh hơn. Góc đông ở lầu ba có một phòng họp, lúc này trong phòng đã đầy người, chỉ cần nhìn trang phục là biết đều là nông dân. Ngoài nông dân thì còn có một đội ngũ cảnh sát cực kỳ hiển hách, tất cả đều đứng sau lưng Trâu Côn, mắt trợn ngược, cực kỳ uy phong.
(*: Đây là một việc làm bá đạo của Tào Tháo, trong một lần đánh chiếm thành trì, do không đủ lương thực nên ông đã sai người cấp phát lương thực làm cái đấu đong gạo nhỏ lại để đong ít số gạo kéo dài thời gian, sau đó ông đổ tội cho viên quan trông coi việc cấp phát là Vương Hậu rồi đổ tội cho Hậu, chém đầu để trấn an lòng quân. Vì việc làm trên Tào Tháo đã trả công cho sự hy sinh oan uổng của viên quan ngày đó bằng cách nhận phụng dưỡng suốt đời gia đình của ông ta.)
.Trương Thanh Vân ho khan một tiếng, Trâu Côn quay mặt nhìn, sau đó hắn vội vàng tiến lên đón chào, đang định nói chuyện thì Trương Thanh Vân vung tay chặn lại. Trương Thanh Vân tiến về hội trường như rồng như hổ, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, lúc này phát hiện mọi người trong phòng đang nhìn mình.
- Tôi nói chuyện với mọi người, những nhân viên không liên quan có thể ra ngoài.
Trâu Côn chợt ngẩn người, hắn nói:
- Bí thư, cần phải chú ý an toàn, lỡ may... ....
- Không lỡ may gì cả, kể cả anh cũng có thể ra ngoài, chẳng lẽ anh không tin tưởng anh em nông dân quận Ngũ Sơn của mình sao?
Trương Thanh Vân nói, trước mặt nhiều người mà hắn không nhịn được phải tức giận.
Trâu Côn chợt quýnh quáng, hắn phất phất tay, tất cả cảnh sát đều phải rút lui, chính hắn cũng đi ra. Trâu Côn cũng là người vừa xuống nhận chức bí thư quận Ngũ Sơn, xem như cán bộ trẻ, bình thường có vài phần kiêu ngạo.
Trâu Côn tiếp nhận quận Ngũ Sơn rối loạn mà trong lòng có chút tức giận, hơn nữa gia cảnh của hắn rất tốt, lại có quan hệ trong tỉnh, nào từng bị răn dạy như vậy? Vì thế mà trong lòng hắn rất tức tối, lại nhìn qua thấy Trương Thanh Vân còn rất trẻ, hắn cảm thấy vị bí thư này chẳng qua cũng chỉ thích ra vẻ âm trầm, thích giả vờ mà thôi.
Trâu Côn đi rồi thì vẻ mặt đám người ngồi bên dưới có chút biến đổi, lại càng hiếu kỳ với Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cười nói:
- Các vị hương thân phụ lão, tôi chính là bí thư thị ủy mới đến nhận chức của thành phố Hoài Dương, cũng chính là người mà hôm nay mọi người muốn gặp.
- Ồ!
Đám người chợt chấn động, mọi người bắt đầu châu đầu ghé tai, có một vài người đã đứng lên.
- Bí thư, chúng tôi muốn báo cáo.
- Bí thư, chúng tôi muốn những lời công bằng.
Quần chúng bên dưới có chút sôi sục, tình cảnh rối loạn. Trương Thanh Vân nói:
- Từng người nói chuyện, không nên gấp, tôi sẽ nghe, chúng ta có nhiều thời gian.
- Mọi người để tôi nói, không cần làm loạn, không cần cản trở bí thư nghe báo cáo.
Trong đám người chợt có một người đàn ông cao trên mét tám đứng lên nói lớn, người này uy mãnh như hổ, rất có khí độ.
Người này hình như là người dẫn đầu nhóm người, hắn vừa nói ra thì mọi người đã nghe theo, bầu không khí dần yên tĩnh. Tài ăn nói của người này lại rất tốt, nói từng chữ từng chữ rất rõ ràng, chỉ mất chút thời gian đã nói rõ tình huống.
Thật ra Trương Thanh Vân cũng có quan tâm đến tình huống này, hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã xây dựng thành phố mới, trưng thu quá nhiều đất nông nghiệp, có những hộ dân bị trưng thu tất cả đất đai canh tác. Nhưng khi trưng thu đất đai thì chính quyền lại giở trò, nói rằng sẽ theo hướng trưng thu đất nông nghiệp, quốc gia sẽ trợ cấp một khoản tiền.
Đồng thời chính quyền Hoài Dương cũng có hứa hẹn sẽ giải quyết vấn đề nghề nghiệp cho nhân dân, đồng thời sẽ đền bù theo đúng giá đất hiện hành.
Nhưng cuối cùng tổ điều tra của trung ương xuống Hoài Dương kiểm tra, tất nhiên là đường đi nước bước trong hạng mục là không thông, ngược lại còn bị phạt một khoản tiền. Còn có phương diện khác chính là không dự toán trước vấn đề tài chính, còn vấn đề tạo nghề cho dân, đây là một thành phố chết, nào có nghề gì?
Cuối cùng tất cả trở nên rối tinh rối mù, đất nông dân bị trưng thu, nhưng có vào mà không ra, chính quyền lại không thực hiện lời hứa hẹn, vì vậy náo loạn đến mức này cũng là bất đắc dĩ.
Trương Thanh Vân nghe xong báo cáo thì hứa hẹn ngay tại chỗ, trong vòng ba tháng nhất định sẽ xử lý thỏa đáng. Đồng thời hắn cũng bày tỏ sẽ nghiên cứu việc này, thời gian tới sẽ đưa ra phương án giải quyết.
Mọi người thấy Trương Thanh Vân sảng khoái như vậy thì cũng sinh ra cảm tình, ngược lại cũng có chút ngượng ngùng. Sau đó Trương Thanh Vân sắp xếp cho những người này cất bước, Tiền Liên đến hỏi thăm tình huống, tâm tình Trương Thanh Vân không tốt nên hủy bỏ tất cả chương trình còn lại, hắn trực tiếp quay về.
Sau khi trở lại thị ủy thì Trương Thanh Vân lập tức mời họp khẩn cấp, Tiêu Hàn, Chung Gia Hoa, Mạc Ngôn Đông, Tôn Chính Danh phòng tài chính và các ban ngành tương quan đều tham gia. Đề tài thảo luận của hội nghị chỉ có một, đó chính là làm sao giải quyết tốt hậu quả đã và đang phát sinh ở hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã.
Chung Gia Hoa là người lên tiếng trước tiên, hắn nói:
- Bí thư, vấn đề này trước đó bí thư Nhâm đã thảo luận, nhưng quả thật rất khó giải quyết, không thể tìm biện pháp thích hợp. Hai quận bây giờ còn thiếu vài chục tỷ đồng, không thể nào xử lý cho thỏa đáng được.
- Hơn nữa cần phải đền bù đất đai cho nhân dân, tài chính chúng ta lấy đâu ra số lượng lớn như vậy? Hơn nữa dù đền bù cũng phải xem xét, lỡ may xây dựng không thành công thì số đất kia phải làm sao? Nếu tiếp tục trở thành đất nông nghiệp thì sao phù hợp?
- Cần bao nhiêu tiền?
Trương Thanh Vân híp mắt nói.
- Dựa theo số liệu thì hình như còn nợ hơn tám tỷ tiền bồi thường, bây giờ chúng ta không thể nào vá lỗ thủng này. Hơn nữa dù vá lỗ hổng cũng không giải quyết được vấn đề, bây giờ hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã cần phải tính kế lâu dài, nếu không sẽ tiếp tục là gánh nặng của chúng ta trên đường phát triển.
Tôn Chính Danh lên tiếng.
Trương Thanh Vân trầm mặc không nói, hắn cũng không quan tâm đây là hội trường mà móc một điếu thuốc rồi châm lửa. Trong lòng hắn rất phiền, lời nói của Chung Gia Hoa và Tôn Chính Danh đều rất đúng, cục diện ở Ngũ Sơn và Bạch Mã bây giờ đúng là cực kỳ rối rắm và như củ khoai lang nóng, không biết dùng biện pháp gì để giải quyết ổn thỏa.
Nhưng điều làm Trương Thanh Vân cảm thấy phiền lòng hơn chính là tinh thần diện mạo của cán bộ Hoài Dương, người tuyến dưới thì khỏi nói, dù là những lãnh đạo nòng cốt ở trong phòng cũng đầy bi quan và bất đắc dĩ. Tất cả chỉ muốn tránh khỏi những chuyện khó giải quyết, khi nhắc đến Ngũ Sơn và Bạch Mã thì chỉ biết lắc đầu, nghĩ không ra biện pháp, mà cũng không cần phải nghĩ biện pháp, đừng nói chi đến tin tưởng.
Sau khi Trương Thanh Vân đến Hoài Dương thì phát hiện ra tư tưởng này rất phổ biến, bầu không khí chính đàn Hoài Dương rất trầm lặng, mọi người đều không có hứng thú, đều chỉ biết đầu cơ luồn cúi, chỉ biết thiên vị. Lúc này không ai nghĩ biện pháp mà chỉ biết lao vào những nơi có lợi ích, bầu không khí như vậy thì Hoài Dương sao có thể phát triển cho được?
Trương Thanh Vân hút thuốc mà những người khác thì cúi đầu ủ rũ, đám người lấy vở ra ghi ghi chép chép, nhưng ánh mắt kẻ nào cũng không đúng, chốc chốc lại nhìn những hành động của Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân từ Cảng Thành đến đây khá lâu ngày, bình thường chỉ ru rú trong nhà, thường hay cười hì hì và rất ít khi thấy tức giận. Lúc đầu mọi người còn rất kiêng kỵ, nhưng sau một thời gian dài thì cảm giác mới lạ đã không còn, dần thành quen.
Truyền thuyết về Trương Thanh Vân là rất nhiều, nhưng chẳng lẽ đối phương không phải là người? Tình hình Hoài Dương bây giờ là như vậy, với sức lực của chỉ một người thì Trương Thanh Vân căn bản không có biện pháp, mà đấng cứu thế lại căn bản không tồn tại trên thế giới này.
- Trưởng phòng Tôn, số tài chính mà phòng tài chính có thể sử dụng còn lại được bao nhiêu?
Trương Thanh Vân chậm rãi mở miệng nói.
Tôn Chính Danh ngẩng đầu lên, hắn trầm ngâm một lúc lâu rồi cắn răng nói:
- Tình tình tài chính rất căng thẳng, cơ bản đều có dự toán, nếu như liên quan đến xây dựng thì thật sự không còn tiền, hơn nữa tỉnh ủy lại yêu cầu chúng ta sử dụng tiền nào việc nấy.
Trương Thanh Vân vung tay chặn lời của Tôn Chính Danh, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía đối phương, vẻ mặt rất lơ lửng. Hắn đã bắt đầu cảm nhận được thái độ của người bên dưới với mình, thời kỳ mới mẻ và cẩn thận đã qua, đám người bên dưới bắt đầu lộ ra diện mạo vốn có.
Tôn Chính Danh này lòng dạ quá cạn, Trương Thanh Vân hỏi trực tiếp thì đối phương lại đẩy lên tỉnh ủy. Nếu như đặt ở một thành phố khác thì cũng không biết ai là người đứng đầu.
- Thư ký trưởng Mạc, chuẩn bị ghi chép.
Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt hờ hững chợt thu nạp, trở nên cực kỳ nghiêm túc. Hắn đã có kinh nghiệm nhiều năm làm lãnh đạo, đã sớm rèn luyện ra một khí chất đặc biệt, đến khi nổi giận thì khí thế kinh người, phải cho mọi người trong phòng cảm nhận được nhiệt độ đang hạ xuống.
Mạc Ngôn Đông lập tức cầm chặt bút, hắn ngồi thẳng người lên ghế. Ánh mắt Trương Thanh Vân như đao chuyển lên người Mạc Ngôn Đông, một lúc lâu sau hắn nói:
- Sau khi tan họp anh thông báo cho trưởng phòng Lưu Phái, ngày mai để anh ấy lấy danh nghĩ trưởng phòng tổ chức miễn chức bí thư quận ủy của đồng chí Trâu Côn và bí thư Triệu Lâm của quận Bạch Mã, vấn đề công tác sẽ do hai chủ tịch quận chủ trì.
Mạc Ngôn Đông chợt kinh hoàng, tay run rẩy mà không dám ghi chép. Vẻ mặt Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa chợt biến đổi lớn, không ngờ Trương Thanh Vân lại trực tiếp miễn chức của hai vị bí thư quận ủy mà chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào, không phải đưa qua hội nghị thường ủy sao?
- Mọi chuyện đã xảy ra, phải có câu trả lời chính xác, đã không thể dùng tiền thì chỉ có thể áp dụng biện pháp khác. Vấn đề ở hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng nếu kéo dài thì có thêm nhiều nguy cơ, nếu không thể duy trì tính ổn định thì nói gì đến phát triển?
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Trương Thanh Vân giống như cũng không lo lắng có người dị nghị, vẻ mặt Mạc Ngôn Đông chợt biến đổi, tay hoạt động, những lời Trương Thanh Vân nói ra đều được ghi lại. Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa đưa mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy vẻ kinh hãi trong mắt đối phương.
Trương Thanh Vân nói rất mờ mịt nhưng ý nghĩa rất rõ ràng, đó chính là muốn mượn hai chiếc mũ ô sa của Trâu Côn và Triệu Lâm để ổn định nhân tâm, đây cũng có hiệu quả giống như chuyện Tào Mạnh Đức thủ cấp an lòng quân. Trương Thanh Vân đã biểu hiện ra sự tàn nhẫn và quả quyết, dù Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa là lão quan trường thì trong lòng cũng run sợ.