Mỗi lần Trương Thanh Vân đến bệnh viện thăm Triệu tướng quân thì tâm tình lại có cảm giác thu hoạch. Ông cụ thuộc tầng lớp lãnh đạo trước đó, tất nhiên trung ương sẽ rất quan tâm đến tình trạng sức khỏe của ông, hơn nữa Trương Thanh Vân cũng có thể còn được cơ hội chiêm ngưỡng phong thái của ông cụ.
Nếu xét từ vấn đề sức khỏe thân thể thì ông cụ bây giờ đã rất yếu, nhưng mỗi lần Trương Thanh Vân nhìn thấy ông cụ đều cảm hận được tâm tính lạc quan. Lần trước Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đến thăm còn mang theo một bộ cờ, bây giờ đến lại thấy những quân cờ đã được xếp sẵn và đặt trên bàn.
Khi Trương Thanh Vân nói chuyện với nhân viên y tế thì biết ông cụ rất thích lễ vật này, tuy đã không còn sức để bày cờ nhưng chỉ cần trạng thái tinh thần có hơi tốt lên là sẽ bắt nhân viên y tế đưa cho một quân cờ để sờ nắn, tất nhiên nắm trong tay cũng phải chơi đùa một phen.
Ông cụ là người cả đời công tác cho cách mạng, nếu nói có một sở thích cuối cùng thì cũng liên quan đến bàn cờ. Dưới tình cảnh tính mạng như chỉ mành treo chuông mà còn có những hành động như vậy cũng làm người ta phải chạnh lòng.
Nhưng Trương Thanh Vân giấu những cảm giác của mình rất sâu sắc, vì còn có Triệu Giai Ngọc cần phải trấn an. Mỗi lần đi thăm bệnh ông cụ trở về thì hai ngày sau đó tâm tình của Triệu Giai Ngọc đều rất thấp, mà mỗi lần như vậy thì Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không rời đi dù chỉ là một bước.
Trương Thanh Vân không thể nào nhận thức được loại tình cảm này, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra Triệu Giai Ngọc từ nhỏ đã không còn cha mẹ, nàng sống nương tựa vào ông cụ, tất nhiên cảm tình nào có thể nhìn cho rõ ràng được?
May mà lúc này Triệu Giai Ngọc cũng đã có chốn đi về, còn có Trương Thanh Vân hắn, còn có con gái, cũng coi như một nhà hòa thuận. Nếu không thì Trương Thanh Vân chắc chắn vợ mình sẽ khó thể qua khỏi cửa ải tính mạng của ông cụ. Nhưng dù thế nào thì Trương Thanh Vân cũng có thể cảm giác được trong lòng Triệu Giai Ngọc có sự bất lực và đau thương, vợ hắn rõ ràng là người có tâm tính rất sâu sắc.
Những ngày gần đây những vấn đề liên quan đến hạng mục cũng không được thông thoáng cho lắm, Quách Chu Quần làm việc quá cẩn thận, cơ bản cứ đến tối là báo cáo tình huống cho Trương Thanh Vân qua điện thoại.
Vì hạng mục khu công nghệ đã được tiến hành một giai đoạn, hơn nữa giai đoạn đầu được coi là thành công nên đã không còn vấn đề liên quan đến phê duyệt, vì vậy độ khó cũng không còn quá nhiều.
Hơn nữa khó khăn của giai đoạn thứ hai chính là dự toán tài chính, phương diện này ủy ban cải cách tỉnh ủy Giang Nam đã có quy hoạch cụ thể, chỉ cần trung ương đóng mộc, sau đó tài chính đến thì mọi việc xem như đã định. Trong toàn bộ quá trình này thì Quách Chu Quần hoàn toàn có năng lực làm tốt tất cả, đây cũng chính là nguyên nhân mà Trương Thanh Vân để mặc cho phó chủ tịch Quách tự do hành động.
Trong hai ngày ở nhà với Triệu Giai Ngọc thì Trương Thanh Vân cũng bớt chút thời gian đến thăm hỏi Hoàng Tân Quyền. Lúc này trạng thái tinh thần của bí thư Hoàng là rất tốt, sau khi được mổ tim hai năm thì lão đã khôi phục lại sự hài lòng, hiện nay nhìn rất giống như tình cảnh năm xưa ở Giang Nam. Thậm chí Trương Thanh Vân còn cười nói bí thư Hoàng đúng là ngày càng trẻ.
Hoàng Tân Quyền tất nhiên cũng rất vui vì Trương Thanh Vân đến thăm, lão kéo Trương Thanh Vân ra khoảng sân cùng làm việc đến trưa. Đến bữa trưa thì Hoàng Diêu đến, đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân gặp mặt Hoàng Diêu sau khi nàng kết hôn, còn có cả Quách Vũ đi theo.
Quách Vũ đeo một cặp kiếng, nhìn qua có vẻ rất trưởng thành, đứng trước mặt Trương Thanh Vân cũng có chút cẩn trọng, không còn được tự nhiên như xưa. Khi hai người bắt tay thì Trương Thanh Vân dùng tay còn lại áp lên, hắn nói:
- Đã lâu không gặp, cậu đã trưởng thành nhiều hơn xưa, kết hôn đúng là có tác dụng rất lớn cho sự trưởng thành của con người.
Quách Vũ ngượng ngùng cười nói:
- Anh đúng là vẫn như xưa.
Khi lời vừa ra khỏi miệng thì Quách Vũ lại cảm thấy không thích hợp, vì vậy hắn vội vàng bồi thêm một câu:
- Lúc nào cũng tiêu sái, làm người ta hâm mộ.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn nhìn qua thì có vẻ rất tiêu sái nhưng thật ra trong lòng đã không còn có ý muốn nói chuyện. Quách Vũ rõ ràng xa lạ hơn xưa, nếu giữa người và người không tiếp tục liên hệ thì quan hệ sẽ ngày càng mỏng, mà Quách Vũ là người đại biểu cho Quách gia và không cùng đường với mình, nếu mình đổi thành Quách Chu Quần thì tình cảnh có lẽ đã khác.
Nhưng dù sao cũng rất khó nói, dù sao cũng còn có sự tồn tại của Hoàng Tử Ca. Bí thư Hoàng là người rộng rãi, phẩm hạn cao thượng, nhưng đối với anh rể Hoàng Tử Ca thì Quách Vũ sẽ không được như cha vợ, gần đây chuyện liên quan đến Quách Tuyết Phương cũng đã phai nhạt đi rất nhiều, rõ ràng đều là ích lợi.
Đáng lý ra mọi người ở chung với nhau có tình cảm rất tốt nhưng vì lợi ích mà đường ai nấy đi, trở mặt thành thù. Đây cũng là chuyện rất thông thường, mỗi lần Trương Thanh Vân được trải qua những tình cảnh thế này đều cảm khái. Nếu con người hối hả vì lợi ích thì đạo đức để ở đâu? Hữu nghị đặt ở đâu? Trương Thanh Vân thường bị vấn đề này làm cho mất ngủ nhiều đêm.
Sau khi kết hôn thì Hoàng Diêu cũng trầm ổn hơn rất nhiều, có thể nhìn thấy đôi vợ chồng son này chưa có dự tính sẽ có con, trước nay bụng của Hoàng Diêu vẫn còn rất nhỏ, chưa thấy bất kỳ dấu hiệu nào.
Vì sự có mặt của cha già nên Hoàng Diêu không dám thất lễ, trước kia nàng thường gọi Trương Thanh Vân là chủ nhiệm Trương, nhưng bây giờ lại gọi là anh Trương, điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy không được tự nhiên.
Trương Thanh Vân không bắt tay với Hoàng Diêu, hắn chỉ gật đầu, sau khi hàn huyên thêm vài câu thì lập tức đề xuất lời cáo từ với Hoàng Tân Quyền. Lúc này Hoàng Tân Quyền cũng cau mày có chút mất hứng, nhưng cuối cùng lão cũng không nói lời nào mà khoát tay nói:
- Đi thôi, tôi cũng không có quá nhiều lời dặn dò, bí thư tỉnh ủy Chiêm Giang Huy là một bí thư tốt, đánh giá của anh ấy với cậu là khá tốt, có thể được như vậy thì tôi cũng an tâm.
Thân thể Trương Thanh Vân có hơi khựng lại, hắn cảm thấy giật mình vì phát hiện ra Chiêm Giang Huy và Hoàng Tân Quyền có thể là bạn cũ. Hơn nữa chỉ cần nghe giọng điệu của Hoàng Tân Quyền thì biết cảm tình giữa hai bên là rất sâu đậm, tuy lão nói ra với âm thanh không lớn nhưng ý nghĩa dặn dò lại rất rõ ràng, cũng tỏ ra cổ vũ vì lần này mình đứng thành hàng.
Trương Thanh Vân muốn nói thêm vài lời nhưng suy xét vì sự có mặt của Hoàng Diêu và Quách Vũ mà sợ sẽ bất tiện, vì vậy đành trầm ngâm không nói lời nào mà đi ra khỏi cửa.
Khi Trương Thanh Vân đi ra ngoài mới cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, hán cảm thấy Hoàng Tân Quyền hình như còn chưa nói dứt lời, hơn nữa còn cảm thấy bí thư Hoàng có hơi mất hứng. Trương Thanh Vân có chút hoang mang, chẳng lẽ bí thư thấy quan hệ giữa mình và Hoàng Diêu quá lãnh đạm mà mất hứng sao? Hay là sâu thêm một chút, vì Hoàng Tử Ca?
Trương Thanh Vân hoàn toàn không biết gì về vấn đề này, hắn phát hiện sau khi bí thư Hoàng rời khỏi cương vị công tác thì mình rất để ý đến lời nói của đối phương, nhiều khi thậm chí là nói gì nghe nấy. Điều này cũng liên quan đến kinh nghiệm của bí thư Hoàng, nhưng lại càng liên quan đến tâm tình cảm ơn đã mọc rễ sâu trong lòng Trương Thanh Vân.
Một người cầm quyền như Hoàng Tân Quyền, khi mất đi quyền lợi thì chắc chắn sẽ rất cô độc. Dù Trương Thanh Vân không có kinh nghiệm như vậy nhưng có thể nghĩ đến tình cảnh này, vì vậy hắn cố gắng quán triệt những ý nghĩ của Hoàng Tân Quyền, không đành lòng sinh ra tâm tư phản nghịch.
Nhưng nếu xét trên vấn đề Hoàng Tử Ca thì ông trời đã chú định Trương Thanh Vân không thể có con đường vẹn toàn. Tình hình bây giờ vẫn còn khá nhỏ, nhưng vấn đề chính là Hoàng Tử Ca đang giấu mình trong bóng tối và bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy xổ ra cắn người. Mình ở ngoài sáng, đối phương ở trong bóng tối, mình không muốn làm đối thủ cũng phải chịu, nghĩ đến những điều này thì tâm tình của Trương Thanh Vân hạ xuống rất thấp.
Trương Thanh Vân biết rõ những hành động của Hoàng Tử Ca, mỗi lần có chuyện xảy ra thì Triệu Giai Ngọc đều cùng báo cáo tình huống với hắn. Bây giờ ở thủ đô, Hoàng Tử Ca cùng đầu tư với Quách gia để cạnh tranh với quỹ Khánh Kỵ của Triệu Giai Ngọc, hai bên thường sinh ra ma sát.
Đây căn bản cũng chẳng là gi, nhưng vấn đề là Hoàng Tử Ca không muốn cạnh tranh công bằng, không có khí độ sáng suốt và sự gan dạ, hắn rất thích dùng đao đâm sau lưng người. Điều này làm người ta khó đề phòng, thật sự làm kẻ khác bực bội và phản cảm.
Nếu dựa theo tính cánh của Trương Thanh Vân, một lần có lẽ là không sao, nhưng ba lần liên tiếp thì hắn cũng mất đi tính nhẫn nại, nhất định sẽ bày trận thế phân tranh cao thấp với Hoàng Tử Ca. Nhưng Triệu Giai Ngọc lại tỏ ra rất có khí phách trên phương diện này, nàng xử lý rất khắc chế, Trương Thanh Vân biết vợ xử lý vấn đề vì suy xét cho mình.
Toàn thế giới đều biết Trương Thanh Vân hắn là người được bí thư Hoàng nhấc lên, nếu mình đối lập với con của lão thì đúng là quá tà ác, không chừa cho nhau lối thoát. Sợ rằng cuối cùng sẽ có kẻ tung tin đồn bậy, sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực.
Nếu tình hình đã như vậy, nếu Hoàng Tử Ca vẫn còn chưa đến mức quá đáng thì Trương Thanh Vân cũng sẽ không chọc rối. Nếu nói theo lời của Triệu Giai Ngọc thì hoàn toàn không đáng, trong mắt nàng thì thanh danh và danh tiếng của Trương Thanh Vân quan trong hơn so với chuyện của Hoàng Tử Ca, vì vậy nàng tình nguyện nhường nhịn, như vậy sẽ không bị kẻ khác mượn cớ.
Sau khi thăm hỏi Hoàng Tân Quyền và quay về nhà thì Trương Thanh Vân lập tức nhận được điện thoại của Mã Ngọc Kiều. Người phụ nữ này nói chuyện trong điện thoại quá hàm hồ, vâng dạ nữa ngày thì Trương Thanh Vân mới biết nàng muốn mình đến khu thường trú, nhưng chuyện gì thì lại không hé răng.
- Chủ nhiệm Mã, có chuyện gì thì nói thẳng, đừng dông dài!
Trương Thanh Vân cau mày nói.
- Điều này... ....
Mã Ngọc Kiều trầm ngâm một lúc, sau đó nàng hạ thấp giọng nói:
- Là thế này, bí thư Trương, không biết phó chủ tịch Quách có chuyện gì mà nhất định phải bắt tôi gọi điện cho anh, nói là muốn gặp anh, lại không cho tôi biết nguyên nhân, vì vậy tôi... ....
- Tôi biết rồi, tôi sẽ qua ngay!
Trương Thanh Vân nói, hắn cúp điện thoại mà cảm thấy buồn bực, cảm thấy Quách Chu Quần gặp phải phiền phức gì sao? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cảm thấy có chút không thể ngồi yên, hắn cũng không goi điện cho Triệu Giai Ngọc mà xuống lầu phóng thẳng về phía khu thường trú. Khi hắn tiến đến khu thường trú thì thấy Mã Ngọc Kiều đang đi một mình trước cổng, nàng giống như kiến gặp lửa, Trương Thanh Vân xuống xe mà nàng cũng không thấy, giống như gặp phải chuyện gì đó rất gấp gáp.
- Có chuyện gì vậy? Chủ nhiệm Mã, sao cứ đi đi lại lại một mình ở đây?
Trương Thanh Vân nói.
- Á!
Mã Ngọc Kiều bị dọa nhảy dựng lên, nàng quay đầu nhìn thấy Trương Thanh Vân, sau đó vội vàng che miệng mình lại, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, nàng nói:
- Trương...Bí thư Trương, anh...Anh đã đến, chủ tịch Quách đang dùng cơm với khách ở phòng số hai.
- Có chuyện gì xảy ra?
Trương Thanh Vân nói với vẻ mặt không chút biểu cảm, thầm nghĩ quả nhiên là có việc, chỉ cần nhìn người phụ nữ này nôn nóng như vậy là biết có chuyện khó giải quyết, nếu không nàng sẽ chẳng gọi điện cho mình mà không nắm chắc, không biết trước mình tức giận.
- Điều này...Điều này...Hình như hạng mục của chúng ta xảy ra vấn đề ở bộ tài nguyên môi trường, nói rằng quy cách phát triển của chúng ta không phù hợp, những giấy tờ liên quan đến khu công nghệ là không hợp quy cách. Hôm nay chủ tịch Quách hẹn gặp lãnh đạo bộ tài nguyên môi trường.
Mã Ngọc Kiều nói.
- À!
Trương Thanh Vân gật đầu, vẻ mặt hắn vẫn yên tĩnh như nước giếng sâu. Thực tế thì bản vẽ của khu công nghệ không phù hợp, vì hoàn cảnh trước khi xác lập bản vẽ hoàn toàn không giống, bây giờ phải khai phá dựa vào bản vẽ trước đó, đồng thời vài năm qua Thanh Giang và Thành Đô cũng đã khai phá rất nhiều để làm quy hoạch, khả năng cũng sẽ bỏ đi vài phần, vì vậy khi đến thời điểm quy hoạch khu công nghệ cũng gặp nhiều vấn đề, đây là sự thật.
Nhưng những vấn đề này cũng đã được bộ tài nguyên phê duyệt, vì sao bây giờ bộ tài nguyên lại còn tiếp tục ngáng chân?
Mã Ngọc Kiều ở bên cạnh thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trương Thanh Vân, đối phương không có bất kỳ biểu cảm gì bất thường cũng làm nàng yên ổn hơn rất nhiều, sau đó lại vội vàng lấy gương nhỏ ra xem lại dung nhan. Trương Thanh Vân đúng lúc nhìn thấy nàng, khi đang định mở miệng mắng nàng vài câu không biết giữ tư thế trầm ổn thì đột nhiên trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, vì vậy mà hai hàng chân mày không khỏi vo thành một khối.
Không đúng, nếu bộ tài nguyên có chỉ trích mà Quách Chu Quần lúc này lại hẹn gặp người tương quan trách nhiệm, như vậy đối phương hoàn toàn có thể theo chân mà đàm luận, nếu có kết quả thì rõ ràng là thành công lớn, như vậy cần gì phải nóng lòng gọi mình đến?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trong lòng có chút vướng mắc, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như những gì mình nghĩ, rất có thể là Quách Chu Quần không dám làm chủ, vì vậy mới gọi mình đến để đánh nhịp, nhưng có chuyện gì? Lãnh đạo bộ tài nguyên muốn đưa ra điều kiện gì?
- Chủ nhiệm Mã, cô công tác ở khu thường trú của thị ủy Thanh Giang trong thủ đô cũng nhiều năm rồi phải khống?
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Mã Ngọc Kiều, hắn nói, giọng điệu có chút bay bổng, người nghe được cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
- Tôi...Điều này...Bốn năm!
Mã Ngọc Kiều nói, nàng nhịn không được phải lau mồ hôi trán, khi lau xong thì cũng tạo thành một đường trên lớp phấn.
Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng có cảm giác không thoải mái, hắn nói:
- Cô đã là chủ nhiệm ban thường trú được bốn năm mà còn không biết rõ cách thức báo cáo tình huống sao? Tôi thấy cô hình như có chút thói quen tướng quân bên ngoài không nghe lệnh vua, có phải không?
- Không, không!
Vẻ mặt Mã Ngọc Kiều lập tức trở nên đỏ bừng, gương mặt rất xấu hổ, bộ dạng có chút buồn cười. Một lúc lâu sau nàng mới nói:
- Là thế này, bí thư Trương, vụ việc lần này có liên quan đến một vài vấn đề, vì quá mẫn cảm nên không dám báo cáo trước cho anh, điều này...Đây...Đây là ý của chủ tịch Quách.
Mã Ngọc Kiều nói xong cũng không đợi Trương Thanh Vân phải mở lời, nàng vội vàng dùng giọng thẳng thắn nói rõ mọi chuyện. Trương Thanh Vân vốn đã trầm xuống lại càng trở nên thâm trầm, thì ra nguyên nhân chính là có người biết được vùng giáp ranh giữa Thanh Giang và Thành Đô có vài trăm héc ta đất, vùng đất kia lại có cảnh tượng khá đẹp và rất nổi tiếng về du lịch, vì vậy mà có tiềm lực rất lớn.
Nhưng mảnh đất này trước đó đã được quy hoạch cho khu công nghệ cao Thanh Giang, cũng vì điều đó mà sinh ra vấn đề. Việc này Trương Thanh Vân biết khá rõ, trước đó có người bắt chuyện và bị Trương Thanh Vân ép xuống, không ngờ bây giờ lại đưa đến tận trung ương, xem ra đây là chiêu thức cá chết lưới rách.
Nhưng chiêu thức cá chết lưới rách này lại hoàn toàn có thể hại chết người, nhìn qua thì có vẻ là như thế nhưng thực tế lại chừa ra một con đường. Hôm nay Quách Chu Quần hẹn người đến dùng cơm cũng là vì vấn đề này, hình như có cơ hội xoay chuyển, tất nhiên điều kiện cần chính là Thanh Giang phải dùng sức trên vài trăm héc ta đất kia.
- Bí thư Trương, nguyên nhân hậu quả của chuyện lần này là như vậy, anh xem... ....
Mã Ngọc Kiều nói, giọng điệu rất nhỏ nhẹ, rõ ràng đang rất lo lắng.
Trương Thanh Vân dùng lưỡi liếm liếm môi, hắn gật đầu từ chối cho ý kiến, sau đó lại nói:
- Xem ky càng rồi nói sau, việc này phải giữ bí mật.
Mã Ngọc Kiều cuống quýt gật đầu, Trương Thanh Vân xoay người trực tiếp đi vào trong. Tuy phương thức biểu đạt của Mã Ngọc Kiều không được trật tự nhưng Trương Thanh Vân lại biết rõ tình huống bên trong, cũng vì vậy mà trong lòng cảm thấy hoang đường. Trên thế giới này đều có qua có lại mới sinh ra kết quả, hôm nay chính mình xuất hiện cũng bởi vì liên quan đến lợi ích.
Khu công nghệ ở Thanh Giang vốn không có vấn đề gì, nhưng chỉ vì không thỏa mãn yêu cầu của người khác mà sinh ra vấn đề, Trương Thanh Vân cảm thấy không biết nên nói gì với những thứ vớ vẩn thế này.
Nếu như là mấy năm trước thì Trương Thanh Vân chắc chắn sẽ vỗ bàn chửi chó má, nhưng bây giờ hắn đã thấy bên trong có các mối quan hệ quá phức tạp. Thanh Giang dù sao cũng là một thành phố trực thuộc tỉnh, nếu lãnh đạo cấp trên thực sự có người nắm chặt vấn đề ở bộ tài nguyên mà không buông, thì tất nhiên giai đoạn hai của khu công nghệ sẽ bị ảnh hưởng trầm trọng. Vì vậy căn cứ vào vấn đề này, Trương Thanh Vân phán đoán nếu báo cáo về cho Hà Mậu Sâm, sợ rằng bí thư sẽ ngầm đồng ý thỏa hiệp, cuối cùng thành phố Thanh Giang sẽ phải bỏ ra một lô đất để đổi lấy sự bình yên cho hạng mục khu công nghệ.
Bước chân của Trương Thanh Vân rất vững vàng nhưng trong lòng đang cố gắng đấu tranh tư tưởng, nếu như lớn gan và không xuất phát từ vấn đề gánh vác trách nhiệm thì hắn sẽ đưa chuyện này lên báo, để xem ý nghĩ của hai vị lãnh đạo là Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa la thế nào.
Nhưng dù là như thế thì Trương Thanh Vân cũng phán đoán khả năng bọn họ thỏa hiệp là rất lớn, khu công nghệ là hạng mục mà Trương Thanh Vân một tay khống chế, loại thỏa hiệp này hắn khó thể chấp nhận được. Trong quan trường lăn lộn nhiều năm, hắn đã gặp rất nhiều người trâu bò, nhưng kiêu ngạo đến mức độ thế này thì đúng là năng lượng quá lớn và lần đầu tiên được thấy. Đúng là có thể nhịn mà khó thể nhẫn, nếu dễ dàng thỏa hiệp thì Trương Thanh Vân khó thể tha thứ cho mình.
- Bí thư Trương, đã đến rồi!
Mã Ngọc Kiều nói, nàng vẫn đi theo bên cạnh Trương Thanh Vân để dẫn đường.
- Ờ!
Trương Thanh Vân giật mình thanh tỉnh trở lại, hắn kéo suy nghĩ về hiện thực, sau đó gật đầu với Mã Ngọc Kiều ý nói có thể mở cửa.
Mã Ngọc Kiều mở cửa, trên mặt lộ ra một nụ cười như hoa, tay cũng vươn ta tạo thành tư thế mời vào.
Khi Trương Thanh Vân xuất hiện trước cửa ra vào thì nhìn thấy Quách Chu Quần, đối phương đang nửa đứng nửa ngồi, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì vẻ mặt có chút mất tự nhiên, sau đó lại nhanh chóng chuyển sang trạng thái cung kính.
Khi di chuyển ánh mắt khỏi người Quách Chu Quần thì Trương Thanh Vân thấy được một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, lưng rộng, cốt cách cao, mũi thẳng, toàn thân bùng ra một loại khí tức nho nhã.
- Bí thư Trương, anh đã đến rồi!
Quách Chu Quần tiến lên vài bước để nghênh đón, hắn chỉ tay vào người đàn ông đẹp trai nói:
- Vị này chính là phó cục trưởng Chung Quần cục bảo vệ tài nguyên đất đai của bộ tài nguyên, hôm nay, ha ha, gặp mặt cũng có chút khó khăn.
Trương Thanh Vân không thèm nghe đến câu nói, hắn đợi Quách Chu Quần giới thiệu xong thì vươn tay nói:
- Chào cục trưởng Chung, chúng tôi là nông dân vào thành phố, chiêu đãi có chút keo kiệt, mong anh bỏ quá cho!
- Chào anh, anh quá khách khí rồi.
Chung Quần vươn tay ra nói, hắn bắt tay với Trương Thanh Vân rồi liên tục nói hai tiếng tốt, có vẻ rất bình dị và gần gũi. Lúc này Mã Ngọc Kiều đã sớm sắp xếp ghế ngồi cho Trương Thanh Vân, thì ra Quách Chu Quần đã dâng vị trí của mình cho hắn.
Sau khi Trương Thanh Vân ngồi xuống thì bắt đầu nhiệt tình mời Chính quyền dùng bữa uống rượu, không nhắc đến vấn đề về hạng mục, ngược lại chỉ lo nói chuyện về những gì tai nghe mắt thấy ở thủ đô. Trương Thanh Vân không lên tiếng thì Chung Quần cũng không chủ động nói đến, Mã Ngọc Kiều cũng không dám, người có thể mở lời chỉ còn lại duy nhất một mình Quách Chu Quần.
Mà sau khi Trương Thanh Vân vào cửa thì Quách Chu Quần cúi đầu tương đối thấp, khi bí thư Trương nhìn thì hắn cũng không dám đối mặt. Trương Thanh Vân cũng không trách móc Quách Chu Quần, hắn giống như đã quen thân từ lâu với Chung Quần, nói chuyện rất đầu cơ.
- Khụ, khụ!
Chung Quần lại uống vào một ly rượu, vẻ mặt càng thêm đỏ ửng, hắn nhịn không được phải ho khan. Khi hắn đảo mắt qua Quách Chu Quần thì không khỏi nhíu mày, vẻ không vui lóe lên. Cuối cùng Quách Chu Quần cũng không nhịn được, hắn bắt đầu báo cáo tình hình hạng mục từ đầu đến cuối cho Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân nghe rất chăm chú, chốc chốc lại gật đầu, khi thì dừng lại trầm tư suy nghĩ, mãi đến lúc Quách Chu Quần nói hết lời thì vẻ mặt hắn vẫn không có chút biến đổi. Tất cả mọi người trong phòng đều trở nên yên tĩnh, cặp mắt ba người còn lại đều đổ dồn về phía Trương Thanh Vân. Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Trương Thanh Vân mới ngẳng đầu lên nói:
- Cục trưởng Chung, thật sự có chuyện như vậy sao?
Chung Quần có chút sững sốt, hắn cảm thấy cặp mắt Trương Thanh Vân quá sâu sắc, hai người nhìn nhau mà hắn không khỏi dịch mắt đi nơi khác rồi thở dài một hơi nói:
- Bí thư Trương, thật ra chúng tôi cũng biết các đồng chí rất khó xử, nhưng anh cũng là người biết rõ mọi việc, vấn đề đất đai này không phải là trò đùa. Trước đó quốc hội cũng đã ban ra năm điều để nhấn mạnh về vấn đề này, mà khu công nghệ của các anh lại chính thức làm ảnh hưởng đến đất canh tác.
- Hơn nữa vấn đề quan trọng nhất là các anh thi công lại không dựa theo bản vẽ đã được duyệt, đây chẳng phải là bằng mặt không bằng lòng sao? Vì vậy mà lãnh đạo bộ tài nguyên rất tức giận, hơn nữa tôi đây cũng không biết nên làm thế nào khác.
Trương Thanh Vân dùng răng cắn môi, hắn đúng là muốn vỗ bàn mắng chó má, nếu xem xét lại bản vẽ quy hoạch thì chẳng phải đang đào bới hạng mục sao? Trước đó kẻ phụ trách phê duyệt hạng mục đã làm gì? Hắn không biết đó là bản vẽ bằng giấy sao? Tình hình thực tế còn có rất nhiều kiến trúc, chẳng lẽ phải rập khuôn theo tất cả?
Chuyện đã đến nước này, hơn nữa Thanh Giang lại không có bản vẽ mới, người ta chụp mũ lên đầu Trương Thanh Vân hắn, đúng là quá mức buồn cười.
Khi thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên khó coi thì Quách Chu Quần hình như cũng luống cuống, hắn tiến lên phía trước nói lời hòa giải, Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn sáng, vì vậy hắn lập tức câm mồm không nói thêm lời nào.
- Ha ha!
Trương Thanh Vân khẽ cười một tiếng, hắn cười đến mức làm cho toàn thân không thoải mái, chính hắn lại chưa phát hiện ra điều này, hắn dùng giọng như cười như không nhìn Chung Quần rồi nói:
- Cục trưởng Chung, người sáng mắt không nói tiếng lóng, việc này quả thật không còn đường lui nào sao? Chẳng lẽ một hạng mục và vài triệu người Giang Nam chúng tôi đồng cam cộng khổ gây dựng lên, chẳng lẽ phải dừng ở đây sao?
- Hì hì, lời này...Bí thư Trương, đúng là khó nói, tôi...Tôi còn phải cần xem xét sự quyết định của lãnh đạo!
Chung Quần bị lời nói của Trương Thanh Vân làm cho toàn thân mất tự nhiên, vì vậy mà lập tức lắp bắp, nói năng lộn xộn, sự tiêu sái phóng khoáng vừa rồi đã biến mất và lộ ra vẻ chột dạ, điều này làm người ta không khỏi sinh ra cảm giác chán ghét.
- Nếu đã như vậy thì tôi cũng sẽ báo cáo với lãnh đạo, chúng ta có thể dừng thảo luận đề tài này ngay tại đây.
Trương Thanh Vân mở miệng nói, hắn nhìn qua thì giống như đang cười, giọng nói lại cứng rắn.
Chung Quần liên tục gật đầu, hắn nhịn không được phải xoa xoa mồ hôi trán, trước đây hắn chưa từng gặp một vị quan viên nào gây cho mình áp lực lớn như vậy. Khi đối mặt với Trương Thanh Vân thì hắn sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, cảm giác chính mình giống như trở nên trong suốt, những gì đang suy nghĩ trong đầu đều bị đối phương biết rõ, tâm tình cảm thấy tê dại, tất nhiên sẽ mất tự nhiên và căng thẳng, sau đó sẽ là cảm giác không thoải mái nói chẳng nên lời, đúng là có tật giật mình.
Tình thế đã như vậy thì Chung Quần tất nhiên sẽ không thể ở lại, Trương Thanh Vân cùng Quách Chu Quần tự mình đưa tiễn. Nhìn xe hơi chạy đi xa mà Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, hắn giống như tiễn Chung Quần đi về nhưng lại giống như đang thưởng thức cảnh đêm ở thủ đô, dù sao cũng làm cho Quách Chu Quần đứng ở bên cạnh rất mất tự nhiên. Quách Chu Quần muốn đứng cho quy củ nhưng cảm thấy toàn thân không được thoải mái, thân thể giống như ngứa ngáy, luôn không nhịn được phải muốn chuyển động.
- Bí thư Trương, chúng ta phải báo cáo về cho thị ủy trong đêm sao?
Quách Chu Quần khẽ nói.
Ánh mắt Trương Thanh Vân di chuyển lên người của Quách Chu Quần, hắn khẽ gật đầu. Lúc này tâm tình của Quách Chu Quần mới trở nên buông lỏng, Trương Thanh Vân lại tiếp tục mở miệng:
- Mấy ngày nay mọi chuyện đều do anh sắp xếp, tôi cũng không biết rõ ràng cho lắm, vì vậy nên làm thế nào thì anh cứ làm, không cần phải xin chỉ thị của tôi.
Trương Thanh Vân nói xong cũng vừa đúng lúc có một chiếc taxi trờ tới, hắn phất phất tay, khi xe dừng lại thì trực tiếp leo lên, Quách Chu Quần còn chưa kịp phản ứng thì xe đã chạy đi xa.
Quách Chu Quần há hốc mồm nhìn về phía Trương Thanh Vân biến mất, nửa ngày sau vẫn đứng yên bất động. Mãi đến khi có một luồng gió thổi qua thì hắn mới cảm thấy hai cánh tay có cảm giác mát khó tả, câu cuối cùng của Trương Thanh Vân có ý vị quá sâu xa, chẳng lẽ mình phải báo cáo về cho bí thư Hà và chủ tịch Đỗ sao?
Quách Chu Quần lắc đầu, đây thuần túy chỉ là một điều đáng chê cười, nhân vật chủ yếu của lần tiến về thủ đô này chính là Trương Thanh Vân, mình chẳng qua chỉ là diễn viên phụ, thậm chí ngay cả tư cách báo cáo cũng chưa chuẩn bị cho tốt. Lãnh đạo thị ủy phái mình đến cũng đã có sự xem xét, mình có thể làm báo cáo được sao?
Nếu Quách Chu Quần hắn đã không thể làm thì bí thư Trương chẳng lẽ lại nói nhảm? Quách Chu Quần nhíu mày, hắn cảm thấy lời nói kia quá mức đau khổ. Vài ngày qua mình có cơ hội đi khắp nơi khơi thông quan hệ chẳng qua cũng chỉ vì bí thư Trương cho một cơ hội mà thôi, nhưng nếu hắn có thể cho cơ hội thì cũng có thể thu hồi.
Quách Chu Quần nghĩ như vậy mà tâm tình chợt trầm xuống, hai chân giống như tượng, trong lòng tràn đầy cảm giác hối hận. Hắn biết rõ mình đã làm sai chuyện, bí thư Trương đang tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Trương Thanh Vân ngồi trên xe taxi, hắn mở rộng cửa cho gió lạnh thổi vào. Vừa rồi hắn vừa gọi điện đến cho Nghê Thu Nguyệt, nàng đúng là tiêu chuẩn địa đầu xà ở Giang Nam, không thể nói nàng không hiểu về vấn đề vừa rồi, vì vậy Trương Thanh Vân phải hỏi nàng về vấn đề khu đất tiếp giáp giữa Thành Đô và Thanh Giang.
Dù trong lòng Trương Thanh Vân đã sớm có phán đoán nhưng khi Nghê Thu Nguyệt xác nhận thì vẫn không nhịn được phải run lên, nhìn chằm chằm vào mảnh đất kia quả thật là người họ Quách, định sử dụng khối đất đó cho chính tập đoàn Vân Sơn mà Quách Tuyết Phương đang khống chế.
Vân Sơn là một tập đoàn nghỉ ngơi và giải trí, có thể nói đã được nếm quả ngọt ở vấn đề du lịch Vũ Lăng, hơn nữa gần đây hứng thú đầu tư du lịch của tập đoàn này ngày càng bành trướng. Vài trăm mẫu tiếp giáp giữa Thành Đô và Thanh Giang có một hòn đảo nhỏ giữa sông, giá trị du lịch là rất cao, là địa điểm hoàng kim, bọn họ đỏ mắt nhìn cũng là đương nhiên.
Nhưng phương pháp làm việc lại xấu xa đến mức là người ta khó thể chấp nhận, tìm người chào hỏi không được, bây giờ lại nghĩ ra một biện pháp rút củi đáy nồi.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn nói lái xe ngừng lại. Hắn xuống xe mà không có tâm tư muốn về nhà, hắn đốt một điếu thuốc rồi chậm rãi bước đi trên đường. Tàn khốc nhất trong chiến tranh chính là sự khiêu chiến về lương tâm và tôn nghiêm, ví dụ như những vấn đề như trên, điều này đang khiêu chiến lương tâm và tôn nghiêm của Trương Thanh Vân hắn.
Tuy vài trăm mẫu đất làm khu du lịch rất phù hợp nhưng hạng mục khu công nghệ lại không thể thiếu. Tuy những phần quy hoạch trong khu công nghệ đều rất lớn, nếu buông tay vài trăm mẫu đất kia thì quy mô hiệu ứng sẽ giảm bớt rất nhiều, cho nên nếu xét từ góc độ này thì khó thể bỏ qua.
Nếu xét về một phương diện khác thì đám người kia lại khinh người quá đáng, đừng nói là ý kiến của Trương Thanh Vân, thậm chí còn khinh thường cả ý kiến của đảng ủy và chính quyền Thanh Giang. Khi ra mặt chào hỏi không được thì chính thức ra tay bắt người ta đi vào trong khuôn khổ. Cuối cùng Trương Thanh Vân cũng đã được nhìn thấy sự ngạo mạn và ngang ngược của Trương Thanh Vân, điều này đúng là làm cho người ta khó thể chịu được.