Thời còn trẻ thì Ngô Chí Nhã là quán quân cờ vây, sau đó còn lấy được giấy chứng nhận, đáng xưng là cao thủ. Nàng nắm lấy ván cờ của cha, nàng tuyệt đối có lòng tin chiến thắng Trương Thanh Vân.
Trong mắt Ngô Chí Nhã thì cờ của Trương Thanh Vân mạnh ở một chữ "quái", mỗi khi đến thời điểm quan trọng thường có thêm một chữ "nhuyễn". Tuy trình độ của Trương Thanh Vân là không thấp nhưng Ngô Chí Nhã tự cho rằng mình có thể chiến thắng.
Nhưng khi hai người chính thức đánh cờ, khi hai quân đen trắng chính thức giao chiến thì Ngô Chí Nhã lập tức phát hiện ra suy nghĩ của mình quá đơn giản. Trương Thanh Vân còn hiểu sâu về cờ vây hơn nàng rất nhiều, chữ "nhuyễn" trong thế cờ của Trương Thanh Vân chính là để lại đường sống, Trương Thanh Vân có lui có thể thủ, tiến có thể công, rất khó đối phó.
Tốc độ giữa Trương Thanh Vân và Ngô Chí Nhã nhanh hơn khi đánh với Ngô Thúc Lâm rất nhiều. Sau khi Ngô Chí Nhã tiếp nhận bàn cờ thì cả hai lập tức loạn chiến, hai bên chiến đấu hỗn loạn khó hòa giải. Đánh cờ cần tập trung, vì vậy mà ngay cả Ngô Thúc Lâm ở bên cạnh xem cũng không dám phát ra âm thanh nào.
- Ha ha, được rồi, hôm nay cũng không còn sớm, bàn cờ này khó thể kết thúc, tạm gác lại để hôm khác vậy.
Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng nói, hắn đưa tay nhìn giờ và đứng dậy.
- Vì sao?
Ngô Chí Nhã đột nhiên ngẩng đầu, nàng vô thức nói. Nàng rất tập trung, vì vùi đầu chiến đấu quá lâu mà mái tóc trên trán có chút rối loạn, hít thở cũng dồn dập hơn bình thường, ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân cũng dịu dàng hơn.
Từ sâu trong lòng Ngô Chí Nhã có cảm giác thừa nhận Trương Thanh Vân, mơ hồ còn có chút bội phục. Nàng không ngờ Trương Thanh Vân bận rộn công tác như vậy mà cũng có thời gian chơi cờ vây, hơn nữa trình độ lại rất cao.
- Phóng viên Ngô, thư ký của tôi đâu? Cô không đuổi đi rồi đấy chứ?
Trương Thanh Vân nói, hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ngô Chí Nhã.
Hai gò má Ngô Chí Nhã chợt đỏ hồng, nàng nói:
- Anh ấy đang ở phòng khách, tôi đi gọi anh ấy giúp anh.
Trương Thanh Vân cau mày, đúng lúc Ngô Thúc Lâm đứng lên, vì vậy Trương Thanh Vân vươn tay nói:
- Giám đốc Ngô, hôm nay cháu và chú đã đánh cờ cả nửa ngày, tôi cũng nên cáo từ. Nhà hai bên cách nhau không xa, sau này sẽ có thêm cơ hội tiếp xúc, hôm nay cứ dừng lại ở đây thôi.
Ngô Thúc Lâm tiến lên một bước bắt chặt tay Trương Thanh Vân, lão nói:
- Trên phương diện đánh cờ thì trình độ của tôi không thể so sánh với anh, sau này có cơ hội cũng nên thỉnh giáo thêm.
Lúc này vẻ mặt Ngô Thúc Lâm đã khôi phục lại như thường, cũng không già mồm giữ Trương Thanh Vân ở lại, đối phương đã nói cáo từ thì lão cũng phải biết thời thế.
Khi hai người Trương Thanh Vân rời đi thì cả nhà Ngô Thúc Lâm ra đưa tiễn, trên đường về Chu Hà Dương có chút rầu rĩ không vui, Trương Thanh Vân nói:
- Cậu làm gì vậy? Ở trong phòng khách đợi nửa ngày sao? Không dám quấy rầy chúng tôi đánh cờ à?
- Hừ, tôi thấy cậu rõ ràng là không biết đánh cờ, tôi nói cho cậu biết, cậu muốn theo đuổi một phóng viên Ngô cao thủ cờ vây thì yếu thế là phải.
Trương Thanh Vân nói lớn.
- Cao...Cao thủ sao?
Chu Hà Dương dùng giọng yếu ớt nói:
- Lại cao nữa à? Bây giờ tôi sẽ cố gắng học tập, có thể đạt đến trình độ của cô ấy không?
- Ha ha!
Trương Thanh Vân lắc đầu khoát tay nói:
- Cậu cũng đừng quá mò mẫm ở phương diện này, cờ vây thuộc về thế đồng tử công, trìn độ của Ngô Chí Nhã xét theo phương diện nghiệp dư thì tuyệt đối là cao thủ, nếu dùng độ tuổi của cậu bây giờ mà đuổi theo cô ấy, đúng là quá khó.
- Không có chút hy vọng nào sao?
Chu Hà Dương nói.
Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn đang đinh mở miệng thì phải nhìn sang Chu Hà Dương, hắn thấy đôi mắt tiểu tử kia rất chờ mong, vì vậy không khỏi động tâm, hắn sửa lời:
- Như vậy cũng khó nói, trước kia trình độ của tôi cũng không cao, nhiều lắm cũng là nghiệp dư. Nhưng sau nhiều năm như vậy mà trình độ lại không giảm, ít ra thì vừa rồi cũng không rơi xuống thế hạ phong.
Trương Thanh Vân nói đến đây thì móc thuốc châm lửa và hít vào một hơi thật sâu, trong đầu hồi tưởng lại tình hình lúc đánh cờ, trong lòng có chút xúc động. Lúc đó hắn không biết nhưng bây giờ cảm thấy lực chiến cờ vây của mình tăng lên rất nhiều.
Nếu so sánh với Ngô Chí Nhã thì Trương Thanh Vân không thể bằng về phương diện tính toán nước đi, nhưng hắn lại biết nhìn đại cục, phương hướng hạ cờ cao hơn đối phương, vì vậy mà hai bên triệt tiêu mới ngang tay nhau.
Đời người như một ván cờ, sau khi thạo nhân tình, thông thấu tình đời thì có thể thay đổi phương thức suy xét vấn đề của con người, mà xem xét một ván cờ cũng có thể biết rõ cao thấp.
Sau khi Trương Thanh Vân bỏ đi thì Ngô Thúc Lâm vẫn đứng yên, hai hàng chân mày vo thành một khối mà chẳng nói lời nào. Ngô Chí Nhã theo sát phía sau, rõ ràng rất nghi hoặc vì những biểu hiện của cha.
Ngô Thúc Lâm thật ra muốn cùng cơ hội để liên hệ thật sâu với Trương Thanh Vân về tình hình hội liên hiệp báo án. Lần trước lão muốn gặp Trương Thanh Vân và mục đích là mong sao sự việc không náo loạn, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà hai người không thể gặp mặt.
Đợi đến hôm nay thì sự việc đã phát sinh, Ngô Thúc Lâm còn muống giảng hòa mới phát hiện tình hình quá khó khăn.
Trương Thanh Vân từ chối thế cờ hòa với Ngô Thúc Lâm, ý nghĩa đã rất rõ ràng. Thắng hay hòa do đối phương quyết định, hơn nữa gần đây còn có quá nhiều chuyện liên quan đến vấn đề chỉnh đốn xây dựng ở Cảng Thành?
Ngô Thúc Lâm là phú ông ở Cảng Thành, là thương nhân trong Cảng Thành, có xí nghiệp lớn nên uy vọng cao. Cũng như lời nói của lão trước đó, hội liên hiệp công thương có mối liên hệ rất chặt chẽ, lần này Trương Thanh Vân ra tay chỉnh đốn lại đả kích rất rộng, thậm chí còn ảnh hưởng đến lợi ích hạch tâm của vài người.
Nếu tình hình cứ tiếp tục thì cũng khó thể nói trước kết quả, Ngô Thúc Lâm biết rõ Trương Thanh Vân là người từ thủ đô xuống, bối cảnh rất sâu. Nhưng Hoa Đông dù sao cũng không phải là thủ đô, vì minh thương dễ tránh ám tiễn khó lường, nếu Trương Thanh Vân thật sự cố chấp thì Ngô Thúc Lâm cũng đổ mồ hôi lạnh.
- Cha, côn cũng không ngờ chủ tịch Trương cũng cao cờ như vậy, đáng tiếc là bàn cờ còn chưa đánh hết.
Ngô Chí Nhã đột nhiên nói, giọng điệu có chút tiếc nuối, trong ánh mắt lóe lên tinh quang giống như vẫn còn dư vị của ván cờ vừa rồi.
Ngô Thúc Lâm quay đầu lại nhìn con gái, lão cau mày nói:
- Tiểu nha đầu cô đúng là, bây giờ mà vẫn còn tiếc nuối sao? Với tâm tính của cô lúc này mà muốn thắng được chủ tịch Trương thì đúng là nằm mơ.
- Cũng không nhất định là như vậy, vừa rồi con đã xem xét lại, bàn cờ này hai người chênh lệch không lớn, nếu đánh tiếp thì con có lòng tin, thắng bại khó đoán.
Ngô Chí Nhã nói.
- Hừ!
Ngô Thúc Lâm hừ lạnh một tiếng, lão nói:
- Tâm tính kém luôn có lòng tin với những chuyện chưa phát sinh, vừa rồi khi con vừa nhận bàn cờ không phải đã rất có lòng tin sao? Sau này thế nào?
- Vừa rồi nhìn bộ dạng kích động của con thì cha còn cho rằng chủ tịch Trương sẽ bại, nhưng sau khi tiến thêm một trăm nước con lại rơi xuống hạ phong, có nhiều chỗ con còn phải suy nghĩ lại cực kỳ cẩn thận, mất nhiều thời gian.
Vẻ mặt Ngô Chí Nhã chợt đỏ bừng, rõ ràng bị cha chọc vào chỗ đau làm nàng rất khó chịu. Nhưng sau khi nghĩ lại cẩn thận thì những lời cha nói là không sai, cũng như lời nàng nói, nàng đâu ngờ Trương Thanh Vân sâu sắc như vậy?
Ngô Chí Nhã nghĩ đến Trương Thanh Vân mà lại nghĩ đến Chu Hà Dương, người này bản lĩnh tán gái đúng là cao cường, làm Ngô Chí Nhã phải đối phó trong mệt mỏi.
Có đôi khi Ngô Chí Nhã phải xem xét lại Chu Hà Dương, cũng cảm thấy không phải không có điểm đáng hài lòng, nhưng lại không quá mãnh liệt, đôi khi lại thấy kỳ quái.
Hôm nay liên hệ với cha thì Ngô Chí Nhã mới giống như tìm được nguyên nhân. Đàn ông ít so sánh nhưng phụ nữ lại luôn có thói quen đó, mỗi lần Ngô Chí Nhã tiếp xúc với Chu Hà Dương thì luôn so sánh với lãnh đạo là Trương Thanh Vân.
Nếu so sánh như vậy thì chênh lệch sẽ lộ ra, Ngô Chí Nhã là người tâm tính cao ngạo, người đàn ông theo đuổi mình so ra kém người khác, trong lòng tất nhiên sẽ canh cánh không yên, cũng vì vậy mà nàng còn chưa mở rộng lòng với Chu Hà Dương.
- Cha, chủ tịch Trương có phải rất giàu có hay không, nếu không sao dám mua nhà cao cấp như vậy?
Ngô Chí Nhã nói.
Ngô Thúc Lâm cau mày, lão khoát tay nói:
- Một căn nhà mà thôi, người có thể mua được nhà như vậy là rất nhiều, có gì đáng ngạc nhiên chứ?
Giọng điệu của Ngô Thúc Lâm rất bay bổng nhưng trong lòng cũng liên tục thầm nghĩ, nhưng lão cũng chỉ tự hiểu mà không dám theo đuổi vấn đề này. Nếu so sánh với lãnh đạo khác thì chủ tịch Trương này thần bí hơn rất nhiều.
Ngô Chí Nhã nhíu mày, rõ ràng nàng không hài lòng vì câu trả lời của cha. Đột nhiên trong đầu nàng sinh ra một ý nghĩ: "Người như chủ tịch Trương thì vợ sẽ là nhân vật thế nào? Người phụ nữ thế nào mới xứng với người đàn ông như vậy?"
Ngô Chí Nhã nghĩ đến đây thì trong lòng ngứa như mèo cào, thầm nghĩ phải tìm hiểu xem thế nào, phải biết được phong thái phu nhân của chủ tịch Trương.
Trong suy nghĩ của Ngô Chí Nhã thì vợ của Trương Thanh Vân chắc chắn là thiên kim danh môn ở thủ đô, nếu không thì sao có thể xứng đôi? Mà Ngô Chí Nhã cũng coi là hậu nhân danh môn Hoa Đông, dù là trong lòng có thừa nhận hay không thì luôn có tâm tư ganh đua. Ganh đua so sánh là những tâm tính tục tằn nhất của nhân loại, và điều này thể hiện rất rõ trên người phụ nữ.
Trong đầu Ngô Chí Nhã bùng lên những suy nghĩ rối loạn, nàng đột nhiên nghĩ đến phú hào Hoàng Hải, nàng còn nhớ rõ Cảnh Sương và Trương Thanh Vân rất quen thuộc, chẳng lẽ có bí mật?
Lòng hiếu kỳ của người phụ nữ thường hại chết người, trong đầu Ngô Chí Nhã đầy những suy nghĩ đan xen, nàng xem xét những "dấu vết" trong đầu mà cảm thấy sự việc rất đáng ngờ, vì vậy mà trong lòng rất kích động.
- Còn đứng đó làm gì? Lỗ tai có bệnh sao?
Ngô Thúc Lâm đột nhiên hỏi.
- Á!
Ngô Chí Nhã chợt kinh ngạc, nàng ngẩng đầu lên mới phát hiện cha đã đi qua sân mà mình vẫn còn đứng lại ngây ngẩn, vì vậy mà vẻ mặt đỏ lên, nàng nói:
- Không có, không có gì.
Ngô Chí Nhã nói không có gì nhưng vẻ mặt đỏ ửng lại bán rẻ chính mình, tuyệt đối không giống như những gì nàng vừa nói ra... ....